Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt
Chương 19
2024-11-20 21:32:49
Tuệ Hoà có không gian nên không giống như vậy, cô không cần kéo lên, chỉ cần người có thể xuống dưới và chạm đến là có thể mang về, so với tự chặt, cô càng muốn nhặt đồ có sẵn hơn.
Cô đi bộ hơn ba mươi phút, lúc đầu đi bộ khá dễ dàng, có đường, nhưng sau đó lại phải tự mở đường.
Tuệ Hoà cũng không lãng phí những cành bụi gai đã chặt xuống, cô thu hết vào không gian, đợi chút nữa vừa vặn sẽ dùng tới.
Khi mở đường, Tuệ Hoà cũng phát hiện ra rất nhiều cây mơ, nhưng chúng vẫn chưa chín. Chờ đến mùa thu cô có thể hái một đợt về làm một ít mứt hoa quả, mùa đông nướng chút ít bánh mì, cuộc sống vẫn chưa được ổn lắm, nhưng mà hiện nay chỉ có thể tưởng tượng thôi.
Sau khi Tuệ Hoà nhặt được chục quả trứng và bắt được một con gà lôi, cuối cùng cô cũng đã đến đích.
Những đợt sóng dữ dội ập vào giữa hai ngọn núi, hơi nước phả vào mặt cuốn đi cái nóng oi bức khiến cả người cô cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều.
Cô cẩn thận bám vào những cái cây bên cạnh khi đi xuống. Địa hình ở đây dốc đứng, độ dốc phải đến 60 độ.
Bởi vì khí hậu ẩm ướt nên có không ít lá rụng hư thối ở phía trên, nếu không cẩn thận rất dễ bị trượt xuống.
Không muốn té dập mông nên cô cẩn thận từng li từng tí đi xuống khoảng mười mét, đến chỗ có mấy cây khô nằm nghiêng trên mặt đất ngang eo cô.
Tuệ Hoà ước tính chiều dài rồi cầm chiếc rìu lên và chia nó thành nhiều phần theo chiều dài của không gian.
Mặc dù cây đã chết khô những vẫn khá ẩm vì hơi nước, nhưng bên trong đã mục nát, rất dễ chặt, nhưng khi mang về phải phơi nắng lại, nếu không khi đốt rẽ ra toàn là khói.
Sau khi chặt được hai cây, Tuệ Hoà tiếp tục đi xuống về phía trước.
Cô phát hiện gần dòng sông có một bãi sông trần trụi.
Tại nơi giao nhau của những ngọn núi liền kề, hình thành một khu vực rất lớn, phía trên có rất nhiều cây cối.
Điều quan trọng là nước sông hạ xuống nên ánh mặt trời có thể chiếu đến nơi đó.
Chắc chắn gỗ ở nơi đó khô ráo, bén lửa, sau khi mang về chẻ thành củi thì cũng không cần phơi, mà có thể trực tiếp sử dụng luôn.
Từ vị trí hiện tại của Tuệ Hoà đến bãi sông, khoảng cách theo đường chim bay là khoảng 200 mét.
Cô xuất phát về hướng đó, khi đến gần hơn, cô phát hiện có động vật cỡ lớn đang uống nước.
Tuệ Hoà không chút do dự, cô giảm tốc độ, chậm rãi đi về phía cái cây gần nhất.
Khi đến đây cô đã nghĩ tới điều này, con suối ở gần nhà Tuệ Hoà không lớn, bởi vì có dấu vết sinh hoạt của con người nên rất ít động vật lớn đến uống nước.
Mà nơi này núi cao nước sâu, không có con người quấy rầy, là một bãi săn bắn tự nhiên.
Theo như cô thấy hiện tại, có không dưới ba con vật đang cảnh giác lẫn nhau.
Sơn dương đang uống nước, bên cạnh còn có trâu nước, hai động vật ăn cỏ đang đề phòng con hổ ở đằng xa.
Tuệ Hoà nghĩ nếu không có hổ thì hôm nay cô sẽ là thợ săn.
Cây khô gần nhất với Tuệ Hoà rất gần với con trâu đang uống nước, chỉ cách đó khoảng 20 mét, cũng may là ở đây có đủ cây đổ để che khuất thân hình cô.
Trước tiên, cô đặt khúc gỗ có chiều dài thích hợp vào không gian. Ở đây có quá nhiều gỗ, khu vực nhỏ trước mắt này chưa dùng tới rìu mà đã đầy hơn một nửa không gian, mà gỗ đều to bằng bắp đùi cô.
Nhưng mà Tuệ Hoà không có ý định cứ như vậy quay về, muốn thử xem có nhặt nhạnh được chỗ tốt hay không, cô đi ra ngoài để chặt củi nên cũng mang theo cung tiễn.
Địa hình trên bãi sông bằng phẳng, Tuệ Hoà liếc nhìn đối thủ cạnh tranh lớn nhất, một con hổ lớn, cô cũng không có ý định ngồi chờ ở trên núi.
Dù sao ở đây cũng có dã thú cỡ lớn, cô không muốn ngồi xổm ở đây canh con mồi, đồng thời cũng trở thành con mồi.
Cô đi bộ hơn ba mươi phút, lúc đầu đi bộ khá dễ dàng, có đường, nhưng sau đó lại phải tự mở đường.
Tuệ Hoà cũng không lãng phí những cành bụi gai đã chặt xuống, cô thu hết vào không gian, đợi chút nữa vừa vặn sẽ dùng tới.
Khi mở đường, Tuệ Hoà cũng phát hiện ra rất nhiều cây mơ, nhưng chúng vẫn chưa chín. Chờ đến mùa thu cô có thể hái một đợt về làm một ít mứt hoa quả, mùa đông nướng chút ít bánh mì, cuộc sống vẫn chưa được ổn lắm, nhưng mà hiện nay chỉ có thể tưởng tượng thôi.
Sau khi Tuệ Hoà nhặt được chục quả trứng và bắt được một con gà lôi, cuối cùng cô cũng đã đến đích.
Những đợt sóng dữ dội ập vào giữa hai ngọn núi, hơi nước phả vào mặt cuốn đi cái nóng oi bức khiến cả người cô cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều.
Cô cẩn thận bám vào những cái cây bên cạnh khi đi xuống. Địa hình ở đây dốc đứng, độ dốc phải đến 60 độ.
Bởi vì khí hậu ẩm ướt nên có không ít lá rụng hư thối ở phía trên, nếu không cẩn thận rất dễ bị trượt xuống.
Không muốn té dập mông nên cô cẩn thận từng li từng tí đi xuống khoảng mười mét, đến chỗ có mấy cây khô nằm nghiêng trên mặt đất ngang eo cô.
Tuệ Hoà ước tính chiều dài rồi cầm chiếc rìu lên và chia nó thành nhiều phần theo chiều dài của không gian.
Mặc dù cây đã chết khô những vẫn khá ẩm vì hơi nước, nhưng bên trong đã mục nát, rất dễ chặt, nhưng khi mang về phải phơi nắng lại, nếu không khi đốt rẽ ra toàn là khói.
Sau khi chặt được hai cây, Tuệ Hoà tiếp tục đi xuống về phía trước.
Cô phát hiện gần dòng sông có một bãi sông trần trụi.
Tại nơi giao nhau của những ngọn núi liền kề, hình thành một khu vực rất lớn, phía trên có rất nhiều cây cối.
Điều quan trọng là nước sông hạ xuống nên ánh mặt trời có thể chiếu đến nơi đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chắc chắn gỗ ở nơi đó khô ráo, bén lửa, sau khi mang về chẻ thành củi thì cũng không cần phơi, mà có thể trực tiếp sử dụng luôn.
Từ vị trí hiện tại của Tuệ Hoà đến bãi sông, khoảng cách theo đường chim bay là khoảng 200 mét.
Cô xuất phát về hướng đó, khi đến gần hơn, cô phát hiện có động vật cỡ lớn đang uống nước.
Tuệ Hoà không chút do dự, cô giảm tốc độ, chậm rãi đi về phía cái cây gần nhất.
Khi đến đây cô đã nghĩ tới điều này, con suối ở gần nhà Tuệ Hoà không lớn, bởi vì có dấu vết sinh hoạt của con người nên rất ít động vật lớn đến uống nước.
Mà nơi này núi cao nước sâu, không có con người quấy rầy, là một bãi săn bắn tự nhiên.
Theo như cô thấy hiện tại, có không dưới ba con vật đang cảnh giác lẫn nhau.
Sơn dương đang uống nước, bên cạnh còn có trâu nước, hai động vật ăn cỏ đang đề phòng con hổ ở đằng xa.
Tuệ Hoà nghĩ nếu không có hổ thì hôm nay cô sẽ là thợ săn.
Cây khô gần nhất với Tuệ Hoà rất gần với con trâu đang uống nước, chỉ cách đó khoảng 20 mét, cũng may là ở đây có đủ cây đổ để che khuất thân hình cô.
Trước tiên, cô đặt khúc gỗ có chiều dài thích hợp vào không gian. Ở đây có quá nhiều gỗ, khu vực nhỏ trước mắt này chưa dùng tới rìu mà đã đầy hơn một nửa không gian, mà gỗ đều to bằng bắp đùi cô.
Nhưng mà Tuệ Hoà không có ý định cứ như vậy quay về, muốn thử xem có nhặt nhạnh được chỗ tốt hay không, cô đi ra ngoài để chặt củi nên cũng mang theo cung tiễn.
Địa hình trên bãi sông bằng phẳng, Tuệ Hoà liếc nhìn đối thủ cạnh tranh lớn nhất, một con hổ lớn, cô cũng không có ý định ngồi chờ ở trên núi.
Dù sao ở đây cũng có dã thú cỡ lớn, cô không muốn ngồi xổm ở đây canh con mồi, đồng thời cũng trở thành con mồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro