Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng
Chương 17
Thôi Kinh Thước
2024-08-22 07:36:21
Tô Noãn Noãn lúc trước mới chỉ phỏng đoán thôi, nhưng đọc đến đây đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, mặt mũi tái nhợt hỏi Tô Lâm Hải: “Ba, rốt cuộc thằng bé đó là ai?”
Lúc này trên mặt Tô Lâm Hải đã phủ đầy nước mắt, nghe thế đứng phắt dậy, lập tức nhấn phím gọi cho thư ký: “Tiểu Lý, lùi lịch họp ngài mai lại, tôi có việc phải đi công tác.”
Nhớ tới những gì được viết trong tiểu thuyết “tóc và quần áo sũng nước”, nếu không nhầm thì rất có thể thằng bé đã bị chôn dưới lòng sông.
“Ba, con cũng đi!” Tô Noãn Noãn đợi ông nói xong cũng vội hô lên với đôi mắt đỏ bừng, “Ba đừng giấu con.”
Tô Lâm Hải lau nước mắt, khàn giọng nói: “Đó là anh trai con, tên là Tô Dung. Mẹ con không khỏe, chúng ta cứ giấu mẹ con trước đã rồi tính sau.”
Đợi xác định chắc chắn rồi mới nói cũng không muộn.
Cùng chờ chương mới với cha con nhà họ Tô còn có Thích Trường Vinh.
Ông ta trốn trong thư phòng, trộm tải chương mới về xem.
Trước khi đọc ông ta không hề nghĩ nội dung sẽ phát triển theo hướng thần quái như vậy.
Thích Trường Vinh kinh doanh đã nhiều năm, tuy không tin phong thủy huyền học nhưng cũng biết có nhiều đối tác làm ăn đều tin cái này, qua lại với nhau nhiều nên về phương diện này ông ta cũng có chút hiểu biết.
Thậm chí có người còn chuyên môn cung phụng nuôi dưỡng đại sư nữa kìa.
Trước kia ông ta không dám đoán bừa, nhưng đọc tới đoạn trẻ con báo mộng thì lại không khỏi cau mày.
Theo lý thuyết, bí mật của nhà họ Tô tới cả thế hệ của ông ta còn không biết thì Thích Tuyền càng không có khả năng biết được.
Lý do duy nhất chỉ có thể là điều không có khả năng xảy ra nhất.
Nghĩ tới đây tóc gáy ông ta dựng đứng cả lên.
Ông ta vẫn không muốn tin, chuyện này chắc chắn chỉ là có gì đó trùng hợp.
Lại đọc tiếp.
[Tới giây phút này luồng khí lạnh kia mới rời khỏi tôi.
Tôi đã đồng ý sẽ báo với chú Tô thì cũng không thể nuốt lời. Thế nhưng tôi cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé không quyền không thế gì, tôi phải làm sao mới gặp được chủ tịch Tô của tập đoàn Thịnh Hâm đây?
Tôi bồn chồn cả đêm, đợi tới lúc ăn bữa sáng hôm sau.
Vì gây chuyện trong bữa tiệc mừng thọ đêm qua nên người trong nhà đều nhìn tôi với vẻ khó chịu, chỉ có thiên kim giả là cười với tôi.
“Đúng là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, không tự kiếm cái gương mà soi xem mình là ai à.” Một giọng nói trào phúng từ phía trước vọng tới.
Tôi kinh ngạc nhìn qua đó, tiếc là nhìn trái nhìn phải đều không thấy ai, trong lòng không khỏi lạnh căm, đừng nói là tôi lại đụng phải quỷ nữa rồi đấy nhé!
Tôi rụt cổ, cúi đầu húp cháo.
“Ngày nào cũng ở nhà ăn không ngồi rồi, đúng là không biết xấu hổ.”
Nữa, lại nữa rồi.
Tôi không nhịn được mà phản bác: “Không phải mi cũng ăn không ngồi rồi đấy à?”
Đã là quỷ còn cố tình ở nhà không đi, chắc chắn là luyến tiếc hương khói trong nhà này rồi.
“Tôi là vị thành niên!” Nó đáp lại rất hùng hồn.
Trong lòng tôi cũng ấm ức lắm: “Lúc tôi còn là vị thành niên chưa từng ăn gì của nhà này hết.”
Giọng nói kia đột nhiên biến mất.
Mẹ tôi hình như có chút mềm lòng, bà dịu dàng nói với tôi: “Về sau con muốn gì cứ nói với người nhà, nhà chúng ta có thể nuôi con cả đời.”
Tôi lập tức đáp: “Con muốn gặp chú Tô của Thịnh Hâm.”
Mọi người im bặt, trên mặt họ đều viết: Cô là thứ gì chứ, chủ tịch Tô là người cô muốn gặp là gặp à?
Tôi xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
Nếu không gặp được chú Tô, không làm được việc đứa trẻ kia giao phó thì phải làm sao đây?]
Chương mới đến đây là hết.
Thích Trường Vinh: ...
Tuy ông ta chưa từng làm chuyện như vậy nhưng đột nhiên cảm thấy chột dạ là thế nào?
Hôm đó Tô Lâm Hải tới nhà tìm Thích Tuyền, ông ta nhận cuộc gọi xong theo bản năng cho rằng Thích Tuyền gây chuyện chọc tới Tô Lâm Hải, hốt hoảng chạy về nhà lại phát hiện đều là do mình hiểu lầm.
Như thế có khác gì coi thường con bé đâu?
Những chuyện trước kia vốn không quá để ý lúc này đột nhiên lại trở lên vô cùng rõ ràng.
Lúc ông ta còn đang áy náy thì dưới nhà lại truyền tới tiếng động, hẳn là Thích Uyên ra ngoài chơi bời đã chịu quay về rồi.
Nghĩ tới thái độ tồi tệ của con trai út với Thích Tuyền, Thích Trường Vinh giận run cả người.
Lúc này trên mặt Tô Lâm Hải đã phủ đầy nước mắt, nghe thế đứng phắt dậy, lập tức nhấn phím gọi cho thư ký: “Tiểu Lý, lùi lịch họp ngài mai lại, tôi có việc phải đi công tác.”
Nhớ tới những gì được viết trong tiểu thuyết “tóc và quần áo sũng nước”, nếu không nhầm thì rất có thể thằng bé đã bị chôn dưới lòng sông.
“Ba, con cũng đi!” Tô Noãn Noãn đợi ông nói xong cũng vội hô lên với đôi mắt đỏ bừng, “Ba đừng giấu con.”
Tô Lâm Hải lau nước mắt, khàn giọng nói: “Đó là anh trai con, tên là Tô Dung. Mẹ con không khỏe, chúng ta cứ giấu mẹ con trước đã rồi tính sau.”
Đợi xác định chắc chắn rồi mới nói cũng không muộn.
Cùng chờ chương mới với cha con nhà họ Tô còn có Thích Trường Vinh.
Ông ta trốn trong thư phòng, trộm tải chương mới về xem.
Trước khi đọc ông ta không hề nghĩ nội dung sẽ phát triển theo hướng thần quái như vậy.
Thích Trường Vinh kinh doanh đã nhiều năm, tuy không tin phong thủy huyền học nhưng cũng biết có nhiều đối tác làm ăn đều tin cái này, qua lại với nhau nhiều nên về phương diện này ông ta cũng có chút hiểu biết.
Thậm chí có người còn chuyên môn cung phụng nuôi dưỡng đại sư nữa kìa.
Trước kia ông ta không dám đoán bừa, nhưng đọc tới đoạn trẻ con báo mộng thì lại không khỏi cau mày.
Theo lý thuyết, bí mật của nhà họ Tô tới cả thế hệ của ông ta còn không biết thì Thích Tuyền càng không có khả năng biết được.
Lý do duy nhất chỉ có thể là điều không có khả năng xảy ra nhất.
Nghĩ tới đây tóc gáy ông ta dựng đứng cả lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta vẫn không muốn tin, chuyện này chắc chắn chỉ là có gì đó trùng hợp.
Lại đọc tiếp.
[Tới giây phút này luồng khí lạnh kia mới rời khỏi tôi.
Tôi đã đồng ý sẽ báo với chú Tô thì cũng không thể nuốt lời. Thế nhưng tôi cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé không quyền không thế gì, tôi phải làm sao mới gặp được chủ tịch Tô của tập đoàn Thịnh Hâm đây?
Tôi bồn chồn cả đêm, đợi tới lúc ăn bữa sáng hôm sau.
Vì gây chuyện trong bữa tiệc mừng thọ đêm qua nên người trong nhà đều nhìn tôi với vẻ khó chịu, chỉ có thiên kim giả là cười với tôi.
“Đúng là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, không tự kiếm cái gương mà soi xem mình là ai à.” Một giọng nói trào phúng từ phía trước vọng tới.
Tôi kinh ngạc nhìn qua đó, tiếc là nhìn trái nhìn phải đều không thấy ai, trong lòng không khỏi lạnh căm, đừng nói là tôi lại đụng phải quỷ nữa rồi đấy nhé!
Tôi rụt cổ, cúi đầu húp cháo.
“Ngày nào cũng ở nhà ăn không ngồi rồi, đúng là không biết xấu hổ.”
Nữa, lại nữa rồi.
Tôi không nhịn được mà phản bác: “Không phải mi cũng ăn không ngồi rồi đấy à?”
Đã là quỷ còn cố tình ở nhà không đi, chắc chắn là luyến tiếc hương khói trong nhà này rồi.
“Tôi là vị thành niên!” Nó đáp lại rất hùng hồn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng tôi cũng ấm ức lắm: “Lúc tôi còn là vị thành niên chưa từng ăn gì của nhà này hết.”
Giọng nói kia đột nhiên biến mất.
Mẹ tôi hình như có chút mềm lòng, bà dịu dàng nói với tôi: “Về sau con muốn gì cứ nói với người nhà, nhà chúng ta có thể nuôi con cả đời.”
Tôi lập tức đáp: “Con muốn gặp chú Tô của Thịnh Hâm.”
Mọi người im bặt, trên mặt họ đều viết: Cô là thứ gì chứ, chủ tịch Tô là người cô muốn gặp là gặp à?
Tôi xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
Nếu không gặp được chú Tô, không làm được việc đứa trẻ kia giao phó thì phải làm sao đây?]
Chương mới đến đây là hết.
Thích Trường Vinh: ...
Tuy ông ta chưa từng làm chuyện như vậy nhưng đột nhiên cảm thấy chột dạ là thế nào?
Hôm đó Tô Lâm Hải tới nhà tìm Thích Tuyền, ông ta nhận cuộc gọi xong theo bản năng cho rằng Thích Tuyền gây chuyện chọc tới Tô Lâm Hải, hốt hoảng chạy về nhà lại phát hiện đều là do mình hiểu lầm.
Như thế có khác gì coi thường con bé đâu?
Những chuyện trước kia vốn không quá để ý lúc này đột nhiên lại trở lên vô cùng rõ ràng.
Lúc ông ta còn đang áy náy thì dưới nhà lại truyền tới tiếng động, hẳn là Thích Uyên ra ngoài chơi bời đã chịu quay về rồi.
Nghĩ tới thái độ tồi tệ của con trai út với Thích Tuyền, Thích Trường Vinh giận run cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro