Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng
Chương 37
Thôi Kinh Thước
2024-08-22 07:36:21
Tin tức thiên kim thật ngồi lên xe nhà họ Tô như mọc cánh bay vào trong tai đám con cháu nhà giàu theo dõi tiểu thuyết.
Cả đám người bán tán xôn xao.
【Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thái độ của nhà họ Tô rốt cuộc là sao? Vì sao thiên kim thật lại lên xe nhà họ Tô thế?】
【A a a a sao theo đuổi tiểu thuyết thôi mà cũng đau đầu thế này!】
【Nhà họ Tô và nhà họ Thích chuẩn bị xé xác nhau à?】
【Sao mấy người Đỗ thiếu còn chưa nhào lên? Đến muộn chỉ sợ thiên kim thật bị nhà họ Tô ngược tới mức xương cũng chẳng còn mất.】
【Quả nhiên thiên kim thật không được yêu thương như thiên kim giả, nhà họ Thích còn chẳng buồn ra vẻ chống cự chút nào, cứ thế giao thẳng người ra luôn.】
Tiền Côn lén nhắn riêng cho Tô Noãn Noãn:【Này, nhà cậu không định làm gì thiên kim thật đấy chứ?】
Tô Noãn Noãn: ...
Thằng ngốc ở đâu ra thế này! Ngu ngục không kém gì Thích Uyên cả!
Tiền Côn đợi mãi không thấy phản hồi nên gửi thêm tin nữa đi —
【Tin đã gửi đi nhưng bị đối phương từ chối nhận.】
Ơ kìa cậu ta bị block rồi à?!
Trên đường đi Thích Tuyền đã phát hiện có người nhìn chòng chọc mình, hơn nữa không chỉ có người của một bên, hẳn là ba vị đương sự trong câu chuyện “tình trai” kia đang gấp rút muốn trả đũa đây mà.
Cá cắn câu rồi.
Xe một đường đi thẳng tới nhà họ Tô.
Tô Lâm Hải cố gắng áp chế sự nôn nóng xuống, dặn người làm mang trà lên mời nhưng lại bị Thích Tuyền cản: “Chiêu hồn luôn đi.”
Vì thế nên cô mới không thích giao tiếp với người khác, nhìn đâu cũng thấy khách sáo, trong khi cô chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.
Tô Lâm Hải không biết cô nghĩ gì nên tất nhiên chỉ thấy cảm động mà thôi.
Trước kia ông mất rất nhiều tiền mời đủ loại đại sư, phần lớn đều có thái độ cực kỳ kiêu căng, đại sư có khí độ như cô Thích Tuyền đây thật sự quá hiếm thấy.
Xương cốt của Tô Dung được cất trong một chiếc quan tài thủy tinh nhỏ, theo báo cáo giám định của pháp y, đứa trẻ bị bóp chết rồi sau đó bị buộc đá ném xuống sông.
Một thời gian sau máu thịt tan rã, dây thừng cũng lỏng ra nên xương cốt mới chìm xuống đáy sông.
Cậu chết oan nên chấp niệm không thể tiêu tan, hồn thể ngưng tụ tại dương gian, dưới sự thôi thúc của chấp niệm cùng nỗi nhớ người nhà nên cậu mới tìm tới bên cạnh Tô Lâm Hải như thế.
Nhưng thành phố Long Giang cách nơi chôn xương cốt của cậu khá xa, cậu không thể liên tục ở cạnh cha mình được.
Giờ được về bên cha mẹ, tuy tòa nhà to lớn này không phải là căn nhà cậu ở lúc trước nữa nhưng chỉ cần có ba mẹ ở đây thì cậu chẳng cần gì hơn.
Người khác không nhìn thấy nhưng Thích Tuyền lại thấy rất rõ.
Có một hồn thể nhỏ xíu đang chạy nhảy xung quanh quan tài thủy tinh, cậu bé cứ quay tròn ra chiều phấn khích lắm.
Đột nhiên ánh mắt Tô Dung va chạm với Thích Tuyền.
Cậu sững người, có chút cảnh giác trốn sang bên kia vách quan tài, muốn che giấu thân thể mình, chỉ thò cái đầu nhỏ xíu trộm quan sát Thích Tuyền.
Thích Tuyền giơ tay phải lên, vẽ bùa ngay trong hư không, linh lực màu vàng nhạt ngưng kết thành lá bùa mắt thường không thể thấy giữa không trung, chưa đợi nhóc quỷ kịp phản ứng thì lá bùa vô hình đã nhập vào hồn thể của cậu, từng điểm kim mang như đom đóm khuếch tán, hồn thể dần ngưng thực.
Cậu kinh ngạc xòe bàn tay mũm mĩm của mình ra xem.
Ba người nhà họ Tô cũng kinh ngạc tới sững người, thế giới quan đã hoàn toàn thay đổi.
Tô phu nhân là người đầu tiên có phản ứng, bà lập tức nhào tới muốn ôm lấy Tô Dung còn đang ngỡ ngàng, nhưng Tô Dung lại theo bản năng tránh đi cái ôm của bà.
Không ôm được con, trong lòng Tô phu nhân đau đớn không tả nổi, bà nghẹn ngào hỏi: “Dung Dung, con giận mẹ sao? Là mẹ có lỗi với con, là tại mẹ không biết trông con, đều là lỗi của mẹ, đều tại mẹ hết...”
“Mẹ ơi.” Tô Dung đột nhiên cất tiếng gọi, đôi mắt tròn xoe đột nhiên sáng bừng lên, “Mẹ ơi! Mẹ thấy con ạ?!”
Tô Lâm Hải cũng run run nói: “Dung Dung, ba đây con ơi.”
“Ba ơi!” Tô Dung hưng phấn chạy về phía trước, thân thể nhỏ xíu dán sát vào chân Tô Lâm Hải, cậu ngửa cái đầu nhỏ lên, cười tới mức vô cùng hạnh phúc.
Tô phu nhân: ...
Bà lại khóc lớn hơn nữa.
Cả đám người bán tán xôn xao.
【Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thái độ của nhà họ Tô rốt cuộc là sao? Vì sao thiên kim thật lại lên xe nhà họ Tô thế?】
【A a a a sao theo đuổi tiểu thuyết thôi mà cũng đau đầu thế này!】
【Nhà họ Tô và nhà họ Thích chuẩn bị xé xác nhau à?】
【Sao mấy người Đỗ thiếu còn chưa nhào lên? Đến muộn chỉ sợ thiên kim thật bị nhà họ Tô ngược tới mức xương cũng chẳng còn mất.】
【Quả nhiên thiên kim thật không được yêu thương như thiên kim giả, nhà họ Thích còn chẳng buồn ra vẻ chống cự chút nào, cứ thế giao thẳng người ra luôn.】
Tiền Côn lén nhắn riêng cho Tô Noãn Noãn:【Này, nhà cậu không định làm gì thiên kim thật đấy chứ?】
Tô Noãn Noãn: ...
Thằng ngốc ở đâu ra thế này! Ngu ngục không kém gì Thích Uyên cả!
Tiền Côn đợi mãi không thấy phản hồi nên gửi thêm tin nữa đi —
【Tin đã gửi đi nhưng bị đối phương từ chối nhận.】
Ơ kìa cậu ta bị block rồi à?!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường đi Thích Tuyền đã phát hiện có người nhìn chòng chọc mình, hơn nữa không chỉ có người của một bên, hẳn là ba vị đương sự trong câu chuyện “tình trai” kia đang gấp rút muốn trả đũa đây mà.
Cá cắn câu rồi.
Xe một đường đi thẳng tới nhà họ Tô.
Tô Lâm Hải cố gắng áp chế sự nôn nóng xuống, dặn người làm mang trà lên mời nhưng lại bị Thích Tuyền cản: “Chiêu hồn luôn đi.”
Vì thế nên cô mới không thích giao tiếp với người khác, nhìn đâu cũng thấy khách sáo, trong khi cô chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.
Tô Lâm Hải không biết cô nghĩ gì nên tất nhiên chỉ thấy cảm động mà thôi.
Trước kia ông mất rất nhiều tiền mời đủ loại đại sư, phần lớn đều có thái độ cực kỳ kiêu căng, đại sư có khí độ như cô Thích Tuyền đây thật sự quá hiếm thấy.
Xương cốt của Tô Dung được cất trong một chiếc quan tài thủy tinh nhỏ, theo báo cáo giám định của pháp y, đứa trẻ bị bóp chết rồi sau đó bị buộc đá ném xuống sông.
Một thời gian sau máu thịt tan rã, dây thừng cũng lỏng ra nên xương cốt mới chìm xuống đáy sông.
Cậu chết oan nên chấp niệm không thể tiêu tan, hồn thể ngưng tụ tại dương gian, dưới sự thôi thúc của chấp niệm cùng nỗi nhớ người nhà nên cậu mới tìm tới bên cạnh Tô Lâm Hải như thế.
Nhưng thành phố Long Giang cách nơi chôn xương cốt của cậu khá xa, cậu không thể liên tục ở cạnh cha mình được.
Giờ được về bên cha mẹ, tuy tòa nhà to lớn này không phải là căn nhà cậu ở lúc trước nữa nhưng chỉ cần có ba mẹ ở đây thì cậu chẳng cần gì hơn.
Người khác không nhìn thấy nhưng Thích Tuyền lại thấy rất rõ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có một hồn thể nhỏ xíu đang chạy nhảy xung quanh quan tài thủy tinh, cậu bé cứ quay tròn ra chiều phấn khích lắm.
Đột nhiên ánh mắt Tô Dung va chạm với Thích Tuyền.
Cậu sững người, có chút cảnh giác trốn sang bên kia vách quan tài, muốn che giấu thân thể mình, chỉ thò cái đầu nhỏ xíu trộm quan sát Thích Tuyền.
Thích Tuyền giơ tay phải lên, vẽ bùa ngay trong hư không, linh lực màu vàng nhạt ngưng kết thành lá bùa mắt thường không thể thấy giữa không trung, chưa đợi nhóc quỷ kịp phản ứng thì lá bùa vô hình đã nhập vào hồn thể của cậu, từng điểm kim mang như đom đóm khuếch tán, hồn thể dần ngưng thực.
Cậu kinh ngạc xòe bàn tay mũm mĩm của mình ra xem.
Ba người nhà họ Tô cũng kinh ngạc tới sững người, thế giới quan đã hoàn toàn thay đổi.
Tô phu nhân là người đầu tiên có phản ứng, bà lập tức nhào tới muốn ôm lấy Tô Dung còn đang ngỡ ngàng, nhưng Tô Dung lại theo bản năng tránh đi cái ôm của bà.
Không ôm được con, trong lòng Tô phu nhân đau đớn không tả nổi, bà nghẹn ngào hỏi: “Dung Dung, con giận mẹ sao? Là mẹ có lỗi với con, là tại mẹ không biết trông con, đều là lỗi của mẹ, đều tại mẹ hết...”
“Mẹ ơi.” Tô Dung đột nhiên cất tiếng gọi, đôi mắt tròn xoe đột nhiên sáng bừng lên, “Mẹ ơi! Mẹ thấy con ạ?!”
Tô Lâm Hải cũng run run nói: “Dung Dung, ba đây con ơi.”
“Ba ơi!” Tô Dung hưng phấn chạy về phía trước, thân thể nhỏ xíu dán sát vào chân Tô Lâm Hải, cậu ngửa cái đầu nhỏ lên, cười tới mức vô cùng hạnh phúc.
Tô phu nhân: ...
Bà lại khóc lớn hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro