Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt
Chương 24
2024-11-20 21:32:49
Buổi sáng mùa hè, những tia sáng ban mai xuyên qua đám mây và rơi xuống núi rừng, giống tinh linh rơi vào trong rừng, mộng ảo không thôi.
Lúc này Tuệ Hoà đã ăn sáng xong và đang sắp xếp những dụng cụ sẽ mang theo hôm nay, cây châm lửa đã được đặt trong không gian.
Dao đốn củi và liềm được treo ở trên đai lưng để dễ lấy, còn rìu được đặt trong không gian.
Cô lại vào phòng chứa đồ lấy ra năm chiếc sọt lớn và ba túi vải, mục tiêu hôm nay của cô là măng cụt và trái cây ở sau núi.
Đồ ăn trong nhà không nhiều, mấy ngày nay cô cũng không dám ăn, sợ hết đồ ăn mà lại không vào thành phố được.
Cô hái được thì sẽ mang thử đến chợ đen, người ở đó chắc chắn có con đường vào thành phố, dù sao người trong thành phố cũng phải ăn uống.
Cô chuyển chỗ quả anh đào và sơn trà mà mình mang vào nhà tối qua ra ngoài sân để tiếp tục phơi khô, sau đó chốt cửa, đóng cửa sân lại.
Trước tiên cô sẽ hái sơn trà và anh đào, nó gần bên này, cây cối xung quanh cũng được xử lý qua nên rất dễ hái.
Mấy cây này đã khá nhiều năm rồi, thân to bằng bắp đùi người lớn, tuy nhiên chúng lại quá gần nhau, các cành liền kề vướng vào nhau không kết được quá nhiều quả.
Tuệ Hoà leo lên cây, sau khi tìm được vị trí thích hợp, cô lấy cái sọt từ trong không gian ra rồi treo lên nhánh cây ở trước mặt.
Không phải cô không muốn bỏ luôn vào không gian, nhưng một tay hái quả, sau đó lại cần dùng ý niệm để điều khiển chiếc sọt trong không gian, điều này thực sự rất tốn sức.
Hái xong thì thuận tay thả vào sọt luôn, nhàn hơn so với bỏ vào không gian. Bởi vì muốn hái mang đi bán, nên cô chọn toàn những quả to trên ngọn cây, màu sắc rất tốt, hi vọng có thể bán được giá tốt.
Một cây thì được chừng hai sọt quả, một sọt ước chừng hơn sáu mươi cân, số quả còn lại đều nhỏ hoặc chưa trưởng thành, sáng rực màu vàng trong như pha lê.
Loại này cũng ăn được, vị thiên về chua ngọt nhiều hơn nhưng hiện nay loại ngọt được ưa chuộng hơn.
Cô suy nghĩ một lúc rồi lấy ra một chiếc giỏ nhỏ, sâu khoảng lòng bàn tay, là đồ do cha nuôi làm cho nguyên chủ khi còn nhỏ.
Cô leo lên một cây anh đào khác và tiếp tục hái, cây này nằm ở vị trí cao hơn một chút và có thể nhận được nhiều ánh sáng mặt trời hơn, kết được quả vừa to vừa ngọt.
Sau khi hái được ba sọt, Tuệ Hoà dừng lại, hái nhiều quá mà không bán được thì xử lý cũng rất phiền phức, cô cũng hái được hai giỏ nhỏ.
Tiếp đó cô di chuyển đến cây sơn trà, quả sơn trà dễ hái hơn quả anh đào, trực tiếp bẻ gãy thân cành là được.
Trước đó, cô đứng ở dưới gốc cây nhìn lên thì kích thước có vẻ không lớn, nhưng sau khi leo lên thì thấy nó to như quả trứng gà trên tán cây, vỏ mỏng và thịt dày, trông rất ngon.
Những năm trước, gia đình nguyên chủ thường bán trái cây này cho các hộ khá giả ở thành phố với giá cao hơn ngoài chợ 20%.
Cô đã mang hết sọt trong nhà tới đây nhưng vẫn không đủ dùng, thế là cô chuyển hết chỗ quả sơn trà đã hái trong sọt vào không gian.
Cô hái được chừng hai trăm cân quả sơn trà, còn lại để nó lớn thêm rồi hái đi bán sau.
Từ cây sơn trà đến phía sau núi phải đi hết khoảng nửa giờ. Trên đường đi, Tuệ Hoà quan sát xung quanh, vừa nhìn thực vật ở gần đó mà lại không ảnh hưởng đến tốc độ đi đường.
Đến sau núi cũng không thu hoạch được gì nên cô đi thẳng đến cây măng cụt phía sau núi, loại quả này vỏ dày không sợ va đập, chỉ cần không bóp mạnh hoặc là rơi xuống đất sẽ không bị hư hỏng.
Cô hái rất thoải mái, sau khi ba cây măng cụt bị bị Tuệ Hoà càn quét, chỉ còn lại lẻ tẻ mấy quả treo ở đầu cành, nằm ngoài tầm với của cô.
Cô siêu thích ăn măng cụt, khi còn làm nô lệ tư bản cô không mua nổi, lúc tận thế thì không kịp ăn, bây giờ có miễn phí nên cô phải lấy thật nhiều.
Nếu không phải trong không gian không thể trồng trọt, thì có lẽ cô đã nhổ cả đất mang đi rồi.
Lúc này Tuệ Hoà đã ăn sáng xong và đang sắp xếp những dụng cụ sẽ mang theo hôm nay, cây châm lửa đã được đặt trong không gian.
Dao đốn củi và liềm được treo ở trên đai lưng để dễ lấy, còn rìu được đặt trong không gian.
Cô lại vào phòng chứa đồ lấy ra năm chiếc sọt lớn và ba túi vải, mục tiêu hôm nay của cô là măng cụt và trái cây ở sau núi.
Đồ ăn trong nhà không nhiều, mấy ngày nay cô cũng không dám ăn, sợ hết đồ ăn mà lại không vào thành phố được.
Cô hái được thì sẽ mang thử đến chợ đen, người ở đó chắc chắn có con đường vào thành phố, dù sao người trong thành phố cũng phải ăn uống.
Cô chuyển chỗ quả anh đào và sơn trà mà mình mang vào nhà tối qua ra ngoài sân để tiếp tục phơi khô, sau đó chốt cửa, đóng cửa sân lại.
Trước tiên cô sẽ hái sơn trà và anh đào, nó gần bên này, cây cối xung quanh cũng được xử lý qua nên rất dễ hái.
Mấy cây này đã khá nhiều năm rồi, thân to bằng bắp đùi người lớn, tuy nhiên chúng lại quá gần nhau, các cành liền kề vướng vào nhau không kết được quá nhiều quả.
Tuệ Hoà leo lên cây, sau khi tìm được vị trí thích hợp, cô lấy cái sọt từ trong không gian ra rồi treo lên nhánh cây ở trước mặt.
Không phải cô không muốn bỏ luôn vào không gian, nhưng một tay hái quả, sau đó lại cần dùng ý niệm để điều khiển chiếc sọt trong không gian, điều này thực sự rất tốn sức.
Hái xong thì thuận tay thả vào sọt luôn, nhàn hơn so với bỏ vào không gian. Bởi vì muốn hái mang đi bán, nên cô chọn toàn những quả to trên ngọn cây, màu sắc rất tốt, hi vọng có thể bán được giá tốt.
Một cây thì được chừng hai sọt quả, một sọt ước chừng hơn sáu mươi cân, số quả còn lại đều nhỏ hoặc chưa trưởng thành, sáng rực màu vàng trong như pha lê.
Loại này cũng ăn được, vị thiên về chua ngọt nhiều hơn nhưng hiện nay loại ngọt được ưa chuộng hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô suy nghĩ một lúc rồi lấy ra một chiếc giỏ nhỏ, sâu khoảng lòng bàn tay, là đồ do cha nuôi làm cho nguyên chủ khi còn nhỏ.
Cô leo lên một cây anh đào khác và tiếp tục hái, cây này nằm ở vị trí cao hơn một chút và có thể nhận được nhiều ánh sáng mặt trời hơn, kết được quả vừa to vừa ngọt.
Sau khi hái được ba sọt, Tuệ Hoà dừng lại, hái nhiều quá mà không bán được thì xử lý cũng rất phiền phức, cô cũng hái được hai giỏ nhỏ.
Tiếp đó cô di chuyển đến cây sơn trà, quả sơn trà dễ hái hơn quả anh đào, trực tiếp bẻ gãy thân cành là được.
Trước đó, cô đứng ở dưới gốc cây nhìn lên thì kích thước có vẻ không lớn, nhưng sau khi leo lên thì thấy nó to như quả trứng gà trên tán cây, vỏ mỏng và thịt dày, trông rất ngon.
Những năm trước, gia đình nguyên chủ thường bán trái cây này cho các hộ khá giả ở thành phố với giá cao hơn ngoài chợ 20%.
Cô đã mang hết sọt trong nhà tới đây nhưng vẫn không đủ dùng, thế là cô chuyển hết chỗ quả sơn trà đã hái trong sọt vào không gian.
Cô hái được chừng hai trăm cân quả sơn trà, còn lại để nó lớn thêm rồi hái đi bán sau.
Từ cây sơn trà đến phía sau núi phải đi hết khoảng nửa giờ. Trên đường đi, Tuệ Hoà quan sát xung quanh, vừa nhìn thực vật ở gần đó mà lại không ảnh hưởng đến tốc độ đi đường.
Đến sau núi cũng không thu hoạch được gì nên cô đi thẳng đến cây măng cụt phía sau núi, loại quả này vỏ dày không sợ va đập, chỉ cần không bóp mạnh hoặc là rơi xuống đất sẽ không bị hư hỏng.
Cô hái rất thoải mái, sau khi ba cây măng cụt bị bị Tuệ Hoà càn quét, chỉ còn lại lẻ tẻ mấy quả treo ở đầu cành, nằm ngoài tầm với của cô.
Cô siêu thích ăn măng cụt, khi còn làm nô lệ tư bản cô không mua nổi, lúc tận thế thì không kịp ăn, bây giờ có miễn phí nên cô phải lấy thật nhiều.
Nếu không phải trong không gian không thể trồng trọt, thì có lẽ cô đã nhổ cả đất mang đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro