Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng
Chương 31
Thôi Kinh Thước
2024-08-22 07:36:21
“Anh có biết chuỗi hạt gã đeo trên tay đã được khai quang rồi không?”
“Đương nhiên là biết.” Vương Hoa đắc ý nói, “Hầu như chuyện gì của gã tôi cũng biết cả, nhưng mà...”
“Hử?”
Hắn lại vênh mặt cười nói: “Rất lâu rồi tôi không được hưởng qua hương vị đồ ăn.”
Quỷ hồn có thể hưởng dụng đồ cúng, nhưng đồ cúng cơ bản đều là trái cây và thịt sống, hơn nữa ở quê hắn không phổ biến chuyện cúng thực này, lễ Thanh Minh và tiết Đông Chí hàng năm chị gái hắn cũng chỉ đốt một ít tiền giấy cho hắn, thế nên hắn thèm ăn mười mấy năm rồi.
Giờ khó khăn lắm mới có người để nói chuyện, kiếm chút thù lao chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Thích Tuyền cười cười, sắc mặt đầy vẻ biếng nhác: “Quỷ quái không thể dừng chân ở dương gian, tốt nhất là đi luân hồi.”
“Đừng!” Vương Hoa không dám lèo nhèo nữa: “Tôi nói là được chứ gì?”
Hắn nói chuyện hơi dông dài, đôi khi câu trước chẳng liên quan gì tới câu sau, nhưng Thích Tuyền rất kiên nhẫn lắng nghe, cũng chắt lọc ra được thông tin quan trọng từ những lời dài dòng của hắn.
Hắn là em vợ của Hoàng Khải Phong, vì cứu người mà bị biển báo trên đường làm trọng thương, dù được đưa vào viện kịp thời nhưng vẫn không cứu lại được, lúc hấp dối hắn còn dặn Hoàng Khải Phong phải chăm sóc thật tốt người chị gái đã nuôi nấng hắn lớn khôn.
Sau khi chết hắn bị nhốt bên cạnh chiếc biển báo kia, không biết qua bao lâu, tới một ngày hắn lại gặp lại Hoàng Khải Phong lần nữa.
Lúc đó Hoàng Khải Phong mặc vest đi giày da, đầu tóc bóng mượt, ngồi trên một chiếc xe hơi đắt tiền, tay ôm một em gái trẻ đẹp, hành động của hai người khá thân mật.
Hắn giận điên lên, lập tức vọt vào trong xe, muốn lớn tiếng chất vấn Hoàng Khải Phong vì sao lại ngoại tình, tiếc là không ai có thể nghe thấy tiếng của hắn cả.
Hắn không cam lòng nên ngày ngày đi theo bên cạnh Hoàng Khải Phong, cũng chứng kiến gã làm đủ trò kinh tởm xấu xa.
“Anh nói gã thỉnh thoảng lại đi gặp một người?” Thích Tuyền hỏi.
Vương Hoa gật mạnh đầu, “Nhưng mỗi lần như thế tôi đều không dám tới gần, người kia làm tôi có cảm giác hơi sợ nên không dám xuất hiện.”
Thích Tuyền đã hiểu.
Quỷ hồn có bản năng sợ hãi trước những người có tu vi cao, sở dĩ Vương Hoa không sợ cô vì cô đã thu liễm hơi thở thiên sư rồi.
“Tâm nguyện của anh là gì?”
“Tôi muốn gã phải thân bại danh liệt! Muốn tất cả mọi người đều biết chuyện xấu xa mà hắn làm! Muốn chị gái và cháu trai cháu gái tôi được sống những ngày êm ấm!”
Thích Tuyền khẽ gật đầu, “Tạm thời anh cứ ở lại chỗ tôi đi.”
Vương Hoa biết cô không đơn giản nên không dám trái lời, nghe thế thì gật đầu đồng ý.
Phòng khách tầng dưới, Thích Trường Vinh và Hoàng Khải Phong đã chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện.
Thích Trường Vinh muốn có mảnh đất kia, giờ lại có Hoàng Khải Phong hỗ trợ nên càng thêm hứng thú.
Nhưng ông vẫn tuân theo nguyên tắc cẩn trọng từ xưa giờ, nói: “Cảm ơn chủ tịch Hoàng đã ưu ái, có điều tôi cũng có tuổi, mắt mờ tay chậm rồi, không xem hết hồ sơ ngay được, thế này đi, trong hôm nay tôi sẽ xem hết, có gì ngày mai sẽ cho anh câu trả lời thỏa đáng được không? Anh cũng biết đấy, đây là giao dịch vài tỷ nên tôi không thể không thận trọng được.”
“Hẳn là vậy rồi.” Hoàng Khải Phong không hề tỏ ra khó chịu, gã đứng dậy rồi nói, “Vậy tôi không làm phiền Thích lão ca nữa, ngày mai tôi sẽ chờ điện thoại của anh.”
Bên kia, Cố Xảo đang đi hẹn gặp Huyền Phong đạo trưởng.
Bà nói một cách mơ hồ: “Dạo gần đây tôi cảm thấy con trai mình thay đổi rất nhiều, cứ như biến thành người khác vậy, đạo trưởng có thể xem giúp thử con tôi có chuyện gì được không?”
Nếu có thể trừ tà cho con trai thì cũng không cần phải gặp Tần Nhược kia nữa!
Huyền Phong bấm ngón tay tính toán, “Con của bà còn đang vị thành niên nhưng sao Hồng Loan đã động, đúng là không ổn.”
Cố Xảo: !!!
Đúng là thần kỳ!
Bà lập tức tin tưởng, vội hỏi: “Xin đại sư chỉ cách thoát khỏi bến mê.”
“Con cái không yên ổn có thể liên quan tới phong thủy của nhà mình.”
Cố Xảo nghe một hiểu mười, thuận thế mời đối phương: “Không bằng mời đại sư tới nhà tôi nhìn qua xem thế nào.”
Lúc bà về tới nhà thì Thích Lẫm cũng vừa dẫn Thích Uyên về.
Cuộc gặp gỡ của hai bên tựa như những gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng.
Thích Lẫm kiên định theo thuyết thế giới duy vật, anh ta nhìn qua Huyền Phong rồi nhíu chặt mày.
“Đương nhiên là biết.” Vương Hoa đắc ý nói, “Hầu như chuyện gì của gã tôi cũng biết cả, nhưng mà...”
“Hử?”
Hắn lại vênh mặt cười nói: “Rất lâu rồi tôi không được hưởng qua hương vị đồ ăn.”
Quỷ hồn có thể hưởng dụng đồ cúng, nhưng đồ cúng cơ bản đều là trái cây và thịt sống, hơn nữa ở quê hắn không phổ biến chuyện cúng thực này, lễ Thanh Minh và tiết Đông Chí hàng năm chị gái hắn cũng chỉ đốt một ít tiền giấy cho hắn, thế nên hắn thèm ăn mười mấy năm rồi.
Giờ khó khăn lắm mới có người để nói chuyện, kiếm chút thù lao chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Thích Tuyền cười cười, sắc mặt đầy vẻ biếng nhác: “Quỷ quái không thể dừng chân ở dương gian, tốt nhất là đi luân hồi.”
“Đừng!” Vương Hoa không dám lèo nhèo nữa: “Tôi nói là được chứ gì?”
Hắn nói chuyện hơi dông dài, đôi khi câu trước chẳng liên quan gì tới câu sau, nhưng Thích Tuyền rất kiên nhẫn lắng nghe, cũng chắt lọc ra được thông tin quan trọng từ những lời dài dòng của hắn.
Hắn là em vợ của Hoàng Khải Phong, vì cứu người mà bị biển báo trên đường làm trọng thương, dù được đưa vào viện kịp thời nhưng vẫn không cứu lại được, lúc hấp dối hắn còn dặn Hoàng Khải Phong phải chăm sóc thật tốt người chị gái đã nuôi nấng hắn lớn khôn.
Sau khi chết hắn bị nhốt bên cạnh chiếc biển báo kia, không biết qua bao lâu, tới một ngày hắn lại gặp lại Hoàng Khải Phong lần nữa.
Lúc đó Hoàng Khải Phong mặc vest đi giày da, đầu tóc bóng mượt, ngồi trên một chiếc xe hơi đắt tiền, tay ôm một em gái trẻ đẹp, hành động của hai người khá thân mật.
Hắn giận điên lên, lập tức vọt vào trong xe, muốn lớn tiếng chất vấn Hoàng Khải Phong vì sao lại ngoại tình, tiếc là không ai có thể nghe thấy tiếng của hắn cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn không cam lòng nên ngày ngày đi theo bên cạnh Hoàng Khải Phong, cũng chứng kiến gã làm đủ trò kinh tởm xấu xa.
“Anh nói gã thỉnh thoảng lại đi gặp một người?” Thích Tuyền hỏi.
Vương Hoa gật mạnh đầu, “Nhưng mỗi lần như thế tôi đều không dám tới gần, người kia làm tôi có cảm giác hơi sợ nên không dám xuất hiện.”
Thích Tuyền đã hiểu.
Quỷ hồn có bản năng sợ hãi trước những người có tu vi cao, sở dĩ Vương Hoa không sợ cô vì cô đã thu liễm hơi thở thiên sư rồi.
“Tâm nguyện của anh là gì?”
“Tôi muốn gã phải thân bại danh liệt! Muốn tất cả mọi người đều biết chuyện xấu xa mà hắn làm! Muốn chị gái và cháu trai cháu gái tôi được sống những ngày êm ấm!”
Thích Tuyền khẽ gật đầu, “Tạm thời anh cứ ở lại chỗ tôi đi.”
Vương Hoa biết cô không đơn giản nên không dám trái lời, nghe thế thì gật đầu đồng ý.
Phòng khách tầng dưới, Thích Trường Vinh và Hoàng Khải Phong đã chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện.
Thích Trường Vinh muốn có mảnh đất kia, giờ lại có Hoàng Khải Phong hỗ trợ nên càng thêm hứng thú.
Nhưng ông vẫn tuân theo nguyên tắc cẩn trọng từ xưa giờ, nói: “Cảm ơn chủ tịch Hoàng đã ưu ái, có điều tôi cũng có tuổi, mắt mờ tay chậm rồi, không xem hết hồ sơ ngay được, thế này đi, trong hôm nay tôi sẽ xem hết, có gì ngày mai sẽ cho anh câu trả lời thỏa đáng được không? Anh cũng biết đấy, đây là giao dịch vài tỷ nên tôi không thể không thận trọng được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hẳn là vậy rồi.” Hoàng Khải Phong không hề tỏ ra khó chịu, gã đứng dậy rồi nói, “Vậy tôi không làm phiền Thích lão ca nữa, ngày mai tôi sẽ chờ điện thoại của anh.”
Bên kia, Cố Xảo đang đi hẹn gặp Huyền Phong đạo trưởng.
Bà nói một cách mơ hồ: “Dạo gần đây tôi cảm thấy con trai mình thay đổi rất nhiều, cứ như biến thành người khác vậy, đạo trưởng có thể xem giúp thử con tôi có chuyện gì được không?”
Nếu có thể trừ tà cho con trai thì cũng không cần phải gặp Tần Nhược kia nữa!
Huyền Phong bấm ngón tay tính toán, “Con của bà còn đang vị thành niên nhưng sao Hồng Loan đã động, đúng là không ổn.”
Cố Xảo: !!!
Đúng là thần kỳ!
Bà lập tức tin tưởng, vội hỏi: “Xin đại sư chỉ cách thoát khỏi bến mê.”
“Con cái không yên ổn có thể liên quan tới phong thủy của nhà mình.”
Cố Xảo nghe một hiểu mười, thuận thế mời đối phương: “Không bằng mời đại sư tới nhà tôi nhìn qua xem thế nào.”
Lúc bà về tới nhà thì Thích Lẫm cũng vừa dẫn Thích Uyên về.
Cuộc gặp gỡ của hai bên tựa như những gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng.
Thích Lẫm kiên định theo thuyết thế giới duy vật, anh ta nhìn qua Huyền Phong rồi nhíu chặt mày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro