Thiên Kim Thật Trọng Sinh Mới Là Đoàn Sủng Hào Môn
Chương 3
Nhạc Sinh
2024-07-12 10:04:07
"Anh nói con đường phía trước sẽ có cái gì? Không phải sẽ có cạm bẫy gì chứ?!"
Ánh mắt Bạc Tư Hàn tối sầm lại, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng: "Ồ?"
"Báo cảnh sát là được rồi." Cố Ôn Nghiên nói: "Dự cảm của em rất chuẩn xác, chắc chắn con đường phía trước có vấn đề."
Con ngươi Cố Miên Miên phóng đại, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, nhưng vẫn không quên châm ngòi ly gián: "Chị đang nói gì vậy? Không phải vì muốn đào hôn nên chị mới muốn kéo dài thời gian đấy chứ?"
Cố Ôn Nghiên cảm giác được người bên cạnh đang tỏa khí lạnh, cô dùng đôi mắt trong suốt của nhìn về phía anh: "Em sẽ không trốn, tin tưởng em một lần, được không?"
Bạc Tư Hàn khàn giọng: "Cố Ôn Nghiên, chỉ một lần."
Nói xong, anh cởi trói cho cô.
"Anh thật tốt!" Khóe miệng Cố Ôn Nghiên nhếch lên, nhanh chóng gọi điện thoại báo cảnh sát, "Alo, nơi này là..."
Sắc mặt Cố Miên Miên và Phương Tề Hành biến đổi, bọn họ nghĩ ra rất nhiều trường hợp nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, vậy mà Cố Ôn Nghiên lại báo cảnh sát?!
Làm sao bây giờ...
Hai người chột dạ sắp chết rồi, nếu như bị phát hiện bọn họ động tay chân...
Vậy là xong đời rồi!
Nhưng vào lúc này, Cố Ôn Nghiên đột nhiên chú ý tới Bạc Tư Hàn cau mày, đoạn thời gian trước anh bị người hãm hại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thân thể vốn không chưa được điều dưỡng tốt, hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy...
Người đàn ông lạnh lùng anh tuấn cắn chặt hàm răng, nhưng rất nhanh đã bị cơn đau dữ dội xâm nhập, mất đi ý thức.
"Bạc Tư Hàn! Anh làm sao vậy?!" Cố Ôn Nghiên hoảng hốt, cũng không có tâm tư gọi điện thoại báo cảnh sát, cô xuống xe đẩy anh sang ghế phụ, tự mình lái xe quay đầu, không nhìn hai người kia, gào thét mà đi.
Tuyến cáp thép vắt ngang giữa đường, Cố Miên Miên chắc chắn sẽ canh hủy thi diệt tích, nhưng không sao, trong xe cô có camera theo dõi thời gian thực, đời trước sau khi đâm xe thì bị hư.
Nhưng lần này... Khi cô vừa xuống xe đã mở đồng bộ, nhất cử nhất động của bọn họ... Đều sẽ được camera ghi lại!
Chờ xem đi, Cố Miên Miên, Phương Tề Hành, đời này, chúng ta từ từ chơi!
...
Bạc Tư Hàn vào viện, hôn lễ đương nhiên cũng không thể tiến hành, cũng may, kết quả kiểm tra biểu hiện, Bạc Tư Hàn ngất xỉu vì đường huyết thấp thôi.
Ngay cả cơm anh cũng chưa ăn đã vội vàng đuổi theo cô...
Cố Ôn Nghiên nhìn người đàn ông đang an tĩnh ngủ, nhẹ giọng nói: "Lần này em sẽ không tổn thương anh nữa, tin tưởng em."
Sau đó không lâu, bên ngoài phòng bệnh bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Cố Ôn Nghiên nhíu mày đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Cố Miên Miên.
Trong mắt cô ta ẩn chứa vẻ đắc ý, xem ra đã hủy chứng cứ rồi.
Vẻ mặt Cố Ôn Nghiên không thay đổi, lại nhìn về phía một đôi vợ chồng trung niên bên cạnh Cố Miên Miên.
Thân thể của người đàn ông cường tráng, tư thế oai hùng bừng bừng, người phụ nữ dịu dàng tài trí, cũng không nhìn ra đã là cha mẹ của bốn đứa trẻ.
"Cha, mẹ..."
Trong lòng Cố Ôn Nghiên phức tạp.
Lúc sinh ra Cố Ôn Nghiên, mẹ cô bị khó sinh, còn bị một thầy bói cho rằng là khắc mệnh, phải rời xa thân nhân, thẳng đến hai năm trước, cô mười tám tuổi được đón về thủ đô.
Sau khi về nhà mới biết, trong nhà có thêm một em gái nữa tên là Cố Miên Miên.
Cố Miên Miên sợ cô cướp đi tất cả nên mới nổi lên sát tâm...
Cố Ôn Nghiên đã từng vô cùng hận cha mẹ bỏ cô ở nông thôn mười tám năm chẳng quan tâm, sau khi đón cô về nhà, lại chỉ yêu thương đứa con gái nuôi Cố Miên Miên này, coi như không thấy con gái ruột như cô.
Ánh mắt Bạc Tư Hàn tối sầm lại, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng: "Ồ?"
"Báo cảnh sát là được rồi." Cố Ôn Nghiên nói: "Dự cảm của em rất chuẩn xác, chắc chắn con đường phía trước có vấn đề."
Con ngươi Cố Miên Miên phóng đại, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, nhưng vẫn không quên châm ngòi ly gián: "Chị đang nói gì vậy? Không phải vì muốn đào hôn nên chị mới muốn kéo dài thời gian đấy chứ?"
Cố Ôn Nghiên cảm giác được người bên cạnh đang tỏa khí lạnh, cô dùng đôi mắt trong suốt của nhìn về phía anh: "Em sẽ không trốn, tin tưởng em một lần, được không?"
Bạc Tư Hàn khàn giọng: "Cố Ôn Nghiên, chỉ một lần."
Nói xong, anh cởi trói cho cô.
"Anh thật tốt!" Khóe miệng Cố Ôn Nghiên nhếch lên, nhanh chóng gọi điện thoại báo cảnh sát, "Alo, nơi này là..."
Sắc mặt Cố Miên Miên và Phương Tề Hành biến đổi, bọn họ nghĩ ra rất nhiều trường hợp nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, vậy mà Cố Ôn Nghiên lại báo cảnh sát?!
Làm sao bây giờ...
Hai người chột dạ sắp chết rồi, nếu như bị phát hiện bọn họ động tay chân...
Vậy là xong đời rồi!
Nhưng vào lúc này, Cố Ôn Nghiên đột nhiên chú ý tới Bạc Tư Hàn cau mày, đoạn thời gian trước anh bị người hãm hại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thân thể vốn không chưa được điều dưỡng tốt, hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy...
Người đàn ông lạnh lùng anh tuấn cắn chặt hàm răng, nhưng rất nhanh đã bị cơn đau dữ dội xâm nhập, mất đi ý thức.
"Bạc Tư Hàn! Anh làm sao vậy?!" Cố Ôn Nghiên hoảng hốt, cũng không có tâm tư gọi điện thoại báo cảnh sát, cô xuống xe đẩy anh sang ghế phụ, tự mình lái xe quay đầu, không nhìn hai người kia, gào thét mà đi.
Tuyến cáp thép vắt ngang giữa đường, Cố Miên Miên chắc chắn sẽ canh hủy thi diệt tích, nhưng không sao, trong xe cô có camera theo dõi thời gian thực, đời trước sau khi đâm xe thì bị hư.
Nhưng lần này... Khi cô vừa xuống xe đã mở đồng bộ, nhất cử nhất động của bọn họ... Đều sẽ được camera ghi lại!
Chờ xem đi, Cố Miên Miên, Phương Tề Hành, đời này, chúng ta từ từ chơi!
...
Bạc Tư Hàn vào viện, hôn lễ đương nhiên cũng không thể tiến hành, cũng may, kết quả kiểm tra biểu hiện, Bạc Tư Hàn ngất xỉu vì đường huyết thấp thôi.
Ngay cả cơm anh cũng chưa ăn đã vội vàng đuổi theo cô...
Cố Ôn Nghiên nhìn người đàn ông đang an tĩnh ngủ, nhẹ giọng nói: "Lần này em sẽ không tổn thương anh nữa, tin tưởng em."
Sau đó không lâu, bên ngoài phòng bệnh bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Cố Ôn Nghiên nhíu mày đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Cố Miên Miên.
Trong mắt cô ta ẩn chứa vẻ đắc ý, xem ra đã hủy chứng cứ rồi.
Vẻ mặt Cố Ôn Nghiên không thay đổi, lại nhìn về phía một đôi vợ chồng trung niên bên cạnh Cố Miên Miên.
Thân thể của người đàn ông cường tráng, tư thế oai hùng bừng bừng, người phụ nữ dịu dàng tài trí, cũng không nhìn ra đã là cha mẹ của bốn đứa trẻ.
"Cha, mẹ..."
Trong lòng Cố Ôn Nghiên phức tạp.
Lúc sinh ra Cố Ôn Nghiên, mẹ cô bị khó sinh, còn bị một thầy bói cho rằng là khắc mệnh, phải rời xa thân nhân, thẳng đến hai năm trước, cô mười tám tuổi được đón về thủ đô.
Sau khi về nhà mới biết, trong nhà có thêm một em gái nữa tên là Cố Miên Miên.
Cố Miên Miên sợ cô cướp đi tất cả nên mới nổi lên sát tâm...
Cố Ôn Nghiên đã từng vô cùng hận cha mẹ bỏ cô ở nông thôn mười tám năm chẳng quan tâm, sau khi đón cô về nhà, lại chỉ yêu thương đứa con gái nuôi Cố Miên Miên này, coi như không thấy con gái ruột như cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro