Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng
Chương 36
Thôi Kinh Thước
2024-08-22 07:36:21
Quan hệ của hai chị em tệ hại như vậy mà còn biết, không thể có chuyện Thích Tuyền chỉ nói với mỗi Thích Uyên việc mình viết tiểu thuyết chứ?
Dì Cố không biết chuyện chị Thích Tuyền viết tiểu tuyết chỉ có thể cho thấy dì Cố cũng chẳng quan tâm gì tới chị Thích Tuyền cả.
Thật là không khỏi cảm thấy xót xa thay Thích Tuyền.
Cố Xảo nghe ra cô bé này đang cảm thấy bất bình thay cho Tiểu Tuyền.
Bà thừa nhận mình khá thiên vị Ánh Tuyết, nhưng dù sao Ánh Tuyết cũng do bà tự tay nuôi lớn, tình cảm hơn hai mươi năm không thể nói bỏ là bỏ được.
Ngược lại bà cũng muốn bồi đắp tình cảm mẹ con với Tiểu Tuyền đấy chứ, nhưng đứa nhỏ ấy tình tình ngang bướng quá, bà già rồi, dù có lòng cũng không đủ sức.
Phòng khách trên tầng hai.
Vợ chồng Tô Lâm Hải vừa trông thấy Thích Tuyền đã cúi sâu người vái cô, Thích Tuyền bình tĩnh nhận lễ của họ, trong lòng Thích Trường Vinh thì đã tràn đầy kinh hãi.
“Cô Thích, hôm nay tới nhà là vì muốn cảm tạ ngài đã giúp tôi hoàn thành tâm nguyện nhiều năm qua.”
Thích Tuyền rót chén trà xanh cho họ, “Mời ngồi.”
Hai người ngồi xuốn sofa đối diện, Thích Trường Vinh cũng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh.
Khói từ chén trà nóng bốc lên, ông nhìn đứa con gái sau làn sương mờ, nghi hoặc và hoang mang trong lòng càng lúc càng thêm mãnh liệt.
Cô bé trước mắt so với người ba tháng trước, bất kể là lời nói cử chỉ hay khí độ đều rất khác biệt.
Tô phu nhân vẻ mặt buồn bã, cất giọng yếu ớt, “Cô Thích, hôm qua tôi đọc truyện cô viết rồi, thật sự cảm ơn cô nhiều lắm.”
Tâm bệnh nhiều năm được giải trừ, bà khóc suốt cả đêm, tới sáng mới bình tĩnh lại để tới nhà họ Thích cảm ơn ân nhân.
Thích Tuyền nói: “Không cần cảm ơn, Tô tiên sinh đã trả tiền quẻ rồi.”
Hai bên không nợ nần gì nhau cả.
Nhắc tới tiền quẻ Tô Lâm Hải lập tức rút mấy tập hồ sơ trong túi ra, đây là hợp đồng ông soạn ra sau khi về tới thành phố Long Giang, tất cả được đẩy tới trước mặt Thích Tuyền.
“Cô Thích, cô là đại ân nhân của nhà họ Tô, đây là tạ lễ của Tô mỗ, một chút tâm ý thay cho lòng thành kính.”
Thị lực của Thích Trường Vinh rất tốt, liếc qua đã thấy mấy chữ trên bìa tập hồ sơ trên cùng — Hợp Đồng Chuyển Nhượng Cổ Phần.
Trong lòng ông chấn động.
Thích Tuyền thì chỉ hờ hững lật xem.
Năm phần trăm cổ phần của tập đoàn Thịnh Hâm, biệt thự sang trọng trị giá bảy mươi lăm triệu tệ, một chiếc xe sang trị giá ba mươi bảy triệu tệ cùng với mấy bộ trang sức giá trị hàng trăm triệu.
Những thứ khác không nói, riêng năm phần trăm cổ phần của tập đoàn Thịnh Hâm cũng khiến người có giá trị trăm tỷ như Thích Trường Vinh không khỏi động lòng.
Đây là nguồn của cải cuồn cuộn không dứt, lớn tới mức không thể đong đếm đươc.
Đời trước Thích Tuyền từng thấy rất nhiều của cải, thế nên giờ ánh mắt cô vẫn rất thờ ơ, lật xem hết một lượt nhưng sắc mặt cô vẫn không hề lộ ra chút kinh ngạc hay vui sướng nào.
Định lực nhường này khiến Tô Lâm Hải càng thêm kính nể.
“Hôm nay Tô tiên sinh tới không phải chỉ vì cảm tạ thôi đâu nhỉ?” Thích Tuyền trả đống hồ sơ lại.
Tô Lâm Hải không khỏi liếc qua Thích Trường Vinh một cái.
Thích Trường Vinh: Sao? Muốn tôi tránh mặt nữa à?
Thích Trường Vinh không đi, Tô Lâm Hải cũng không sợ làm dọa tới đối phương: “Cô Thích, hôm qua trong chương mới có nhắc tới chuyện đạo sĩ gặp quỷ, có phải do ngài làm không?”
Thích Tuyền lười vòng vo nên nói thẳng: “Ông muốn gặp con mình sao?”
“Cô Thích, van cầu ngài cho chúng tôi gặp thằng bé một lần, xin lỗi, tôi biết mình mạo muội nhưng tôi thật sự rất nhớ thằng bé, ngài có yêu cầu gì cứ nói ra...” Tô phu nhân nói tới đây đã khóc không thành tiếng rồi.
Thích Tuyền rũ mi như đang tự hỏi gì đó, vợ chồng họ Tô không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ sợ làm phiền tới cô.
Về phần Thích Trường Vinh, ông đã rơi vào tình trạng thế giới quan hoàn toàn sụp đổ rồi.
Sau một lúc lâu Thích Tuyền mới ngước mắt lên, cô nói: “Thi cốt của cậu ấy giờ đang ở đâu?”
“Đang ở trong nhà!” Tô Lâm Hải vội trả lời.
Thích Tuyền chậm rãi đứng dậy, “Vậy thì tới nhà ông chiêu... chiêu con của ông thôi.”
Vợ chồng họ Tô lập tức vui mừng như điên.
Hệ thống không nhịn được mà hỏi:【Đại lão, vừa rồi cô suy ngẫm lâu thế là do cảm thấy họ trả thù lao ít quá à?】
【Không, ta chỉ không thích đi xa thôi.】
【...】
Dì Cố không biết chuyện chị Thích Tuyền viết tiểu tuyết chỉ có thể cho thấy dì Cố cũng chẳng quan tâm gì tới chị Thích Tuyền cả.
Thật là không khỏi cảm thấy xót xa thay Thích Tuyền.
Cố Xảo nghe ra cô bé này đang cảm thấy bất bình thay cho Tiểu Tuyền.
Bà thừa nhận mình khá thiên vị Ánh Tuyết, nhưng dù sao Ánh Tuyết cũng do bà tự tay nuôi lớn, tình cảm hơn hai mươi năm không thể nói bỏ là bỏ được.
Ngược lại bà cũng muốn bồi đắp tình cảm mẹ con với Tiểu Tuyền đấy chứ, nhưng đứa nhỏ ấy tình tình ngang bướng quá, bà già rồi, dù có lòng cũng không đủ sức.
Phòng khách trên tầng hai.
Vợ chồng Tô Lâm Hải vừa trông thấy Thích Tuyền đã cúi sâu người vái cô, Thích Tuyền bình tĩnh nhận lễ của họ, trong lòng Thích Trường Vinh thì đã tràn đầy kinh hãi.
“Cô Thích, hôm nay tới nhà là vì muốn cảm tạ ngài đã giúp tôi hoàn thành tâm nguyện nhiều năm qua.”
Thích Tuyền rót chén trà xanh cho họ, “Mời ngồi.”
Hai người ngồi xuốn sofa đối diện, Thích Trường Vinh cũng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh.
Khói từ chén trà nóng bốc lên, ông nhìn đứa con gái sau làn sương mờ, nghi hoặc và hoang mang trong lòng càng lúc càng thêm mãnh liệt.
Cô bé trước mắt so với người ba tháng trước, bất kể là lời nói cử chỉ hay khí độ đều rất khác biệt.
Tô phu nhân vẻ mặt buồn bã, cất giọng yếu ớt, “Cô Thích, hôm qua tôi đọc truyện cô viết rồi, thật sự cảm ơn cô nhiều lắm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tâm bệnh nhiều năm được giải trừ, bà khóc suốt cả đêm, tới sáng mới bình tĩnh lại để tới nhà họ Thích cảm ơn ân nhân.
Thích Tuyền nói: “Không cần cảm ơn, Tô tiên sinh đã trả tiền quẻ rồi.”
Hai bên không nợ nần gì nhau cả.
Nhắc tới tiền quẻ Tô Lâm Hải lập tức rút mấy tập hồ sơ trong túi ra, đây là hợp đồng ông soạn ra sau khi về tới thành phố Long Giang, tất cả được đẩy tới trước mặt Thích Tuyền.
“Cô Thích, cô là đại ân nhân của nhà họ Tô, đây là tạ lễ của Tô mỗ, một chút tâm ý thay cho lòng thành kính.”
Thị lực của Thích Trường Vinh rất tốt, liếc qua đã thấy mấy chữ trên bìa tập hồ sơ trên cùng — Hợp Đồng Chuyển Nhượng Cổ Phần.
Trong lòng ông chấn động.
Thích Tuyền thì chỉ hờ hững lật xem.
Năm phần trăm cổ phần của tập đoàn Thịnh Hâm, biệt thự sang trọng trị giá bảy mươi lăm triệu tệ, một chiếc xe sang trị giá ba mươi bảy triệu tệ cùng với mấy bộ trang sức giá trị hàng trăm triệu.
Những thứ khác không nói, riêng năm phần trăm cổ phần của tập đoàn Thịnh Hâm cũng khiến người có giá trị trăm tỷ như Thích Trường Vinh không khỏi động lòng.
Đây là nguồn của cải cuồn cuộn không dứt, lớn tới mức không thể đong đếm đươc.
Đời trước Thích Tuyền từng thấy rất nhiều của cải, thế nên giờ ánh mắt cô vẫn rất thờ ơ, lật xem hết một lượt nhưng sắc mặt cô vẫn không hề lộ ra chút kinh ngạc hay vui sướng nào.
Định lực nhường này khiến Tô Lâm Hải càng thêm kính nể.
“Hôm nay Tô tiên sinh tới không phải chỉ vì cảm tạ thôi đâu nhỉ?” Thích Tuyền trả đống hồ sơ lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Lâm Hải không khỏi liếc qua Thích Trường Vinh một cái.
Thích Trường Vinh: Sao? Muốn tôi tránh mặt nữa à?
Thích Trường Vinh không đi, Tô Lâm Hải cũng không sợ làm dọa tới đối phương: “Cô Thích, hôm qua trong chương mới có nhắc tới chuyện đạo sĩ gặp quỷ, có phải do ngài làm không?”
Thích Tuyền lười vòng vo nên nói thẳng: “Ông muốn gặp con mình sao?”
“Cô Thích, van cầu ngài cho chúng tôi gặp thằng bé một lần, xin lỗi, tôi biết mình mạo muội nhưng tôi thật sự rất nhớ thằng bé, ngài có yêu cầu gì cứ nói ra...” Tô phu nhân nói tới đây đã khóc không thành tiếng rồi.
Thích Tuyền rũ mi như đang tự hỏi gì đó, vợ chồng họ Tô không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ sợ làm phiền tới cô.
Về phần Thích Trường Vinh, ông đã rơi vào tình trạng thế giới quan hoàn toàn sụp đổ rồi.
Sau một lúc lâu Thích Tuyền mới ngước mắt lên, cô nói: “Thi cốt của cậu ấy giờ đang ở đâu?”
“Đang ở trong nhà!” Tô Lâm Hải vội trả lời.
Thích Tuyền chậm rãi đứng dậy, “Vậy thì tới nhà ông chiêu... chiêu con của ông thôi.”
Vợ chồng họ Tô lập tức vui mừng như điên.
Hệ thống không nhịn được mà hỏi:【Đại lão, vừa rồi cô suy ngẫm lâu thế là do cảm thấy họ trả thù lao ít quá à?】
【Không, ta chỉ không thích đi xa thôi.】
【...】
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro