Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng
Chương 35
Thôi Kinh Thước
2024-08-22 07:36:21
Từ sau khi Thích Uyên gửi tên tiểu thuyết lên groupchat, sau đó nhờ đám hồ bằng cẩu hữu khắp nơi hết lòng tuyên truyền nên đã có không ít con nhà giàu lặng lẽ theo dõi câu chuyện này.
Họ đều rất kính nể Thích Tuyền bởi dũng khí vạch trần chuyện “con trai riêng” của nhà họ Tô, sau đó lại không khỏi bái phục hành động vĩ đại khi dám vạch trần “cuộc tình tay ba” chấn động vừa rồi, mọi người đều đang mong chờ phản ứng của các đương sự.
Mà lúc này Thích Trường Vinh đang trốn trong thư phòng, cau mày nhìn dòng chữ “hai vị khách”, sau lưng ông đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ông... gặp quỷ rồi sao?
Đám con nhà giàu theo dõi tiểu thuyết đợi được tin tức của nhà họ Tô trước.
Chín giờ sáng, xe nhà họ Tô tiến vào sân nhà họ Thích, có ba người xuống xe, có thể thấy ba người nhà họ Tô đều đã có mặt.
Hôm qua Thích Trường Vinh nhận được điện thoại của Tô Lâm Hải nên hôm nay tất nhiên sẽ dẫn theo vợ con trịnh trọng nghênh đón.
Huống chi hắn cũng muốn biết, “cậu bé” trong tiểu thuyết rốt cuộc có thật hay không.
Thấy Tô Lâm Hải dẫn theo cả vợ con tới đây, Cố Xảo nhịn không được nhỏ giọng nói: “A Lẫm, con đi gọi Tiểu Tuyền đi.”
“Đúng là không biết phép tắc gì cả.” Thích Uyên hừ lạnh.
Thích Trường Vinh trừng mắt lườm cậu ta rồi lại gọi Thích Lẫm quay lại: “Đừng đi.”
Thích Lẫm: “...”
Công cụ hình người nghe lời đứng im một bên.
Đây là lần đầu tiên hai nhà chính thức gặp mặt, vả lại còn là do gia chủ nhà họ Tô chủ động tới cửa bái phỏng, không thể không nói Thích Trường Vinh và Cố Xảo đều cảm thấy rất hãnh diện.
Có thể nói Tô Lâm Hải là người có danh tiếng rất lớn, được coi là nhân vật số một số hai trong giới kinh doanh ở thành phố Long Giang, chẳng mấy người có thể thật sự trở thành bạn bè thân thiết của ông cả.
Hôm nay ông cố ý chải chuốt thật kỹ, từ đầu tới chân không có điểm nào để chê. Tô phu nhân cũng vậy, chỉ là do sức khỏe không tốt nên sắc mặt vẫn hơi tái, mắt như đã khóc quá nhiều nên hơi sưng đỏ, chỉ là trong ánh mắt bà lộ ra thần thái khác hẳn trước đây.
Tính bà vốn rất lãnh đạm, xưa nay không thích quan hệ xã giao, vậy mà giờ bà lại dùng ánh mắt rất ôn hòa để nhìn Cố Xảo.
Cố Xảo cười với bà một cái, bà cũng cười rộ lên.
“Chủ tịch Tô hạ cố tới hàn xá, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.” Thích Trường Vinh mời ba người ngồi xuống sofa.
Tô Lâm Hải đặt quà trên tay xuống rồi nói một cách chân thành: “Tôi biết bình thường chủ tịch Thích rất bận rộn, hôm nay làm phiền ông rồi, Noãn Noãn, sao còn chưa chào hỏi mọi người đi?”
Tô Noãn Noãn ngoan ngoãn chào hỏi mọi người, liếc thấy Thích Uyên mù mờ chẳng biết gì trong lòng cô có cảm giác vui sướng rất kỳ lạ.
Hẳn là người này vẫn còn đang ngỡ ngàng không hiểu ra sao đây mà.
Sau khi hàn huyên mấy câu Tô Lâm Hải cũng nói ra mục đích chính của chuyến thăm này: “Chủ tịch Thích, không biết hôm nay cô Thích Tuyền có nhà không? Tôi và phu nhân muốn được gặp cô ấy.”
“Có, để tôi cho người gọi con bé xuống nhé?”
“Không cần.” Tô Lâm Hải đứng dậy rồi nói, “Để tôi tự lên gặp cô ấy.”
Thích Trường Vinh cười, vội đứng dậy dẫn đường: “Mời.”
Ông dẫn hai vợ chồng Tô Lâm Hải lên tầng trên, để lại một mình Tô Noãn Noãn chờ dưới phòng khách.
“Tô Noãn Noãn, rốt cuộc có chuyện gì thế?” Rốt cuộc Thích Uyên cũng không nhịn được mà hỏi, “Sao ba mẹ cậu lại muốn gặp Thích Tuyền? Hai ngày qua cũng không thấy cậu tán gẫu trong nhóm, xảy ra chuyện gì rồi?”
Cố Xảo cũng không biết gì nên cũng đang dỏng tai lên đợi nghe.
Tô Noãn Noãn lại nói ra một câu chấn động: “Không phải cậu cũng đọc tiểu thuyết à, còn hỏi tôi làm gì?”
“Tiểu thuyết? Tiểu thuyết gì cơ?” Cố Xảo thốt lên.
“Dì Cố.” Tô Noãn Noãn tỏ vẻ kinh ngạc, “Dì không biết thật à? Vậy dì biết chị Ánh Tuyết đang làm gì không?”
“Ánh Tuyết đang quay phim.”
“Là phim gì thế?”
“Nghe nói là phim của đạo diễn Uông, cụ thể thế nào con bé nói phải giữ bí mật.” Cố Xảo nói xong cũng hơi cau mày, không phải bà đang hỏi chuyện tiểu thuyết à, sao tự dưng lại quay sang Ánh Tuyết rồi?
Tô Noãn Noãn cười cong cả mắt, “Chị Thích Tuyền hẳn là từng nói chị ấy sẽ viết tiểu thuyết rồi mà, anh Uyên cũng là độc giả đấy.”
Họ đều rất kính nể Thích Tuyền bởi dũng khí vạch trần chuyện “con trai riêng” của nhà họ Tô, sau đó lại không khỏi bái phục hành động vĩ đại khi dám vạch trần “cuộc tình tay ba” chấn động vừa rồi, mọi người đều đang mong chờ phản ứng của các đương sự.
Mà lúc này Thích Trường Vinh đang trốn trong thư phòng, cau mày nhìn dòng chữ “hai vị khách”, sau lưng ông đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ông... gặp quỷ rồi sao?
Đám con nhà giàu theo dõi tiểu thuyết đợi được tin tức của nhà họ Tô trước.
Chín giờ sáng, xe nhà họ Tô tiến vào sân nhà họ Thích, có ba người xuống xe, có thể thấy ba người nhà họ Tô đều đã có mặt.
Hôm qua Thích Trường Vinh nhận được điện thoại của Tô Lâm Hải nên hôm nay tất nhiên sẽ dẫn theo vợ con trịnh trọng nghênh đón.
Huống chi hắn cũng muốn biết, “cậu bé” trong tiểu thuyết rốt cuộc có thật hay không.
Thấy Tô Lâm Hải dẫn theo cả vợ con tới đây, Cố Xảo nhịn không được nhỏ giọng nói: “A Lẫm, con đi gọi Tiểu Tuyền đi.”
“Đúng là không biết phép tắc gì cả.” Thích Uyên hừ lạnh.
Thích Trường Vinh trừng mắt lườm cậu ta rồi lại gọi Thích Lẫm quay lại: “Đừng đi.”
Thích Lẫm: “...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Công cụ hình người nghe lời đứng im một bên.
Đây là lần đầu tiên hai nhà chính thức gặp mặt, vả lại còn là do gia chủ nhà họ Tô chủ động tới cửa bái phỏng, không thể không nói Thích Trường Vinh và Cố Xảo đều cảm thấy rất hãnh diện.
Có thể nói Tô Lâm Hải là người có danh tiếng rất lớn, được coi là nhân vật số một số hai trong giới kinh doanh ở thành phố Long Giang, chẳng mấy người có thể thật sự trở thành bạn bè thân thiết của ông cả.
Hôm nay ông cố ý chải chuốt thật kỹ, từ đầu tới chân không có điểm nào để chê. Tô phu nhân cũng vậy, chỉ là do sức khỏe không tốt nên sắc mặt vẫn hơi tái, mắt như đã khóc quá nhiều nên hơi sưng đỏ, chỉ là trong ánh mắt bà lộ ra thần thái khác hẳn trước đây.
Tính bà vốn rất lãnh đạm, xưa nay không thích quan hệ xã giao, vậy mà giờ bà lại dùng ánh mắt rất ôn hòa để nhìn Cố Xảo.
Cố Xảo cười với bà một cái, bà cũng cười rộ lên.
“Chủ tịch Tô hạ cố tới hàn xá, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.” Thích Trường Vinh mời ba người ngồi xuống sofa.
Tô Lâm Hải đặt quà trên tay xuống rồi nói một cách chân thành: “Tôi biết bình thường chủ tịch Thích rất bận rộn, hôm nay làm phiền ông rồi, Noãn Noãn, sao còn chưa chào hỏi mọi người đi?”
Tô Noãn Noãn ngoan ngoãn chào hỏi mọi người, liếc thấy Thích Uyên mù mờ chẳng biết gì trong lòng cô có cảm giác vui sướng rất kỳ lạ.
Hẳn là người này vẫn còn đang ngỡ ngàng không hiểu ra sao đây mà.
Sau khi hàn huyên mấy câu Tô Lâm Hải cũng nói ra mục đích chính của chuyến thăm này: “Chủ tịch Thích, không biết hôm nay cô Thích Tuyền có nhà không? Tôi và phu nhân muốn được gặp cô ấy.”
“Có, để tôi cho người gọi con bé xuống nhé?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không cần.” Tô Lâm Hải đứng dậy rồi nói, “Để tôi tự lên gặp cô ấy.”
Thích Trường Vinh cười, vội đứng dậy dẫn đường: “Mời.”
Ông dẫn hai vợ chồng Tô Lâm Hải lên tầng trên, để lại một mình Tô Noãn Noãn chờ dưới phòng khách.
“Tô Noãn Noãn, rốt cuộc có chuyện gì thế?” Rốt cuộc Thích Uyên cũng không nhịn được mà hỏi, “Sao ba mẹ cậu lại muốn gặp Thích Tuyền? Hai ngày qua cũng không thấy cậu tán gẫu trong nhóm, xảy ra chuyện gì rồi?”
Cố Xảo cũng không biết gì nên cũng đang dỏng tai lên đợi nghe.
Tô Noãn Noãn lại nói ra một câu chấn động: “Không phải cậu cũng đọc tiểu thuyết à, còn hỏi tôi làm gì?”
“Tiểu thuyết? Tiểu thuyết gì cơ?” Cố Xảo thốt lên.
“Dì Cố.” Tô Noãn Noãn tỏ vẻ kinh ngạc, “Dì không biết thật à? Vậy dì biết chị Ánh Tuyết đang làm gì không?”
“Ánh Tuyết đang quay phim.”
“Là phim gì thế?”
“Nghe nói là phim của đạo diễn Uông, cụ thể thế nào con bé nói phải giữ bí mật.” Cố Xảo nói xong cũng hơi cau mày, không phải bà đang hỏi chuyện tiểu thuyết à, sao tự dưng lại quay sang Ánh Tuyết rồi?
Tô Noãn Noãn cười cong cả mắt, “Chị Thích Tuyền hẳn là từng nói chị ấy sẽ viết tiểu thuyết rồi mà, anh Uyên cũng là độc giả đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro