[Thiên Tai Độn Hóa] Khai Cục Trói Định Mộng Tưởng Trang Viên
Sau Này Và Sau...
Tác giả: Thập Thất Đinh
2024-12-03 22:00:03
Lúc trước cô chỉ cất trữ những thứ cần thiết để duy trì tính mạng, hôm nay, đã có không gian, cô có thể nâng cao chất lượng cuộc sống thêm chút ít, ví dụ như còn có thể tích trữ một lô băng vệ sinh, khăn giấy, đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Mặc dù cô không chú trọng đến sở thích ăn uống, nhưng nếu không có gia vị, có một số loại thịt rất khó nuốt xuống được, tuy vậy, mua gia vị thật sự quá rườm rà, nên cô trực tiếp chọn mua rất nhiều gói gia vị đã được đóng sẵn.
Đến bây giờ cô còn không biết ngày tận thế là như thế nào, nhưng chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.
Tống Vũ Sênh chọn một siêu thị, một thành phố buôn bán quần áo và một công ty nước tinh khiết. Đầu tiên, cô mua tám mươi ngàn tệ đồ dùng hàng ngày, chắc chắn thời gian giao hàng là 12 giờ ngày kia, sau đó cô mua năm trăm bộ áo gió chắc chắn, trong đó có ba trăm cái là theo kích thước của cô, hai trăm cái còn lại là loại cho đàn ông và loại nhỏ cho trẻ em; cuối cùng lại mua một ngàn thùng nước uống từ công ty nước tinh khiết.
Một thùng nước ước chừng năm mươi lít, mười tám thùng nước uống có thể chiếm diện tích một mét khối, nước không cũng chiếm gần sáu mươi mét khối, nhưng cô vẫn cứ mua. Nếu như tận thế sẽ dẫn đến nước bị ô nhiễm, vậy một ngàn thùng nước này trong tay cô cũng có thể cứu mạng.
Quần áo cũng không bắt mắt lắm nên cũng có thể giao trong ngày, nhưng đồ phụ tùng thì cần thời gian, Tống Vũ Sênh chốt giao vào bảy giờ tối mai.
Sau khi chốt xong những thứ này, cô lại đi ra ngoài.
Lần này cô ra ngoài để mua thuốc, thuốc hơi khó mua, nếu không có tư cách thì cũng khó mua nên cô chỉ có thể gom hết từng loại thuốc rồi đi mua.
Cô là bác sĩ nên đương nhiên biết được loại thuốc nào thường dùng, vì để rút ngắn thời gian liên lạc, cô liệt kê hết các loại thuốc cần đến và số lượng của từng loại, sau đó đi in ấn ra rồi mới lái xe đến thành phố.
Mặc dù số lượng cô định mua hơi nhiều nhưng cũng không đến mức vi phạm quy định, chỉ là khó tránh khỏi bị hỏi vài câu, nhưng cô cũng đã nghĩ trước lý do nên cũng ứng phó được bình thường.
"Chính phủ có cung cấp phúc lợi cho nông thôn mà, cho trứng cho sữa cũng phải đưa chút thuốc, nơi đâu hẻo lánh chỉ có ít thuốc, có bác sĩ cũng không kê đơn được.” Tống Vũ Sênh cười híp mắt, dựa người vào tủ kính đợi bác sĩ kê đơn, dáng vẻ rất thong dong.
Mặc dù cô không chú trọng đến sở thích ăn uống, nhưng nếu không có gia vị, có một số loại thịt rất khó nuốt xuống được, tuy vậy, mua gia vị thật sự quá rườm rà, nên cô trực tiếp chọn mua rất nhiều gói gia vị đã được đóng sẵn.
Đến bây giờ cô còn không biết ngày tận thế là như thế nào, nhưng chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.
Tống Vũ Sênh chọn một siêu thị, một thành phố buôn bán quần áo và một công ty nước tinh khiết. Đầu tiên, cô mua tám mươi ngàn tệ đồ dùng hàng ngày, chắc chắn thời gian giao hàng là 12 giờ ngày kia, sau đó cô mua năm trăm bộ áo gió chắc chắn, trong đó có ba trăm cái là theo kích thước của cô, hai trăm cái còn lại là loại cho đàn ông và loại nhỏ cho trẻ em; cuối cùng lại mua một ngàn thùng nước uống từ công ty nước tinh khiết.
Một thùng nước ước chừng năm mươi lít, mười tám thùng nước uống có thể chiếm diện tích một mét khối, nước không cũng chiếm gần sáu mươi mét khối, nhưng cô vẫn cứ mua. Nếu như tận thế sẽ dẫn đến nước bị ô nhiễm, vậy một ngàn thùng nước này trong tay cô cũng có thể cứu mạng.
Quần áo cũng không bắt mắt lắm nên cũng có thể giao trong ngày, nhưng đồ phụ tùng thì cần thời gian, Tống Vũ Sênh chốt giao vào bảy giờ tối mai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi chốt xong những thứ này, cô lại đi ra ngoài.
Lần này cô ra ngoài để mua thuốc, thuốc hơi khó mua, nếu không có tư cách thì cũng khó mua nên cô chỉ có thể gom hết từng loại thuốc rồi đi mua.
Cô là bác sĩ nên đương nhiên biết được loại thuốc nào thường dùng, vì để rút ngắn thời gian liên lạc, cô liệt kê hết các loại thuốc cần đến và số lượng của từng loại, sau đó đi in ấn ra rồi mới lái xe đến thành phố.
Mặc dù số lượng cô định mua hơi nhiều nhưng cũng không đến mức vi phạm quy định, chỉ là khó tránh khỏi bị hỏi vài câu, nhưng cô cũng đã nghĩ trước lý do nên cũng ứng phó được bình thường.
"Chính phủ có cung cấp phúc lợi cho nông thôn mà, cho trứng cho sữa cũng phải đưa chút thuốc, nơi đâu hẻo lánh chỉ có ít thuốc, có bác sĩ cũng không kê đơn được.” Tống Vũ Sênh cười híp mắt, dựa người vào tủ kính đợi bác sĩ kê đơn, dáng vẻ rất thong dong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro