[Thiên Tai Độn Hóa] Khai Cục Trói Định Mộng Tưởng Trang Viên
Đổi Nhà! Mua Xe...
Tác giả: Thập Thất Đinh
2024-12-04 21:45:02
Mấy thứ phải lo khiến cô váng hết cả đầu.
Nơi nhiều người chưa chắc đã an toàn, bởi liên quan đến vấn đề xung đột lợi ích; nơi vắng vẻ cũng nguy hiểm, cô cũng không có khả năng tự bảo vệ mình, nhưng nếu hòa chung cùng đám đông thì vẫn có thể dựa vào lực lượng quần chúng.
Mà những hàng hóa cô tích trữ đều có hạn, ai cũng bảo miệng ăn núi lở, sẽ có một ngày rồi cũng sẽ hết nhẵn. Nhưng nếu tìm nơi vắng vẻ để trú ẩn, có khi một phút cô cũng chẳng sống nổi.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, giờ đã là mười hai giờ đêm, Tống Vũ Sênh mặc quần áo rồi rời giường.
Bóng đêm tĩnh lặng khiến ánh đèn xe càng trở nên rõ ràng, Tống Vũ Sênh một bên chỉ đường cho người đầu dây bên kia, một tay nháy đèn pin để ra hiệu.
Xe tải chậm rãi đến dần, sau khi dừng lại thì có hai người đàn ông trung niên nhảy xuống, nhìn qua trông khá trung thực, hai người cũng không nhiều lời bắt đầu dỡ hàng.
Lúc mua thì thấy nhiều lắm, ai ngờ sắp xếp xong cũng mới chỉ lấp đầy tầng hầm. Người vận chuyển chỉ những gói to đang xếp trên cao, dặn dò: “Mấy thứ này lúc vận chuyển phải cẩn thận, đừng để va vào người khác.”
Tống Vũ Sênh gật đầu, đưa cho họ hai chai nước, giả như vô tình: “Nghe nói gần đây đang có dịch bệnh, mọi người tốt nhất nên trữ ít đồ dùng, tránh khỏi đến lúc bị kẹt ở nhà không mua được đồ ăn.”
Xe tải chậm rãi đến, sau khi dừng lại, hai người đàn ông trung niên bước xuống ghế
Người lái xe sửng sốt một chút, lại thấy ánh mắt cô hơi lạ, nhưng cũng không nói thêm gì, hơi gật gật đầu rồi lên xe, xe tải chậm rãi dời đi, chỉ còn lại mình Tống Vũ Sênh đứng dưới lầu tiểu khu.
Tầng hầm rộng khoảng mười lăm mét vuông, chiều cao khoảng hai mét sáu hiện đã chật cứng. Tay Tống Vũ Sênh khẽ chạm, toàn bộ hàng hóa đã biến mất không dấu vết.
Cô chỉ dùng mười phút để thu hút chỗ hàng hóa này vào không gian.
Có hàng rồi khiến cô thấy yên tâm hơn, Tống Vũ Sênh thờ phào nhẹ nhõm, cảm giác lo lắng đã vơi đi không ít.
Cả ngày căng thẳng giờ đã bớt đi phần nào, cô ngủ rất sâu, mãi cho đến khi tiếng báo thức lúc bốn giờ ba mươi sáng vang lên.
Cô mơ màng thu hoạch bắp cải rồi gieo hạt, ngả người ngủ đến bảy rưỡi sáng.
Thời gian đếm ngược đang trôi đi như một lời nhắc nhở, cô đã ngủ sáu tiếng rưỡi rồi. Cô cầm bánh mì nhai rồi lấy chìa khóa ra ngoài.
Nơi nhiều người chưa chắc đã an toàn, bởi liên quan đến vấn đề xung đột lợi ích; nơi vắng vẻ cũng nguy hiểm, cô cũng không có khả năng tự bảo vệ mình, nhưng nếu hòa chung cùng đám đông thì vẫn có thể dựa vào lực lượng quần chúng.
Mà những hàng hóa cô tích trữ đều có hạn, ai cũng bảo miệng ăn núi lở, sẽ có một ngày rồi cũng sẽ hết nhẵn. Nhưng nếu tìm nơi vắng vẻ để trú ẩn, có khi một phút cô cũng chẳng sống nổi.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, giờ đã là mười hai giờ đêm, Tống Vũ Sênh mặc quần áo rồi rời giường.
Bóng đêm tĩnh lặng khiến ánh đèn xe càng trở nên rõ ràng, Tống Vũ Sênh một bên chỉ đường cho người đầu dây bên kia, một tay nháy đèn pin để ra hiệu.
Xe tải chậm rãi đến dần, sau khi dừng lại thì có hai người đàn ông trung niên nhảy xuống, nhìn qua trông khá trung thực, hai người cũng không nhiều lời bắt đầu dỡ hàng.
Lúc mua thì thấy nhiều lắm, ai ngờ sắp xếp xong cũng mới chỉ lấp đầy tầng hầm. Người vận chuyển chỉ những gói to đang xếp trên cao, dặn dò: “Mấy thứ này lúc vận chuyển phải cẩn thận, đừng để va vào người khác.”
Tống Vũ Sênh gật đầu, đưa cho họ hai chai nước, giả như vô tình: “Nghe nói gần đây đang có dịch bệnh, mọi người tốt nhất nên trữ ít đồ dùng, tránh khỏi đến lúc bị kẹt ở nhà không mua được đồ ăn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe tải chậm rãi đến, sau khi dừng lại, hai người đàn ông trung niên bước xuống ghế
Người lái xe sửng sốt một chút, lại thấy ánh mắt cô hơi lạ, nhưng cũng không nói thêm gì, hơi gật gật đầu rồi lên xe, xe tải chậm rãi dời đi, chỉ còn lại mình Tống Vũ Sênh đứng dưới lầu tiểu khu.
Tầng hầm rộng khoảng mười lăm mét vuông, chiều cao khoảng hai mét sáu hiện đã chật cứng. Tay Tống Vũ Sênh khẽ chạm, toàn bộ hàng hóa đã biến mất không dấu vết.
Cô chỉ dùng mười phút để thu hút chỗ hàng hóa này vào không gian.
Có hàng rồi khiến cô thấy yên tâm hơn, Tống Vũ Sênh thờ phào nhẹ nhõm, cảm giác lo lắng đã vơi đi không ít.
Cả ngày căng thẳng giờ đã bớt đi phần nào, cô ngủ rất sâu, mãi cho đến khi tiếng báo thức lúc bốn giờ ba mươi sáng vang lên.
Cô mơ màng thu hoạch bắp cải rồi gieo hạt, ngả người ngủ đến bảy rưỡi sáng.
Thời gian đếm ngược đang trôi đi như một lời nhắc nhở, cô đã ngủ sáu tiếng rưỡi rồi. Cô cầm bánh mì nhai rồi lấy chìa khóa ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro