Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt
Chương 18
2024-11-20 21:32:49
Tuệ Hoà vốc hai tay lên uống, nước suối mát lạnh ngọt ngào, nhưng cũng chỉ uống một ngụm như thế, sau đó còn phải đun sôi để uống.
Nếu có ký sinh trùng gây bệnh thì sẽ không tốt, cô không chần chừ nữa mà đổ đầy nước vào cả bốn thùng sắt.
Mỗi bên gánh hai cái, khi cô đứng lên, cái đòn gánh vẫn rất chắc chắn nhưng hơi cong.
Đừng coi thường chiếc đòn gánh này, nó có thể gánh hơn một trăm cân ngũ cốc, miễn là trọng lượng hai bên bằng nhau thì nó sẽ không bị gãy.
Thùng sắt và đòn gánh hơi đung đưa theo từng bước chân Tuệ Hoà lên núi, nhưng nước không hề tràn ra mà vẫn nằm yên trong thùng về đến nhà.
Tuệ Hoà đổ nước vừa gánh vào vạc nước, bốn thùng nước là vừa nửa vạc, muốn đổ đầy thì còn phải đi bốn lượt vừa đi vừa về nữa, chẳng mấy chốc, cô đã nhanh nhẹn gánh nước về.
Cô xoa xoa đôi vai hơi đỏ của mình, cũng không cảm thấy mệt mỏi, lúc này trời đã sáng choang.
Cô bưng nồi thịt chuột tre đang hầm trên bếp lò xuống, nồi đất vẫn còn ấm, ăn là vừa vặn.
Cảm thấy hương vị nhạt nhẽo, nên Tùy Hoà cho thêm chút muối vào khuấy đều. Khi cảm nhận được cảm giác chắc bụng, cô vừa lòng thỏa ý.
Lúc này, không gian bắt đầu dao động. Tùy Hòa cảm giác được trong không gian chậm rãi xuất hiện một cánh cửa nhỏ nên trong lòng vô cùng vui vẻ.
Đợi chút nữa cô phải đi chặt bỏ cành và cây khô, có không gian nên hiệu quả công việc của cô tăng lên gấp rưỡi, có thể tiết kiệm không ít thời gian và thể lực.
Không gian không cho phép con người tiến vào, sống chết đều không được, động vật đi vào sẽ hẹo, không thể nuôi dưỡng, nhưng sự hiện diện của cánh cửa này có nghĩa là không gian có thể được sử dụng.
Nếu không có cánh cửa này, dù không gian có đầy cũng không thể lấy đồ đạc ra được.
Đây là một cơ chế phòng ngự được kích hoạt để ngăn chặn ai đó cố tình tra tấn chủ sở hữu không gian và thực hiện hành vi cưỡng chiếm vật chất.
Người chết không gian sẽ biến mất, đây là tin tức được nhiều người sở hữu không gian ở kiếp trước lan truyền.
Tuệ Hoà cũng không phải là người may mắn, có thể sống sót ở tận thế, nhờ có không gian trong giai đoạn đầu mà không bị bắt làm chuột bạch, với tính cầu toàn của mình, bất kể người ở chỗ nào, cô đều phải cẩn thận sống sót.
Cô ném thịt chuột tre mà mình đã xử lý tối qua vào một cái chậu gỗ và ngâm trong nước, sau đó cầm dao đốn củi quay người và đi về phía khu rừng gần đó.
Đầu tiên, cô chặt năm cành cây to bằng cánh tay người trưởng thành, đặt vào khoảng trống, bó chặt rồi mang về.
Cô không muốn làm đen sân nên định tận dụng khoảng đất trống bên ngoài sân, bùn đất bên ngoài tương đối xốp, cô ấn mạnh xuống để cố định chắc chắn cành cây. (Tương tự như chiếc sào phơi quần áo ở nông thôn.)
Cô đặt cành còn lại nằm ngang ở giữa là hoàn thành một dụng cụ phơi quần áo đơn giản.
Cô lấy chuột tre ra khỏi nồi, dùng móc sắt đặc chế luồn qua hàm dưới rồi treo lên nhánh cây nằm ngang để cho ráo nước, đợi cô chặt xong nhánh cây là có thể trực tiếp hun khói.
Sau khi treo mọi thứ lên, cô cầm dao đốn củi và đi về phía khu rừng phía xa.
Mặt sau của ngọn núi gần sông, nhiều cây cối đã bị đổ do tuyết rơi dày đặc trong mùa lạnh.
Vì địa hình dốc nên không thể vận chuyển lên được nên chỉ nằm đó chờ thối rữa.
Nếu có ký sinh trùng gây bệnh thì sẽ không tốt, cô không chần chừ nữa mà đổ đầy nước vào cả bốn thùng sắt.
Mỗi bên gánh hai cái, khi cô đứng lên, cái đòn gánh vẫn rất chắc chắn nhưng hơi cong.
Đừng coi thường chiếc đòn gánh này, nó có thể gánh hơn một trăm cân ngũ cốc, miễn là trọng lượng hai bên bằng nhau thì nó sẽ không bị gãy.
Thùng sắt và đòn gánh hơi đung đưa theo từng bước chân Tuệ Hoà lên núi, nhưng nước không hề tràn ra mà vẫn nằm yên trong thùng về đến nhà.
Tuệ Hoà đổ nước vừa gánh vào vạc nước, bốn thùng nước là vừa nửa vạc, muốn đổ đầy thì còn phải đi bốn lượt vừa đi vừa về nữa, chẳng mấy chốc, cô đã nhanh nhẹn gánh nước về.
Cô xoa xoa đôi vai hơi đỏ của mình, cũng không cảm thấy mệt mỏi, lúc này trời đã sáng choang.
Cô bưng nồi thịt chuột tre đang hầm trên bếp lò xuống, nồi đất vẫn còn ấm, ăn là vừa vặn.
Cảm thấy hương vị nhạt nhẽo, nên Tùy Hoà cho thêm chút muối vào khuấy đều. Khi cảm nhận được cảm giác chắc bụng, cô vừa lòng thỏa ý.
Lúc này, không gian bắt đầu dao động. Tùy Hòa cảm giác được trong không gian chậm rãi xuất hiện một cánh cửa nhỏ nên trong lòng vô cùng vui vẻ.
Đợi chút nữa cô phải đi chặt bỏ cành và cây khô, có không gian nên hiệu quả công việc của cô tăng lên gấp rưỡi, có thể tiết kiệm không ít thời gian và thể lực.
Không gian không cho phép con người tiến vào, sống chết đều không được, động vật đi vào sẽ hẹo, không thể nuôi dưỡng, nhưng sự hiện diện của cánh cửa này có nghĩa là không gian có thể được sử dụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không có cánh cửa này, dù không gian có đầy cũng không thể lấy đồ đạc ra được.
Đây là một cơ chế phòng ngự được kích hoạt để ngăn chặn ai đó cố tình tra tấn chủ sở hữu không gian và thực hiện hành vi cưỡng chiếm vật chất.
Người chết không gian sẽ biến mất, đây là tin tức được nhiều người sở hữu không gian ở kiếp trước lan truyền.
Tuệ Hoà cũng không phải là người may mắn, có thể sống sót ở tận thế, nhờ có không gian trong giai đoạn đầu mà không bị bắt làm chuột bạch, với tính cầu toàn của mình, bất kể người ở chỗ nào, cô đều phải cẩn thận sống sót.
Cô ném thịt chuột tre mà mình đã xử lý tối qua vào một cái chậu gỗ và ngâm trong nước, sau đó cầm dao đốn củi quay người và đi về phía khu rừng gần đó.
Đầu tiên, cô chặt năm cành cây to bằng cánh tay người trưởng thành, đặt vào khoảng trống, bó chặt rồi mang về.
Cô không muốn làm đen sân nên định tận dụng khoảng đất trống bên ngoài sân, bùn đất bên ngoài tương đối xốp, cô ấn mạnh xuống để cố định chắc chắn cành cây. (Tương tự như chiếc sào phơi quần áo ở nông thôn.)
Cô đặt cành còn lại nằm ngang ở giữa là hoàn thành một dụng cụ phơi quần áo đơn giản.
Cô lấy chuột tre ra khỏi nồi, dùng móc sắt đặc chế luồn qua hàm dưới rồi treo lên nhánh cây nằm ngang để cho ráo nước, đợi cô chặt xong nhánh cây là có thể trực tiếp hun khói.
Sau khi treo mọi thứ lên, cô cầm dao đốn củi và đi về phía khu rừng phía xa.
Mặt sau của ngọn núi gần sông, nhiều cây cối đã bị đổ do tuyết rơi dày đặc trong mùa lạnh.
Vì địa hình dốc nên không thể vận chuyển lên được nên chỉ nằm đó chờ thối rữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro