Chương 30 - Có Người Chết

Chương 87

Mang Quả Nhãn Kính Nương

2024-08-08 10:13:05

Ba Tô đã đặt cho mỗi người một căn phòng riêng, bên trong mỗi phòng có một suối nước nóng riêng biệt, để mọi người muốn ngâm suối nước nóng lúc nào thì ngâm, vừa tiện lợi lại sạch sẽ.

Điều này tiện cho cô, cũng tiện cho tên đào yêu nhỏ kia.

Đào yêu nhỏ đã cởi sạch quần áo, chỉ chừa lại một cái đầu nhỏ nổi trên mặt nước, nhìn thấy Tô Vân Thiều đi ra, còn nhiệt tình mà vẫy vẫy tay: “Mau tới đây, ở đây rất thoải mái!”

Tô Vân Thiều: “Cậu tắm trước đi, tôi tắm sau.”

Thoạt nhìn hành động và vẻ bề ngoài của đào yêu nhỏ rất đáng yêu, đó cũng là vì cậu ta bị sét đánh đến trọng thương nên người mới bị thu nhỏ như vậy, còn bên trong vẫn là một thằng nhóc 18 tuổi, bởi vậy cô không thể nào qua đó và tắm chung với cậu ta được.

Tô Vân Thiều chỉ mang theo một bộ quần áo để thay, lát nữa cô còn định ngâm suối nước nóng, mà cũng lười mặc ra cởi lại, nên cô chỉ khoác thêm một chiếc áo tắm dài và đi tìm khối gỗ đào bị sét đánh được giấu dưới đáy giỏ anh đào.

Gỗ đào vốn là để trừ tà, lại còn là gỗ đào bị sét đánh, và được chọn lọc từ phần cứng nhất của cây đào, hiệu quả trừ tà đuổi ma còn tốt hơn.

Đáng tiếc số lượng quá ít, chỉ có một chút gỗ lớn bằng lòng bàn tay của cô.

Bình thường, một tia sét sẽ không thể đánh cho một gốc đào to lớn mấy chục năm tuổi tới cháy đen, khô héo đến chín phần như thế, sét mạnh như vậy… Sợ là lôi kiếp rồi?

Đào yêu nhỏ ghé vào bên mép suối nước nóng, dùng hai cái chân nhỏ bé vỗ vỗ lên mặt nước, nghiêng đầu nhìn Tô Vân Thiều, “Cô đang làm gì đó?”

Tô Vân Thiều: “Xem phần thân gỗ bị sét đánh của cậu.”

“Cái đó có gì đẹp mà nhìn?” Đào yêu nhỏ không vui bĩu môi, “Chỉ có một chút xíu như vậy, còn không thể làm nổi một thanh kiếm gỗ đào, tôi đã bảo cô không cần mang về, cô còn nhất định phải tha về đây.”

“Gỗ đào bị sét đánh rất khó gặp, cho dù không thể làm được kiếm gỗ đào thì làm mấy tấm thẻ gỗ đào và vòng tay cũng được.” Trong khi nói chuyện, Tô Vân Thiều đã nghĩ ra cách sử dụng mảnh gỗ đào bị sét đánh này như thế nào mới không để lãng phí.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu không phải trong tay cô không có dụng cụ, thì cô đã lập tức lên kế hoạch rồi.

Đào yêu nhỏ nhếch mép, nhưng sợ Tô Vân Thiều quay đầu lại thấy, cậu ta vội dùng bàn tay nhỏ che miệng lại.

“Không phải cô là thiên sư sao? Làm một thanh kiếm gỗ đào có kích thước bằng một bàn tay vẫn tốt hơn làm thẻ gỗ đào và vòng tay chứ?”

“Không phải làm cho tôi.” Tô Vân Thiều ăn ngay nói thật, “Bọn họ là người nhà của tôi, nhưng lại chỉ là người thường không nhìn thấy được ma quỷ, nếu ngày nào đó thân phận thiên sư của tôi bị bại lộ, có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho họ.”

Đào yêu nhỏ còn lâu mới tin, “Đừng tưởng tôi ở lâu trong núi rừng nên không biết gì, bây giờ không còn là thời đại của pháp thuật nữa, bên ngoài đã không còn bao nhiêu thiên sư rồi!”

Kiếp trước Tô Vân Thiều không có người thân, không có vướng bận, nếu tìm được mảnh gỗ đào bị sét đánh tốt như vậy nhất định làm thành một thanh kiếm gỗ đào nhỏ, nhưng kiếp này cô có điều vướng bận, đương nhiên sẽ phải nghĩ cho người thân nhiều hơn.

“Phòng ngừa trước bao giờ cũng tốt hơn, không lên kế hoạch từ trước, đến khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có hối hận cũng không kịp.”

Đào yêu nhỏ hừ hừ hai tiếng, xoay người sang chỗ khác không thèm để ý đến cô, nửa khuôn mặt ngâm trong nước, vừa nói vừa phát ra tiếng bong bóng nước vỡ ùng ục, “Chúng tôi đều là của cô, cô muốn xử lý thế nào cũng được.”

Tô Vân Thiều: “…” Dùng giọng nói trẻ con mà nói theo kiểu này, tôi nghi ngờ cậu muốn hại tôi vào đồn cảnh sát uống nước trà!

Cô cất mảnh gỗ đào bị sét đánh vào trong túi, mắt liếc nhìn điện thoại di động.

Trên màn hình ngoại trừ hiển thị hai cuộc gọi nhỡ của ba Tô, còn có lịch sử trò chuyện sôi nổi của nhóm chat tám người.

Bên trên là tin nhắn thảo luận của mấy người họ, khi nào ra ngoài, gặp mặt ở đâu, có đến hay không, phía dưới là ảnh chụp trong phòng làm việc và hình nặn đất sét.

Đồ gốm được trưng bày trong phòng làm việc rất đa dạng từ tác phẩm nghệ thuật cho đến tác phẩm của trẻ em có tài năng, phần lớn đều đã được tô màu. Đây là lần đầu tiên mấy người Tần Giản được tiếp xúc với nghề gốm, nên chỉ làm chiếc ly hoặc bình hoa đơn giản, ấy thế mà còn chỗ thiếu góc, chỗ đổ nghiêng ngả.

Có lẽ thấy Tô Vân Thiều mãi vẫn chưa online, Tần Giản tag cô rất nhiều lần, sau đó Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa cũng tag tên cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bách Tinh Thần gửi tin nhắn riêng:【 Vân Thiều, cậu không sao chứ? 】

Tô Vân Thiều về trước hắn:【 Tớ không sao. 】

Cô gửi vào trong nhóm chat ảnh hôm nay cả nhà chụp chung ở hồ sen và rừng anh đào.

Tô Vân Thiều:【 Tớ đi hái anh đào, không động vào điện thoại. 】

Tần Giản:【 Địa điểm đẹp đấy. 】

Hứa Đôn:【 Đây chính là khu nghỉ dưỡng nằm ngoài ngoại ô thành phố, chị của tớ từng tới đó chụp ảnh rồi, nghe nói chi phí rất đắt đỏ, chị ấy chỉ dám đi loanh quanh tìm hiểu vài thứ rồi vội vàng trở về. 】

Tần Giản:【 Để lần sau anh đưa chú đi! 】

Hứa Đôn: 【 Được! 】

Lôi Sơ Mạn:【 Tuần sau là sinh nhật của ba Vân Thiều, tất cả chúng ta đều phải đi, không có cách nào ra ngoài chơi đâu, không thì đợi đến kì nghỉ ba ngày trước khi thi đại học hãy đi? 】

Triệu Tình Họa:【 Đi đâu đây? 】

Cái Khiết:【 Những địa điểm gần đây mọi người đều đi hết rồi đúng không? 】

Bách Tinh Thần:【 Chỉ có ba ngày thôi, không đi đến nơi quá xa được, cùng lắm chỉ có thể đi một số tỉnh và thành phố xung quanh. 】

Tần Giản: 【 Vân Thiều có nơi nào muốn đi không? 】

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Có Người Chết

Số ký tự: 0