Chương 30 - Có Người Chết

Trở Thành Quỷ S...

Mang Quả Nhãn Kính Nương

2024-08-08 10:13:05

Vân Khê mới thành quỷ không lâu, cho dù đã ăn hồn phách của bạn thân mình để tăng cường lực lượng, nhưng bởi vì cô ta đã dùng phần lớn âm khí để bảo vệ xác chết của hai người, vì muốn giải oan cho hai người mà nhập hồn vào ban ngày để tìm kiếm cơ hội, cho nên âm khí còn sót lại không đủ để rời khỏi sơn trang.

Tô Vân Thiều cho cô ta một tấm bùa có thể tăng cường lực lượng trong một thời gian ngắn, đồng thời để lại địa chỉ của mình, cô không ngờ chuyện này được giải quyết nhanh chóng như vậy.

“Không cần, tôi đến để trả ơn ngài.”

Sau bữa cơm tối, cô đã dùng công đức mới để sửa chữa một vài vết nứt nhỏ trên cây bút.

“Vậy là đủ rồi.”

Vân Khê không hiểu được ý của cô, chỉ cho rằng Tô Vân Thiều đang an ủi mình, không cần cô ta trả ơn.

“Đại nhân, ngài giúp tôi và bạn thân của tôi nhiều như thế, tôi không có gì báo đáp, đành phải lấy thân báo đáp, xin đại nhân đừng chán ghét tôi…”

“Từ từ!” Tô Vân Thiều giơ tay ngăn cản, “Có phải cô ở sơn trang lâu quá nên ngốc luôn rồi không, cho nên mới nghe được mấy lời kịch quái lạ như thế?”

Không chỉ muốn vượt qua ranh giới giữa người và quỷ, mà cô ta còn muốn bước lên con đường bách hợp luôn à!

“Tôi nghe ngài Cao ở đội đặc biệt nói, thiên sư có thể khống chế ma quỷ. Tôi đã chết, không còn gì cả, chỉ có thể lấy thân quỷ để báo đáp đại nhân.”

Vân Khê cho rằng Tô Vân Thiều cảm thấy cô ta quá yếu đuối nên không cần cô ta, cô ta lo lắng cậy cậy móng tay, cẩn thận quan sát biểu cảm của Tô Vân Thiều, “Có phải Vân Khê quá ảo tưởng rồi không?”

Tô Vân Thiều: “…”

“Nếu cô đã không muốn tới địa phủ đầu thai, có thể ở lại đây.” Vừa lúc cô đang thiếu quỷ để sử dụng.

“Vâng!” Chỉ trong giây lát Vân Khê đã cười tươi như ánh mặt trời, xoay người bay thẳng về phía giường , “Tôi giúp đại nhân làm ấm… Ừm, dọn giường!”

Tô Vân Thiều quyết định phải cho quỷ nhà mình xem thêm vài bộ phim truyền hình hiện đại với tư tưởng mới, sửa lại cách nói chuyện không đứng đắn này!

Mới vừa lấy di động ra, cô đã lập tức nhìn thấy tin nhắn mà Tần Sóc gửi tới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Sóc:【 Người của đội đặc biệt nghe nói về năng lực của em, muốn làm quen với em đó. 】

Tô Vân Thiều: 【 Có thể dấu tên không? 】

Tần Sóc: ???

Em tưởng đây là cửa hàng à, còn muốn dấu tên?

Tần Sóc nghiêm túc suy nghĩ:【 Nếu không thể dấu tên, em sẽ từ chối à~】

**********************

Ngoài việc giúp vị Cao nào đó ở đội đặc biệt hẹn gặp Tô Vân Thiều, Tần Sóc còn có chuyện muốn hỏi.

Tần Sóc:【 Trước đây không biết thì tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, bây giờ ngẫm lại, bốn người đã chết sau khi chơi trò kịch bản giết người có phải do ma quỷ ra tay không? 】

Tô Vân Thiều:【 Trong sơn trang chỉ có một lệ quỷ là Vân Khê. 】

Tần Sóc:【 Nói cách khác, vẫn có quỷ hồn bình thường? 】

Tô Vân Thiều:【 Năng lực của bọn họ không đủ, cùng lắm thì gặp được người yếu bóng vía sẽ tìm cơ hội để quấn lên người sống, nhưng khả năng bọn họ làm việc ác là rất nhỏ. 】

Tần Sóc:【 Vậy phương hướng điều tra của tôi đã sai rồi sao? 】

Tô Vân Thiều nghĩ nghĩ, thật đúng là không cần thiết:【 Khi còn sống quỷ cũng là người, phần lớn suy nghĩ của bọn họ cũng giống như người bình thường, nhưng bởi vì ma quỷ đã trở thành sự tồn tại mà hầu hết con người không thể nhìn thấy được, rất nhiều chuyện đã vượt qua ngoài sức tưởng tượng của con người. 】

Tần Sóc:【 Giống như chuyện Vân Khê mang theo chính thi thể của mình tới báo án sao? 】

Tô Vân Thiều:【 Thông thường lệ quỷ đều sẽ giết người, loại lệ quỷ chưa từng giết người giống như Vân Khê, chỉ giết duy nhất một con quỷ tự nguyện bị ăn hồn phách, là vô cùng, vô cùng hiếm gặp. Thủ đoạn giết người của lệ quỷ rất tàn nhẫn và đẫm máu, cho nên tốt nhất anh đừng chạm trán với bọn chúng. 】

Tần Sóc:【…Sao tôi lại có cảm giác hình như em vẫn chưa đạt được điều mình muốn? 】

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn dòng chữ cuối cùng kia, cả Tô Vân Thiều và Tần Sóc đều cảm thấy trong lòng có chút bất an.

Tô Vân Thiều biết rằng thành phố B sẽ phải chào đón một số lượng lệ quỷ chưa thể xác định được năng lực, cô có linh cảm mình sẽ gặp phải không ít rắc rối, còn linh cảm của Tần Sóc thì xuất phát từ kinh nghiêm phá án nhiều năm nay và trực giác của mình.

“Đại nhân, đã khuya rồi, ngài chưa nghỉ ngơi sao?” Vân Khê quan tâm hỏi.

Tô Vân Thiều gật gật đầu, kéo một người giấy nhỏ từ trong ngăn kéo ra, “Cô có thể sử dụng thân thể này, máy tính và Bluetooth đều ở đó, cô…” cứ dùng tự nhiên.

Nghĩ đến cách nói chuyện không đứng đắn của Vân Khê, cô vội vàng sửa lời, “Xem hết mấy bộ phim tôi đã chỉ định, rồi viết lại cảm nhận của bản thân.”

Vân Khê hành lễ: “Vâng.”

Tô Vân Thiều: “…”

Bởi vì được bùa chú bảo vệ, người nhà họ Tô đã ngủ ngon lành trong đêm bách quỷ dạ hành.

Học viện Mỹ thuật, ký túc xá nữ, phòng 302.

Bạn cùng phòng có người nằm ở trên giường đọc tiểu thuyết cả đêm, người thì lại đeo Bluetooth xem phim truyền hình mà mỉm cười ngọt ngào, còn Cái Khiết trốn ở trong chăn, không dám thở mạnh.

Bên cạnh còn có một nam quỷ đang run bần bật tranh giành chăn với cô.

Chăn mùa hè rất mỏng, khi đắp lên sẽ hiện rõ hình người, căn bản chẳng che chắn được cái gì. Nửa trên của nam quỷ trốn trong chăn, phần người còn lại lộ ra bên ngoài, giống cảnh tượng trong một bộ phim kinh dị.

Bình thường Cái Khiết sẽ không nhìn thấy nam quỷ, nhưng khi cô ngồi lên giường thì sẽ mơ hồ cảm nhận được.

Cô không dám lớn tiếng làm phiền đến bạn cùng phòng, đành nói nhỏ: “Anh cũng là quỷ, còn sợ cái quỷ gì nữa?”

Dường như nam quỷ đang nói gì đó, nhưng Cái Khiết không nghe được, chỉ cảm thấy nam quỷ đang run bần bật.

Cái Khiết: “…” Là do thế giới ma quỷ quá tàn nhẫn, hay là nam quỷ bên cạnh cô chính là người có trái tim nhỏ bé mong manh dễ vỡ?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Có Người Chết

Số ký tự: 0