Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng
Chương 16
Thôi Kinh Thước
2024-08-22 07:36:21
Nhà họ Thích ở thành phố Long Giang cũng coi như có chút tiếng nói, không mấy ai dám chọc vào người nhà họ Thích, thế nên ông ta cũng không lo lắng về vấn đề an toàn của Thích Uyên.
Cố Xảo thở dài một tiếng.
Bà sinh được ba đứa con, con trai lớn từ nhỏ đã như núi băng, chẳng hề thân cận với mẹ, đứa con gái dốc lòng bảo ban hai mươi hai năm trời kết quả lại không phải con ruột, đứa con út cũng bị nuông chiều tới mức bướng bỉnh không chịu nổi.
Bà không khỏi nhìn về phía Thích Tuyền.
Đây là con gái ruột của bà, lưu lạc bên ngoài hai mươi hai năm, tính nết cũng đã ổn định từ lâu, lúc mới về nhà cũng từng gây ra không ít chuyện đau đầu.
Bà cũng có tuổi rồi, đã không còn sức đi dạy dỗ con cái nữa.
Chỉ mong cô có thể ngoan ngoãn ở nhà viết tiểu thuyết như những gì cô nói lúc sáng, không đi gây chuyện khắp nơi nữa là bà mừng lắm rồi.
Nghĩ đến chuyện tiểu thuyết, tình thương của mẹ trong lòng Cố Xảo lại dâng lên, bà hỏi: “Tiểu Tuyền, lúc sáng nghe nói con muốn viết tiểu thuyết, thế con viết xong chưa? Mẹ có thể xem được không?”
Thích Tuyền chưa kịp phản ứng thì Thích Trường Vinh đã cướp lời trước: “Đây là chuyện riêng tư của con nó, chúng ta đừng xen vào thì hơn.”
Ông ta biết tình cảm giữa vợ mình và Ánh Tuyết rất sâu đậm, nếu để vợ biết trong tiểu thuyết Thích Tuyền lại tỏ ra oán hận Ánh Tuyết như thế thì trong lòng sẽ khó chịu lắm.
Chẳng bằng không biết thì hơn.
Cố Xảo bị thuyết phục, sau đó lại nghe thấy Thích Tuyền đáp: “Lúc sáng con có nói tên web và bút danh rồi, mẹ muốn xem thì xem đi.”
Cố Xảo: “...”
Bà có thể nói lúc đó căn bản bà không để ý nên cũng không nhớ gì được không?
Vừa hay đồ ăn được bê lên, Thích Trường Vinh hắng giọng: “Ăn cơm thôi.”
Thích Lẫm chẳng hề bận tâm những chuyện không liên quan đến công việc, chỉ coi như không nghe thấy gì.
Bốn người lặng lẽ ăn xong bữa tối, sau đó ai về phòng nấy.
Mười giờ tối.
Cha con nhà họ Tô trốn vào thư phòng mở APP kéo chương mới, thấy chưa có chương Tô Lâm Hải vội hỏi con gái: “Không phải đã nói mười giờ sẽ có chương mới sao?”
“Ba đừng vội, web truyện đều hơi yếu, thường sẽ lên chậm một chút, đợi chút là được.” Tô Noãn Noãn đọc truyện nhiều năm, đã quen với việc này rồi.
Tô Lâm Hải: “...”
Mong ngóng tới mười giờ hai phút, rốt cuộc chương mới cũng xuất hiện!
Hai người vội vàng nhấn vào.
[Trên đường về, tôi càng nghĩ càng thấy lạ.
Có lẽ do ánh đèn hơi tối nên mới khiến tôi có cảm giác sắc mặt cậu bé kia nửa xanh xửa trắng, hơn nữa tóc và quần áo cũng sũng nước, rõ ràng không phù hợp với hoàn cảnh nơi đó. Chú Tô thì chẳng hề có phản ứng gì dù thằng bé gọi ông ấy rất to, cứ như thể ông ấy không hề nhận ra sự tồn tại của đứa trẻ vậy.
Chả lẽ tôi hoa mắt nhìn nhầm?
Điều hòa trong xe lạnh đến mức cả người tôi nổi hết gai ốc lên.
Đột nhiên tôi nhớ ra, lúc lên xe đóng cửa, vào chớp mắt ấy cậu bé đó đã nhìn thẳng vào tôi.
Đồng tử của cậu bé rất to rất sâu, lộ ra vẻ u lãnh không hợp lứa tuổi chút nào.
Tôi không khỏi rùng mình.
Về đến nhà tôi vội đi tắm nước ấm, muốn xua tan hơi lạnh trong người, nhưng tới tận khi ngả lưng xuống giường thì cảm giác lạnh lẽo kia vẫn quanh quẩn mãi không tan, chẳng khác nào mụn độc đã ngấm vào xương cốt.
Tôi mơ màng thiếp đi rồi mơ một giấc mơ.
Tôi mơ thấy cậu bé kia.
Cậu bé cười với tôi, nhưng vì không kiểm soát được cơ mặt nên nụ cười vừa cứng đờ lại vừa quỷ dị.
Cậu ấy nói: “Chị ơi, chị nhìn thấy em đúng không?”
Tôi gật đầu.
Cậu bé vui lắm, miệng cười ngoác đến tận mang tai, trong đôi mắt to tràn ngập mong chờ: “Chị ơi, em vừa ngạt thở vừa lạnh nữa, chị giúp em được không?”
Tôi lại gật đầu lần nữa.
Cậu bé cười cong cả mắt, giọng nói rõ ràng lại cao hơn một chút, như kiểu âm thanh khàn khàn sau khi bị thương: “Chị có thể nói cho ba em biết chỗ em đang ở không? Em nhớ nhà lắm.”
Đốm sáng tinh thần ngưng tụ trước mắt tôi, huyễn hóa ra một dòng chữ: Thôn Xích Hà, thị trấn Thất Tinh, huyện Ninh Đào, thành phố Long Đàm.
Tôi kinh hãi tới mức tỉnh mộng.]
Cha con nhà họ Tô cũng khiếp sợ tới mức không nói lên lời.
Cố Xảo thở dài một tiếng.
Bà sinh được ba đứa con, con trai lớn từ nhỏ đã như núi băng, chẳng hề thân cận với mẹ, đứa con gái dốc lòng bảo ban hai mươi hai năm trời kết quả lại không phải con ruột, đứa con út cũng bị nuông chiều tới mức bướng bỉnh không chịu nổi.
Bà không khỏi nhìn về phía Thích Tuyền.
Đây là con gái ruột của bà, lưu lạc bên ngoài hai mươi hai năm, tính nết cũng đã ổn định từ lâu, lúc mới về nhà cũng từng gây ra không ít chuyện đau đầu.
Bà cũng có tuổi rồi, đã không còn sức đi dạy dỗ con cái nữa.
Chỉ mong cô có thể ngoan ngoãn ở nhà viết tiểu thuyết như những gì cô nói lúc sáng, không đi gây chuyện khắp nơi nữa là bà mừng lắm rồi.
Nghĩ đến chuyện tiểu thuyết, tình thương của mẹ trong lòng Cố Xảo lại dâng lên, bà hỏi: “Tiểu Tuyền, lúc sáng nghe nói con muốn viết tiểu thuyết, thế con viết xong chưa? Mẹ có thể xem được không?”
Thích Tuyền chưa kịp phản ứng thì Thích Trường Vinh đã cướp lời trước: “Đây là chuyện riêng tư của con nó, chúng ta đừng xen vào thì hơn.”
Ông ta biết tình cảm giữa vợ mình và Ánh Tuyết rất sâu đậm, nếu để vợ biết trong tiểu thuyết Thích Tuyền lại tỏ ra oán hận Ánh Tuyết như thế thì trong lòng sẽ khó chịu lắm.
Chẳng bằng không biết thì hơn.
Cố Xảo bị thuyết phục, sau đó lại nghe thấy Thích Tuyền đáp: “Lúc sáng con có nói tên web và bút danh rồi, mẹ muốn xem thì xem đi.”
Cố Xảo: “...”
Bà có thể nói lúc đó căn bản bà không để ý nên cũng không nhớ gì được không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa hay đồ ăn được bê lên, Thích Trường Vinh hắng giọng: “Ăn cơm thôi.”
Thích Lẫm chẳng hề bận tâm những chuyện không liên quan đến công việc, chỉ coi như không nghe thấy gì.
Bốn người lặng lẽ ăn xong bữa tối, sau đó ai về phòng nấy.
Mười giờ tối.
Cha con nhà họ Tô trốn vào thư phòng mở APP kéo chương mới, thấy chưa có chương Tô Lâm Hải vội hỏi con gái: “Không phải đã nói mười giờ sẽ có chương mới sao?”
“Ba đừng vội, web truyện đều hơi yếu, thường sẽ lên chậm một chút, đợi chút là được.” Tô Noãn Noãn đọc truyện nhiều năm, đã quen với việc này rồi.
Tô Lâm Hải: “...”
Mong ngóng tới mười giờ hai phút, rốt cuộc chương mới cũng xuất hiện!
Hai người vội vàng nhấn vào.
[Trên đường về, tôi càng nghĩ càng thấy lạ.
Có lẽ do ánh đèn hơi tối nên mới khiến tôi có cảm giác sắc mặt cậu bé kia nửa xanh xửa trắng, hơn nữa tóc và quần áo cũng sũng nước, rõ ràng không phù hợp với hoàn cảnh nơi đó. Chú Tô thì chẳng hề có phản ứng gì dù thằng bé gọi ông ấy rất to, cứ như thể ông ấy không hề nhận ra sự tồn tại của đứa trẻ vậy.
Chả lẽ tôi hoa mắt nhìn nhầm?
Điều hòa trong xe lạnh đến mức cả người tôi nổi hết gai ốc lên.
Đột nhiên tôi nhớ ra, lúc lên xe đóng cửa, vào chớp mắt ấy cậu bé đó đã nhìn thẳng vào tôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng tử của cậu bé rất to rất sâu, lộ ra vẻ u lãnh không hợp lứa tuổi chút nào.
Tôi không khỏi rùng mình.
Về đến nhà tôi vội đi tắm nước ấm, muốn xua tan hơi lạnh trong người, nhưng tới tận khi ngả lưng xuống giường thì cảm giác lạnh lẽo kia vẫn quanh quẩn mãi không tan, chẳng khác nào mụn độc đã ngấm vào xương cốt.
Tôi mơ màng thiếp đi rồi mơ một giấc mơ.
Tôi mơ thấy cậu bé kia.
Cậu bé cười với tôi, nhưng vì không kiểm soát được cơ mặt nên nụ cười vừa cứng đờ lại vừa quỷ dị.
Cậu ấy nói: “Chị ơi, chị nhìn thấy em đúng không?”
Tôi gật đầu.
Cậu bé vui lắm, miệng cười ngoác đến tận mang tai, trong đôi mắt to tràn ngập mong chờ: “Chị ơi, em vừa ngạt thở vừa lạnh nữa, chị giúp em được không?”
Tôi lại gật đầu lần nữa.
Cậu bé cười cong cả mắt, giọng nói rõ ràng lại cao hơn một chút, như kiểu âm thanh khàn khàn sau khi bị thương: “Chị có thể nói cho ba em biết chỗ em đang ở không? Em nhớ nhà lắm.”
Đốm sáng tinh thần ngưng tụ trước mắt tôi, huyễn hóa ra một dòng chữ: Thôn Xích Hà, thị trấn Thất Tinh, huyện Ninh Đào, thành phố Long Đàm.
Tôi kinh hãi tới mức tỉnh mộng.]
Cha con nhà họ Tô cũng khiếp sợ tới mức không nói lên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro