[Thiên Tai Độn Hóa] Khai Cục Trói Định Mộng Tưởng Trang Viên
Sau Này Và Sau...
Tác giả: Thập Thất Đinh
2024-12-03 22:00:03
Bác sĩ trung niên nở nụ cười, vừa khen cô vừa giơ ngón cái cho cô: “Đúng là chân thật.”
“Đều là ý của lãnh đạo thôi.” Tống Vũ Sênh thoải mái đáp lại, sau đó cô đổi chủ đề: “Nhưng mà tôi nghe nói thiên thạch có chút không bình thường, ở nhà ông hãy dự phòng chút thuốc và đồ ăn, lỡ như có chuyện gì.”
“Haizz, mấy người trẻ các cô đúng là nghe gió chuyển thành mưa, không có chuyện gì làm thì cũng đừng tuyên truyền mấy tin tức không đáng tin này. Nên đọc thêm báo, thêm nhiều tin khoa học hơn.”
Nhìn thấy bác sĩ trung niên này có ý dạy dỗ nên Tống Vũ Sênh cười nhẹ rồi nói: “Đúng là tôi đa nghi rồi, ông lấy đồ theo danh sách tôi đưa trước sau đó tôi đến lấy sau, phiền ông rồi ạ.”
Ngay cả bản thân cô đã trải qua quá nhiều chuyện đáng ngờ nên mới tin chuyện ngày tận thế, nhưng những người luôn sinh hoạt bình thường yên tĩnh lại không tin cô. Cho dù cô có nói thẳng ngày đó là ngày nào thì trong mắt người khác cô cũng là kẻ điên.
Sau khi bác sĩ trung niên gật đầu đồng ý, Tống Vũ Sênh mới xoay người đi đến hiệu thuốc khác, cô cũng dùng câu nói tương tự để mua một loạt thuốc khác.
Đến khi nhét thuốc vào cốp xong cô mới lái xe đến hiệu thuốc tiếp theo, mà rương thuốc phía sau cũng được cô chuyển vào trong không gian, nằm gọn ở một góc.
Số thuốc trong danh sách của cô chiếm hai mươi tám ngàn tệ, nhưng sau khi cô chạy đến năm hiệu thuốc thì số dư trong thẻ của cô cũng không còn lại nhiều.
Tống Vũ Sênh ngồi yên trong xe một lát, rồi cô lấy điện thoại ra mở danh bạ và điện một người trong danh sách đó.
“Viện trưởng Lưu, là tôi.”
Đầu dây bên kia là Lưu Đức Huy, lúc này nhận được điện thoại của cô thì thầm thở phào. Mặc dù ông ấy hoàn toàn có chuẩn bị, nhưng đối phương có thể chủ động chịu thua thì tốt hơn, hai bên cấp dưới có thể phối hợp có thể tiết kiệm được cho ông ấy không ít chuyện.
“Tiểu Tống hả, cô tìm tôi là vì chuyện kia sao?” Ông ấy không biết mình bị lưu lại chứng cứ chuyện gánh tội thay người khác qua điện thoại. Chỉ nghe Tống Vũ Sênh thừa nhận, sau đó ông ấy lập tức phì cười: “Ra vậy, Tiểu Tống, tôi sẽ sắp xếp một chỗ, cô đến tìm tôi, chúng ta nói chuyện trực tiếp.”
Tống Vũ Sênh không từ chối, chỉ nhẹ giọng nói: “Năm triệu, mua cho tôi ba năm tù, đủ đúng không?”
“Nói cái gì vậy Tiểu Tống? Tôi nghe không hiểu gì cả. Hay là cô đến đây đi, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.”
“Đều là ý của lãnh đạo thôi.” Tống Vũ Sênh thoải mái đáp lại, sau đó cô đổi chủ đề: “Nhưng mà tôi nghe nói thiên thạch có chút không bình thường, ở nhà ông hãy dự phòng chút thuốc và đồ ăn, lỡ như có chuyện gì.”
“Haizz, mấy người trẻ các cô đúng là nghe gió chuyển thành mưa, không có chuyện gì làm thì cũng đừng tuyên truyền mấy tin tức không đáng tin này. Nên đọc thêm báo, thêm nhiều tin khoa học hơn.”
Nhìn thấy bác sĩ trung niên này có ý dạy dỗ nên Tống Vũ Sênh cười nhẹ rồi nói: “Đúng là tôi đa nghi rồi, ông lấy đồ theo danh sách tôi đưa trước sau đó tôi đến lấy sau, phiền ông rồi ạ.”
Ngay cả bản thân cô đã trải qua quá nhiều chuyện đáng ngờ nên mới tin chuyện ngày tận thế, nhưng những người luôn sinh hoạt bình thường yên tĩnh lại không tin cô. Cho dù cô có nói thẳng ngày đó là ngày nào thì trong mắt người khác cô cũng là kẻ điên.
Sau khi bác sĩ trung niên gật đầu đồng ý, Tống Vũ Sênh mới xoay người đi đến hiệu thuốc khác, cô cũng dùng câu nói tương tự để mua một loạt thuốc khác.
Đến khi nhét thuốc vào cốp xong cô mới lái xe đến hiệu thuốc tiếp theo, mà rương thuốc phía sau cũng được cô chuyển vào trong không gian, nằm gọn ở một góc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Số thuốc trong danh sách của cô chiếm hai mươi tám ngàn tệ, nhưng sau khi cô chạy đến năm hiệu thuốc thì số dư trong thẻ của cô cũng không còn lại nhiều.
Tống Vũ Sênh ngồi yên trong xe một lát, rồi cô lấy điện thoại ra mở danh bạ và điện một người trong danh sách đó.
“Viện trưởng Lưu, là tôi.”
Đầu dây bên kia là Lưu Đức Huy, lúc này nhận được điện thoại của cô thì thầm thở phào. Mặc dù ông ấy hoàn toàn có chuẩn bị, nhưng đối phương có thể chủ động chịu thua thì tốt hơn, hai bên cấp dưới có thể phối hợp có thể tiết kiệm được cho ông ấy không ít chuyện.
“Tiểu Tống hả, cô tìm tôi là vì chuyện kia sao?” Ông ấy không biết mình bị lưu lại chứng cứ chuyện gánh tội thay người khác qua điện thoại. Chỉ nghe Tống Vũ Sênh thừa nhận, sau đó ông ấy lập tức phì cười: “Ra vậy, Tiểu Tống, tôi sẽ sắp xếp một chỗ, cô đến tìm tôi, chúng ta nói chuyện trực tiếp.”
Tống Vũ Sênh không từ chối, chỉ nhẹ giọng nói: “Năm triệu, mua cho tôi ba năm tù, đủ đúng không?”
“Nói cái gì vậy Tiểu Tống? Tôi nghe không hiểu gì cả. Hay là cô đến đây đi, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro