Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng

Chương 32

Thôi Kinh Thước

2024-08-22 07:36:21

Thích Uyên trợn trừng mắt: “Mẹ, mẹ tin mấy cái này từ bao giờ thế?!”

Huyền Phong chỉ đứng im cười, dáng vẻ cực kỳ tiên phong đạo cốt.

“Dạo này mẹ thấy trong lòng không yên nên mời đại sư tới xem qua một chút.” Cố Xảo không khỏi chột dạ.

Bốn người cùng nhau bước vào phòng khách.

Thích Trường Vinh và Hoàng Khải Phong không còn ở đây nữa, lúc không có việc gì người làm cũng đều không tập trung ở đại sảnh.

Phòng khách bóng loáng sáng sủa, cực kỳ an tĩnh.

Huyền Phong nheo mắt, che khuất tia sáng dưới đáy mắt, giả vờ như đang xem xét bài trí trong phòng, dưới ánh mắt mong chờ của Cố Xảo mới chậm rãi mở miệng: “Nước đọng tụ âm, dỡ bỏ đài phun trước cửa đi, chiếc bình ở lối lên cầu thang chặn đường và thu hút ma quỷ, đề nghị gia chủ —

“Giả thần giả quỷ!” Thích Uyên cười nhạo chẳng nể nang ai, “Cái giọng văn này của ông lỗi thời rồi, tôi lên mạng search một cái là ra cả đống thứ hay ho hơn nhiều!”

Huyền Phong vẫn mỉm cười như cũ, thần thái thản nhiên như thể chẳng hề tức giận vì lời nói đầy ác ý của cậu thiếu niên.

“Tiểu Uyên!” Cố Xảo thấp giọng quát.

Huyền Phong cười ha hả, đối diện ánh mắt khinh thường của Thích Uyên, chậm rãi nói: “Tiểu hữu trúng Đào Hoa Sát rất nặng đấy.”

Không biết trước giờ hắn đã nhận bao nhiêu vụ tương tự thế này của các phu nhân nhà giàu rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoặc là liên quan tới chuyện chồng ngoại tình, hoặc là con cái không nghe lời, trường hợp thứ hai phần lớn đều liên quan tới hôn nhân và tình yêu.

Hắn vừa gặp Cố Xảo đã thấy bà rất nhuận sắc, chứng tỏ không liên quan gì tới chuyện chồng ngoại tình cả, sau đó lại mập mờ nhắc tới chuyện con cái thay đổi, thế nên lập tức suy ra là con trai đến thời kỳ phản nghịch, mà nếu chỉ là nổi loạn bình thường thì phụ huynh cũng không cần quan tâm thái quá, có thể khiến cha mẹ bất lực tới mức xin giúp đỡ từ huyền học thì rất có thể có liên quan tới hôn nhân và tình yêu.

Chuyện phu nhân nhà giàu bất mãn với con dâu hắn cũng thấy nhiều rồi.

Sự thật chứng mình hắn đã đúng.

“Ông nói linh tinh gì thế hả?!” Thích Uyên tức giận dậm chân bình bịch, “Ông mới trúng Đào Hoa Sát quỷ quái gì ý!”

Thích Lẫm cũng tỏ vẻ không đồng tình.

“Người yêu của cậu hiện giờ không phải người thích hợp với cậu.” Huyền Phong chậm rãi nói tiếp, “Cậu bị cô ta lừa rồi.”

Thích Uyên tức muốn nổ phổi, hay lắm, thì ra mẹ cậu ta bắt tay với tên đạo sĩ giả này, hai người cố ý diễn một màn kịch vung gậy đánh uyên ương đây mà!

Cậu ta từ tức giận tới mức bi thương, ủ rũ nói: “Mẹ, cô ấy thật sự là một cô gái tốt, xin mẹ đừng chia rẽ bọn con được không?”

Trên gác, Thích Tuyền từ đầu tới giờ vẫn gặm dưa xem trò vui, thấy chuyện đang phát triển theo hướng kịch bản máu chó não tình lập tức phất tay ra hiệu cho Vương Hoa đang lén xem náo nhiệt bên cạnh.

Vương Hoa nháy mắt trở lại phòng khách tầng một, mặt đối mặt trực tiếp với Huyền Phong đạo trưởng.

Hắn nghĩ Huyền Phong đạo trưởng không thấy mình nên tò mò tiến lên kéo chòm râu dài của đối phương rồi cười hì hì: “Thì ra là đồ giả.”

Vừa dứt lời đã cảm thấy có gì không đúng lắm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hình như, tựa hồ, như thể, vị đạo trưởng này vừa mới nhìn thẳng vào hắn...

“Á a a a a a!” Huyền Phong trợn trừng mắt, sau đó đứng phắt dậy, chạy như bay ra khỏi nhà, chỉ còn thanh âm thê lương vọng lại, “Có quỷ —”

Ba người nhà họ Thích: “...”

Vương Hoa: Chuyện gì thế trời???

“Tư thế oai hùng” của vị đạo trưởng bỏ chạy khi gặp quỷ đã giáng cho Cố Xảo một đòn nghiêm trọng.

Bà mất một lúc mới hoàn hồn được, đối diện ánh mắt trách cứ trong lặng im của hai đứa con trai.

“Cái tên kia chắc chắn cố ý trốn nợ rồi, nhà mình sao lại có quỷ được chứ? Hơn nữa nếu hắn gặp quỷ thật không phải chứng minh bản thân hắn cũng có chút đạo hạnh sao?” Bà vẫn rất cố gắng níu kéo lại chút mặt mũi.

Thích Lẫm đứng dậy nói: “Công ty còn có việc, con đi trước đây.”

Cố Xảo: “...”

Sau đó bà lại nhìn sang Thích Uyên.

Thích Uyên gãi đầu, nói: “Nếu hắn gặp quỷ thật liệu có thể bỏ chạy thế không, trông như chưa từng thấy quỷ bao giờ ấy? Mẹ, bác sĩ cũng nói con không có bệnh rồi sao mẹ còn không chịu tin chứ? Tiền Côn hẹn con ra ngoài chơi, trưa con không về ăn cơm đâu nhé.”

Cố Xảo: “...”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng

Số ký tự: 0