Chương 30 - Có Người Chết

Chương 86

Mang Quả Nhãn Kính Nương

2024-08-08 10:13:05

Thực sự chỉ còn lại một tia hi vọng sống.

Tô Vân Thiều vì truy tìm linh khí và nhân quả nên mới tìm đến đây, không nghĩ tới hoàn cảnh của đào yêu lại thảm đến vậy.

Cái gọi là "ngủ một giấc" chỉ e là bị sét đánh trúng nên thân thể bị trọng thương, không thể không rơi vào trạng thái ngủ say?

Tiểu thư sinh: “Nơi này lúc đầu là Đào Sơn, khắp núi đồi đều là rừng đào, nhưng chỉ có tôi là to nhất, có trái ngọt nhất, ngon nhất. Ai mà biết được…”

Cậu quay đầu nhìn cành lá mảnh khảnh mọc ra những cành bé xanh xanh, rồi lập tức quay đầu, trong ánh mắt đỏ bừng suýt chút nữa bật khóc nói: "Một đào yêu anh tuấn đẹp trai, được ngàn vạn đào yêu say mê như tôi lại biến thành như này."

Tô Vân Thiều âm thầm giúp cậu hoàn thành nốt câu nói: Nói đúng ra phải là một thân ba đầu.

"Nói đi, nhóc muốn như thế nào? Nếu có thể giúp được, tôi sẽ tận lực giúp đỡ. Nhưng nếu quá đáng thì thôi khỏi nghĩ đi. Hiện giờ tôi đang nợ nần chồng chất, nhiều thêm khoản nợ của nhóc cũng không sao."

"Yên tâm, tôi sẽ không làm khó cô đâu." Tiểu thư sinh nhướng mày, đôi mắt hoa đào xinh đẹp híp lại thành một đường, khuôn mặt tròn trịa cười rất đáng yêu.

Tiếng chuông báo động vang lên trong lòng Tô Vân Thiều, cô kiên quyết kiềm chế ý nghĩ muốn rút lui, chỉ nghe tiểu thư sinh hai ba tuổi nói: “Đưa tôi về nhà, nuôi nấng tôi cho đến khi tôi tròn mười tám tuổi."

"Là một cái cây mười tám tuổi?"

"Cô mơ tưởng gì đấy?" Đôi mắt dễ thương của tiểu thư sinh trợn trắng: "Đương nhiên là dưới hình dạnh con người!"

"Mạo muội hỏi một chút." Tô Vân Thiệu chỉ vào cây đào to lớn bằng hai người ôm lấy: "Khi lớn bằng như vậy, nhóc bao nhiêu tuổi trong hình dáng con người ?"

Tiểu thư sinh nhe hàm răng trắng nhỏ, nhẹ giọng nói: "Mười tám."

Tô Vân Thiệu: ! ! !

Chẳng phải là phải nuôi cả đời sao? !

Tác giả có lời muốn nói: Diêm Vương: Tới rồi đây, tới rồi đây! Cô ấy mang theo một cái ao cá tới rồi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu thư sinh: Tôi mới ba tuổi rưỡi, ngươi nghĩ cái gì đấy?

**************************

Người nhà họ Tô mải mê hái anh đào và cà chua, đến khi trong giỏ gần như chật cứng mới tập trung lại để chuẩn bị trở về, lúc này họ mới phát hiện Tô Vân Thiều đã mất tích.

Mẹ Tô xoay người, kéo Tô Y Y chạy đi tìm người, ba Tô lấy điện thoại di động ra, phát hiện tín hiệu di động nơi này không tốt lắm, ông vẫn gọi điện thoại, nhưng đã gọi hai cuộc cũng chưa có ai bắt máy.

Đến bây giờ, ba Tô và Tô Húc Dương cũng không khỏi lo lắng.

Những suy nghĩ lung tung như lạc đường trong núi, rơi xuống vách núi, bắt cóc phụ nữ,… cứ lặp đi lặp lại trong suy nghĩ của họ, càng nghĩ họ càng thấy sợ hãi.

Ba Tô vội nói: “Húc Dương, con chạy nhanh lên, chúng ta trở về khu nghỉ dưỡng trước, nhờ nhân viên đi tìm! Bọn họ quen thuộc địa hình nơi này, có họ đi cùng thì hiệu quả tìm kiếm sẽ cao hơn.”

Tô Húc Dương: “Vâng!”

Khi Tô Húc Dương vừa mới đồng ý, còn chưa kịp nhích người, mẹ Tô ở bên kia đã kinh ngạc kêu lên: “Vân Vân!”

“Con ở đây.” Tô Vân Thiều xách giỏ tre, đi từ đường nhỏ trên núi xuống, trong tay cô còn cầm một cành cây xanh nhỏ.

“Con chạy đi đâu vậy? Con làm mẹ sợ đấy.” Mẹ Tô sợ hãi vỗ vỗ ngực, trái tim kinh sợ lúc này vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.

Tô Vân Thiều đưa ra nửa giỏ anh đào lớn, chín đỏ mọng, chỉ tay về hướng cô đã đi, “Con đi lên trên đó, anh đào trên đó ngon hơn.”

Bọn họ đứng gần quan sát và chọn một, hai quả anh đào để nếm thử, đúng là ngon hơn so với những quả anh đào họ đã hái.

Nhưng số anh đào hái được trước đó đã đủ cho cả nhà ăn, nên họ không tiếp tục hái quả nữa mà quay trở lại khu nghỉ dưỡng.

Tô Y Y nhìn cành cây trong tay Tô Vân Thiều, dài hơn cây trâm cài tóc một chút, nhưng lại ngắn hơn cây gậy chống rất nhiều, vì vậy cô ấy không biết nó được dùng làm gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chị, chị lấy cái này làm gì vậy?”

Nghe vậy, Tô Húc Dương quay đầu lại nhìn, cười nói, “Cành cây này nhìn mãi cũng chỉ có hai chiếc lá lớn cỡ móng tay? Trông vừa kì lạ vừa đáng yêu.”

Hai chiếc lá nhỏ phất phơ qua lại như đang mắng: Đồ ngốc!

Tô Vân Thiều giả vờ không thấy gì, “Ai mà biết được? Mọi vật tồn tại trên thế giới này đều có lý do của nó, em lấy về trồng thử xem có trồng ra thứ gì không ấy mà.”

Lá nhỏ: ???

Nói một câu “Là đào” rất khó ư? Khó đến thế à!

Mẹ Tô nghiêng đầu xem xét hồi lâu, cũng không nhận ra được cành cây nhỏ này thuộc giống cây gì.

“Lá cây quá nhỏ, nhìn không ra là giống cây gì, nếu Vân Vân thích thì trồng thôi, sân nhà mình đủ rộng, trồng thêm nhiều loại nữa cũng được.”

Lời này nghe thế nào cũng thấy giống như một lá cờ xung phong mở đường vậy, khiến lông mày của Tô Vân Thiều giật giật mấy cái.

Một đào yêu nho nhỏ đã khiến cô chịu đủ rồi, nhất định đừng có thêm thứ gì tới nữa!

Sau khi đi ra ngoài ruộng và đứng dưới tán cây, trên người nhà họ Tô đã dính không ít bùn đất, vì vậy ai về phòng nấy để rửa mặt, ngâm suối nước nóng và nghỉ ngơi một chút, lúc xong việc đã gần đến thời gian ăn tối.

Bởi vậy, trong khoảng thời gian này cũng không có việc gì để làm.

Chính vì vậy lại thuận tiện cho Tô Vân Thiều đi tìm cái chậu, đào một ít bùn đất, đem cành cây nhỏ này trồng vào trong chậu.

Trong quá trình bận rộn, đào yêu nhỏ luôn đi sau cô, lúc thì chê cái chậu cây nhỏ quá, khi thì lại chê bùn đất không tốt, không giúp ích được chút gì nhưng lại đưa ra rất nhiều ý kiến.

Tô Vân Thiều mặc kệ cậu ta nói gì thì nói, dù sao thì điều kiện ở khu nghỉ dưỡng này cũng có hạn, không thể đòi hỏi gì được hơn nữa.

Sau khi trồng xong cành cây nhỏ, cô đi vào phòng tắm định tắm rửa, nhưng lúc quấn khăn tắm đi ra, đã nhìn thấy một tên nhóc đang ngâm mình trong dòng suối nước nóng mà cô định ngâm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Có Người Chết

Số ký tự: 0