Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng
Chương 18
Thôi Kinh Thước
2024-08-22 07:36:21
Thư phòng ở tầng ba, ông ta đi xuống tầng hai thì đụng phải Thích Uyên người đầy mùi rượu đang lên gác, vừa há miệng muốn mắng con trai một trận đã thấy thằng nhãi bất hiếu mặt mũi đỏ bừng, vừa thấy ông ta là há mồm cười hết sức gợi đòn.
“Ba, con gặp được chân ái rồi, con muốn cưới cô ấy!”
Đêm đó nhà họ Thích nổ ra một cuộc cãi vã rất to.
Người cha nghiêm khắc Thích Trường Vinh và đứa con ngỗ nghịch Thích Uyên thi triển trận đấu võ mồm ác liệt kéo dài hơn mười phút, cuối cùng bị Cố Xảo và Thích Lẫm nghe được chạy ra can ngăn.
“Nửa đêm nửa hôm rồi còn cãi vã gì thế hả?” Cố Xảo ngửi thấy mùi rượu trên người Thích Uyên thì không khỏi nhíu mày, “Sao lại uống rượu thế này? Con còn nhỏ, đừng uống rượu thì hơn.”
Ánh mắt lạnh băng của Thích Lẫm đảo qua Thích Uyên, mím môi không nói gì.
“Mẹ.” Thích Uyên giả điếc trước lời răn dạy của Cố Xảo, mặt dày cười hì hì rồi nói, “Con thích một cô gái, con muốn cưới cô ấy.”
Khuôn mặt thiếu niên đỏ ửng, dáng vẻ đúng chuẩn mầm tình mới nhú.
Cố Xảo: ???
“Mày mới mấy tuổi đầu!” Thích Trường Vinh gầm lên lần thứ hai: “Cưới xin cái gì? Tao không cho phép!”
Cố Xảo cũng hùa theo: “Tiểu Uyên, con chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, yêu đương cũng được nhưng chuyện kết hôn thì phải đợi tốt nghiệp đại học xong đã rồi tính, con là con trai, phải tôn trọng bạn nữ, phải biết chịu trách nhiệm với người ta.”
“Con không đợi được, giờ con muốn cưới cô ấy ngay!” Ai nói gì Thích Uyên cũng không nghe, nhất quyết gào rú đòi cưới con gái nhà người ta bằng được.
Sắc mặt Thích Trường Vinh càng đen hơn.
Anh cả Thích vẫn thờ ơ như cũ, như thể chuyện này không liên quan tới mình, nhưng cũng đã ngửi ra được chút hương vị khác thường. Dù bình thường anh ta không thân thiết với người trong nhà mấy nhưng sống chung mười mấy năm nên cũng coi như khá hiểu Thích Uyên.
Bề ngoài Thích Uyên nhìn như cậu ấm cà lơ phất phơ, nhưng từ thành tích học tập không hề kém cỏi của cậu ta là đủ thấy thực ra cậu ta không phải kiểu người không biết suy tính trước sau cho tương lai.
Thái độ ác liệt với Thích Tuyền phần lớn là do từ nhỏ cậu ta rất thân với Thích Ánh Tuyết, thế nên mới sợ hãi mất đi người chị gái mà mình yêu quý.
Chuyện đó tuy cậu ta thể hiện cực kỳ trẻ con nhưng với những chuyện khác thì chưa bao giờ liều lĩnh ngu ngốc.
Thích Lẫm quyết đoán lên tiếng: “Dẫn nó đi bệnh viện đi.”
Cha Thích: “...”
Mẹ Thích: “...”
Thế là bốn người cùng nhau tới bệnh viện.
Trong phòng ngủ trên tầng hai, hệ thống tặc lưỡi trong đầu Thích Tuyền:【Thích Uyên nhìn kiểu gì cũng không giống kiểu người sẽ điên cuồng vì tình yêu, tuy trong cốt truyện gốc đúng là có cảnh này nhưng tôi vẫn không tin nổi.】
Trong nguyên tác, Thích Uyên đúng là đã yêu một cô gái từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa còn nhất quyết không phải cô gái đó thì không chịu cưới ai khác.
Tiếc là cô gái đó còn có những người theo đuổi khác, đều là phú nhị đại trong vòng hào môn thành phố Long Giang này.
Thích Uyên bất hạnh trở thành một thành viên trong số đó.
Nhưng tuổi cậu ta còn nhỏ, trong đám người kia chỉ là một thằng nhóc ranh, không ai coi cậu ta ra gì, ngay cả cô gái kia cũng không tỏ vẻ hứng thú gì với cậu ta cho lắm.
Thích Uyên cầu mà không được nên cực kỳ đau lòng, một thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời cứ như vậy dần trở nên âm trầm ủ dột.
Mà cái chết của nguyên thân cũng có liên quan tới đám phú nhị đại điên cuồng kia.
Lúc ăn cơm trưa Thích Tuyền đã để ý thấy ấn đường của Thích Uyên biến thành màu đen, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo cô mới nhắc nhở cậu ta một câu.
Còn việc Thích Uyên có nghe vào tai hay không thì không liên quan gì tới cô. Nếu việc này không giải quyết được thì cuối cùng Thích Uyên sẽ mất mạng.
Nhưng cô đã nhắc nhở rồi, thế nên chẳng có gì hổ thẹn với lòng.
Hệ thống đột nhiên nhớ tới gì đó, lấm lét hỏi:【Ký chủ, trưa nay cô bảo cậu ta đừng chạm vào rượu, có phải lúc đó cô đã tính được chuyện này sẽ xảy ra không?】
Thích Tuyền cười nói:【Uống rượu hại thân.】
Hệ thống cảm thấy mình ôm đùi được một vị đại lão rồi, giọng điệu cũng không khỏi trở lên cung kính hơn:【Đại lão, tới lúc này số lượt lưu trữ truyện đã tăng lên tới 345, số bình luận cũng đang không ngừng gia tăng, tiếc là không có ai khen thưởng cả.】
“Ba, con gặp được chân ái rồi, con muốn cưới cô ấy!”
Đêm đó nhà họ Thích nổ ra một cuộc cãi vã rất to.
Người cha nghiêm khắc Thích Trường Vinh và đứa con ngỗ nghịch Thích Uyên thi triển trận đấu võ mồm ác liệt kéo dài hơn mười phút, cuối cùng bị Cố Xảo và Thích Lẫm nghe được chạy ra can ngăn.
“Nửa đêm nửa hôm rồi còn cãi vã gì thế hả?” Cố Xảo ngửi thấy mùi rượu trên người Thích Uyên thì không khỏi nhíu mày, “Sao lại uống rượu thế này? Con còn nhỏ, đừng uống rượu thì hơn.”
Ánh mắt lạnh băng của Thích Lẫm đảo qua Thích Uyên, mím môi không nói gì.
“Mẹ.” Thích Uyên giả điếc trước lời răn dạy của Cố Xảo, mặt dày cười hì hì rồi nói, “Con thích một cô gái, con muốn cưới cô ấy.”
Khuôn mặt thiếu niên đỏ ửng, dáng vẻ đúng chuẩn mầm tình mới nhú.
Cố Xảo: ???
“Mày mới mấy tuổi đầu!” Thích Trường Vinh gầm lên lần thứ hai: “Cưới xin cái gì? Tao không cho phép!”
Cố Xảo cũng hùa theo: “Tiểu Uyên, con chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, yêu đương cũng được nhưng chuyện kết hôn thì phải đợi tốt nghiệp đại học xong đã rồi tính, con là con trai, phải tôn trọng bạn nữ, phải biết chịu trách nhiệm với người ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con không đợi được, giờ con muốn cưới cô ấy ngay!” Ai nói gì Thích Uyên cũng không nghe, nhất quyết gào rú đòi cưới con gái nhà người ta bằng được.
Sắc mặt Thích Trường Vinh càng đen hơn.
Anh cả Thích vẫn thờ ơ như cũ, như thể chuyện này không liên quan tới mình, nhưng cũng đã ngửi ra được chút hương vị khác thường. Dù bình thường anh ta không thân thiết với người trong nhà mấy nhưng sống chung mười mấy năm nên cũng coi như khá hiểu Thích Uyên.
Bề ngoài Thích Uyên nhìn như cậu ấm cà lơ phất phơ, nhưng từ thành tích học tập không hề kém cỏi của cậu ta là đủ thấy thực ra cậu ta không phải kiểu người không biết suy tính trước sau cho tương lai.
Thái độ ác liệt với Thích Tuyền phần lớn là do từ nhỏ cậu ta rất thân với Thích Ánh Tuyết, thế nên mới sợ hãi mất đi người chị gái mà mình yêu quý.
Chuyện đó tuy cậu ta thể hiện cực kỳ trẻ con nhưng với những chuyện khác thì chưa bao giờ liều lĩnh ngu ngốc.
Thích Lẫm quyết đoán lên tiếng: “Dẫn nó đi bệnh viện đi.”
Cha Thích: “...”
Mẹ Thích: “...”
Thế là bốn người cùng nhau tới bệnh viện.
Trong phòng ngủ trên tầng hai, hệ thống tặc lưỡi trong đầu Thích Tuyền:【Thích Uyên nhìn kiểu gì cũng không giống kiểu người sẽ điên cuồng vì tình yêu, tuy trong cốt truyện gốc đúng là có cảnh này nhưng tôi vẫn không tin nổi.】
Trong nguyên tác, Thích Uyên đúng là đã yêu một cô gái từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa còn nhất quyết không phải cô gái đó thì không chịu cưới ai khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếc là cô gái đó còn có những người theo đuổi khác, đều là phú nhị đại trong vòng hào môn thành phố Long Giang này.
Thích Uyên bất hạnh trở thành một thành viên trong số đó.
Nhưng tuổi cậu ta còn nhỏ, trong đám người kia chỉ là một thằng nhóc ranh, không ai coi cậu ta ra gì, ngay cả cô gái kia cũng không tỏ vẻ hứng thú gì với cậu ta cho lắm.
Thích Uyên cầu mà không được nên cực kỳ đau lòng, một thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời cứ như vậy dần trở nên âm trầm ủ dột.
Mà cái chết của nguyên thân cũng có liên quan tới đám phú nhị đại điên cuồng kia.
Lúc ăn cơm trưa Thích Tuyền đã để ý thấy ấn đường của Thích Uyên biến thành màu đen, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo cô mới nhắc nhở cậu ta một câu.
Còn việc Thích Uyên có nghe vào tai hay không thì không liên quan gì tới cô. Nếu việc này không giải quyết được thì cuối cùng Thích Uyên sẽ mất mạng.
Nhưng cô đã nhắc nhở rồi, thế nên chẳng có gì hổ thẹn với lòng.
Hệ thống đột nhiên nhớ tới gì đó, lấm lét hỏi:【Ký chủ, trưa nay cô bảo cậu ta đừng chạm vào rượu, có phải lúc đó cô đã tính được chuyện này sẽ xảy ra không?】
Thích Tuyền cười nói:【Uống rượu hại thân.】
Hệ thống cảm thấy mình ôm đùi được một vị đại lão rồi, giọng điệu cũng không khỏi trở lên cung kính hơn:【Đại lão, tới lúc này số lượt lưu trữ truyện đã tăng lên tới 345, số bình luận cũng đang không ngừng gia tăng, tiếc là không có ai khen thưởng cả.】
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro