Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt
Chương 21
2024-11-20 21:32:49
Nhưng bảo cô từ bỏ hai con trâu là điều không thể nào, nếu thực sự không được thì hôm nay cô chỉ có thể chiến đấu với con hổ này.
Cô nắm chặt cung tên rồi từ từ tiến về phía con trâu bị ngã.
Khi Tuệ Hoà vừa di chuyển, mắt con hổ lóe lên, nó hơi có chút kích động.
Ánh mắt Tuệ Hoà kiên định, cô không ngừng tiến lại gần con trâu nước, con gần cô hơn chính là con nghé choai choai bị bắn trúng cổ, có lẽ là con bị bắn chết lúc sau.
Mũi chân cô nhẹ nhàng chạm vào, con nghé lập tức biến mất ngay tại chỗ, tiến vào không gian của Tuệ Hoà.
Con hổ vẫn đang chăm chú nhìn Tuệ Hoà nhìn thấy cảnh tượng này, con mắt nó trợn tròn, bỏ qua khuôn mặt to dính đầy máu kia thì thậm chí nhìn qua còn có chút đáng yêu.
Giây tiếp theo nó quay người và chạy về phía khu rừng, trong chớp mắt đã chui vào núi rừng không thấy bóng dáng đâu.
Tuệ Hoà hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cô lập tức cất còn trâu nước còn lại vào không gian rồi quay người chạy về hướng mình vừa xuất phát.
Trên đường đi, cô còn không quên thu dọn đám gỗ bị đàn trâu đụng nát vào không gian, không thu được nữa cũng không ngừng lại.
Ở đây có hổ, có gấu và sói là chuyện bình thường, huống hồ nơi này còn có máu thịt tươi.
Lúc đến đây, cô đi hết gần một giờ, lúc trở về thì nhanh hơn, trên tay cô chỉ cầm dao đốn củi, còn lại đều ở trong không gian.
Dọc đường cô không hề dừng lại, khi trông thấy mấy cây măng cụt rừng trưởng thành trên đường cũng không dừng lại.
Trong lòng cô mặc niệm thịt muối thịt muối!
Tuệ Hoà có một thói quen rất xấu là trông thấy đồ ăn vô chủ thì muốn chuyển về nhà.
Đam mê này được tận thế và không gian củng cố, khiến cô trông thấy cái gì có thể ăn là hoàn toàn không dời nổi bước chân.
Nhưng thứ này kém xa thịt ở nhà, nhưng cô có thể hái và bán cho những người giàu có trong thành phố.
Về đến nhà, trước tiên cô thả hai con trâu ra sân, sau đó gỡ đám thịt chuột tre đang treo ở dưới mái hiên xuống.
Giá treo thịt xông khói đã được chuẩn bị sẵn, rước tiên đặt những cành khô và lá thông khô sang một bên rồi dùng cây châm lửa nhóm lửa.
Giai đoạn đầu thêm một ít củi khô và để lửa bùng lên. Không dùng lửa trần để hun khói thịt, cũng như không được trực tiếp đặt cành cây bách tươi hoặc cây ăn quả khi lửa đang cháy, nó sẽ dễ làm cháy thịt.
Cây trong không gian được bỏ ra và xếp ở gần sân, phần khô ráo thì xếp thành chồng, còn phần ướt được trải ra để nắng hong khô hơi nước.
Nước trên bếp cần đun sôi một lúc, chắc chắn Tuệ Hoà không thể xử lý hết hai con trâu được nên định xử lý con trâu đực lớn trước và hun khói thành thịt xông khói.
Còn con nhỏ kia thì để từ từ rồi ăn, không gian không đứng im, nhưng tốc độ dòng chảy thời gian chậm, nhiệt độ lại tương đối thấp nên có thể bảo quản trong một khoảng thời gian.
Thực ra, làm thịt trâu hong khô vẫn tốt hơn, nhưng vẫn là một câu, cô không có tiền, cũng không có muối.
Hơn nữa, gần đây trong thành phố thần hồn nát thần tính, gió thổi cỏ lay cũng làm người ta hoảng sợ, nếu không thì kéo con trâu đực lớn này đi bán sẽ được một khoản thu nhập khổng lồ.
Tuệ Hoà không muốn suy nghĩ nhiều nữa, cô lấy hai chiếc bàn gỗ dài một mét, rộng 60 phân từ nhà kho trong sân ra và ghép chúng lại với nhau.
Cô bỏ con trâu lớn vào không gian, rồi lại trực tiếp chuyển nó từ không gian qua mặt bàn.
"Ha ha, lại tiết kiệm được chút thời gian, thật tuyệt!" Tuệ Hoà âm thầm khích lệ mình.
Cô chuyển một vạc nước đến rồi dùng bầu hồ lô múc nước dội trên thân trâu để rửa trôi đất cát, trực tiếp bỏ qua luôn công đoạn chọc tiết lấy máu.
Con trâu này đã mất quá nhiều máu, mặc dù có hơi tiếc, nhưng mà lúc đó cô không có điều kiện xử lý.
Muốn giết động vật thì phải lấy máu trước, nếu không thì trong thịt sẽ có một mùi tanh không thể ăn được.
Cô mài dao róc xương, nhìn ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trên lưỡi dao, cảm thấy rất hài lòng.
Đầu tiên, cô cắt bỏ xương chân trước và khớp chân của con trâu, cắt bỏ móng trước, bỏ hai móng sau, cho vào chậu gỗ bên cạnh rồi bắt đầu lột da trâu.
Cô nắm chặt cung tên rồi từ từ tiến về phía con trâu bị ngã.
Khi Tuệ Hoà vừa di chuyển, mắt con hổ lóe lên, nó hơi có chút kích động.
Ánh mắt Tuệ Hoà kiên định, cô không ngừng tiến lại gần con trâu nước, con gần cô hơn chính là con nghé choai choai bị bắn trúng cổ, có lẽ là con bị bắn chết lúc sau.
Mũi chân cô nhẹ nhàng chạm vào, con nghé lập tức biến mất ngay tại chỗ, tiến vào không gian của Tuệ Hoà.
Con hổ vẫn đang chăm chú nhìn Tuệ Hoà nhìn thấy cảnh tượng này, con mắt nó trợn tròn, bỏ qua khuôn mặt to dính đầy máu kia thì thậm chí nhìn qua còn có chút đáng yêu.
Giây tiếp theo nó quay người và chạy về phía khu rừng, trong chớp mắt đã chui vào núi rừng không thấy bóng dáng đâu.
Tuệ Hoà hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cô lập tức cất còn trâu nước còn lại vào không gian rồi quay người chạy về hướng mình vừa xuất phát.
Trên đường đi, cô còn không quên thu dọn đám gỗ bị đàn trâu đụng nát vào không gian, không thu được nữa cũng không ngừng lại.
Ở đây có hổ, có gấu và sói là chuyện bình thường, huống hồ nơi này còn có máu thịt tươi.
Lúc đến đây, cô đi hết gần một giờ, lúc trở về thì nhanh hơn, trên tay cô chỉ cầm dao đốn củi, còn lại đều ở trong không gian.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dọc đường cô không hề dừng lại, khi trông thấy mấy cây măng cụt rừng trưởng thành trên đường cũng không dừng lại.
Trong lòng cô mặc niệm thịt muối thịt muối!
Tuệ Hoà có một thói quen rất xấu là trông thấy đồ ăn vô chủ thì muốn chuyển về nhà.
Đam mê này được tận thế và không gian củng cố, khiến cô trông thấy cái gì có thể ăn là hoàn toàn không dời nổi bước chân.
Nhưng thứ này kém xa thịt ở nhà, nhưng cô có thể hái và bán cho những người giàu có trong thành phố.
Về đến nhà, trước tiên cô thả hai con trâu ra sân, sau đó gỡ đám thịt chuột tre đang treo ở dưới mái hiên xuống.
Giá treo thịt xông khói đã được chuẩn bị sẵn, rước tiên đặt những cành khô và lá thông khô sang một bên rồi dùng cây châm lửa nhóm lửa.
Giai đoạn đầu thêm một ít củi khô và để lửa bùng lên. Không dùng lửa trần để hun khói thịt, cũng như không được trực tiếp đặt cành cây bách tươi hoặc cây ăn quả khi lửa đang cháy, nó sẽ dễ làm cháy thịt.
Cây trong không gian được bỏ ra và xếp ở gần sân, phần khô ráo thì xếp thành chồng, còn phần ướt được trải ra để nắng hong khô hơi nước.
Nước trên bếp cần đun sôi một lúc, chắc chắn Tuệ Hoà không thể xử lý hết hai con trâu được nên định xử lý con trâu đực lớn trước và hun khói thành thịt xông khói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn con nhỏ kia thì để từ từ rồi ăn, không gian không đứng im, nhưng tốc độ dòng chảy thời gian chậm, nhiệt độ lại tương đối thấp nên có thể bảo quản trong một khoảng thời gian.
Thực ra, làm thịt trâu hong khô vẫn tốt hơn, nhưng vẫn là một câu, cô không có tiền, cũng không có muối.
Hơn nữa, gần đây trong thành phố thần hồn nát thần tính, gió thổi cỏ lay cũng làm người ta hoảng sợ, nếu không thì kéo con trâu đực lớn này đi bán sẽ được một khoản thu nhập khổng lồ.
Tuệ Hoà không muốn suy nghĩ nhiều nữa, cô lấy hai chiếc bàn gỗ dài một mét, rộng 60 phân từ nhà kho trong sân ra và ghép chúng lại với nhau.
Cô bỏ con trâu lớn vào không gian, rồi lại trực tiếp chuyển nó từ không gian qua mặt bàn.
"Ha ha, lại tiết kiệm được chút thời gian, thật tuyệt!" Tuệ Hoà âm thầm khích lệ mình.
Cô chuyển một vạc nước đến rồi dùng bầu hồ lô múc nước dội trên thân trâu để rửa trôi đất cát, trực tiếp bỏ qua luôn công đoạn chọc tiết lấy máu.
Con trâu này đã mất quá nhiều máu, mặc dù có hơi tiếc, nhưng mà lúc đó cô không có điều kiện xử lý.
Muốn giết động vật thì phải lấy máu trước, nếu không thì trong thịt sẽ có một mùi tanh không thể ăn được.
Cô mài dao róc xương, nhìn ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trên lưỡi dao, cảm thấy rất hài lòng.
Đầu tiên, cô cắt bỏ xương chân trước và khớp chân của con trâu, cắt bỏ móng trước, bỏ hai móng sau, cho vào chậu gỗ bên cạnh rồi bắt đầu lột da trâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro