Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt
Chương 23
2024-11-20 21:32:49
Sau khi thêm lửa và kiểm tra vài lần, có vẻ như mọi chuyện đã gần xong, Tuệ Hoà dùng dao nhỏ rạch kiểm tra thử phần chân của một con chuột tre.
Không còn màu đỏ, cũng không có máu, cô tính hun thêm tầm mười phút là được rồi.
Trong khi chờ đợi, cô đã bào rất nhiều gỗ và làm rất nhiều tấm ván gỗ, tuy tạm thời không dùng đến nhưng ai biết được sau này sẽ ra sao? Cứ chuẩn bị sẵn sàng trong từng trường hợp.
Cô lấy những hòn đá đang đè màng nhựa ra, cẩn thận thu hồi lớp màng đó rồi dựng lên tường sân.
Sau đó cô treo khoảng chục con chuột tre đã hun khói lên kệ bên cạnh, lấy xẻng xúc đống than còn dư sang bên cạnh, bắt đầu thêm lá tùng khô và cành cây khô đốt một chút.
Nếu không làm thế thì bên trong sẽ không có đủ than, mà khi liên tục cho thêm phoi bào gỗ dễ cháy vào thì phần thịt hun khói sẽ gặp rắc rối.
Tuệ Hoà rất chịu khó, cô rất kiên nhẫn làm những việc có lợi cho mình.
Tuệ Hoà cũng rất lười, khi làm bất cứ chuyện gì cũng muốn dùng ít công sức nhất và ít thời gian nhất.
Thịt hun khói không được xếp chồng lên nhau mà phải bảo quản ở môi trường có nhiệt độ thấp hoặc treo dưới mái hiên, trên xà để tiếp tục hong khô.
Tuệ Hoà không có ý định cất thịt vào không gian, tốc độ thời gian bên trong không gian chảy chậm, mặc dù sẽ không hỏng nhưng thịt cũng sẽ không tự khô nữa, còn treo ở phòng bếp cũng không sợ mất, mà còn có thể khiến nó càng ngon hơn.
Cô treo chuột tre lên trên xà nhà bằng cây treo tự làm, khoai lang cũng có thể ăn được rồi.
Gần hai cân khoai lang nướng ra mật, vừa ngon ngọt vừa thơm nức.
Cô lấy nội tạng trâu ra sân và bắt đầu xử lý, cô không lấy ruột, quá thúi.
Lòng và dạ dày trâu có thể kho, có thể xào lăn, mùa đông nấu một nồi canh lòng trâu, thêm chút mì sợi, cứ gọi là vô cùng ấm áp. Không nói những món khác, Tuệ Hoà chỉ thèm món ngon này thôi.
Mặc dù khó tẩy rửa, nhưng ăn ngon như vậy, mệt mỏi một chút thì có làm sao, cô vui lòng.
Sau khi dùng than tro xử lý xong nội tạng, Tuệ Hoà có cảm giác eo mình sắp không thẳng lên được nữa, rửa cái thứ đồ chơi này còn khiến cô mệt hơn làm mười mẫu đất ở kiếp trước.
Nhưng nghĩ đến món canh nội tạng trâu, Tuệ Hoà chấp nhận!
Sau khi sơ chế xong nội tạng, đến lúc thêm lửa vào thịt hun khói, cô bận rộn một hồi, chờ đến lúc thịt trâu được hun khói xong thì trăng đã ở trên ngọn cây liễu.
Sau khi treo móc thịt trâu cuối cùng lên xà nhà, Tuệ Hoà cảm thấy mình cũng sắp trở thành thịt xông khói, tóc cô dính dầu bóng lưỡng.
Bữa tối là sườn trâu nướng, cô đã ướp nước gừng để khử mùi hôi.
Cô nướng bằng than củi trên bếp nhỏ, phết một ít dầu và rắc muối khi cả hai mặt đều chín vàng.
Tuệ Hoà thổi thổi, sau khi thịt không còn nóng nữa, cô cắn một miếng, cảm giác cháy thơm khiến cho người ta không nhịn được vỗ tay khen ngon.
Mỗi miếng cắn đều có độ dai vừa đủ và hương vị độc đáo ngay cả khi không có thì là và bột ớt.
Cô không định dập lửa trên bếp lò nhỏ, ngày mai phải ra ngoài sớm nên tốt nhất là cô nên chuẩn bị bữa sáng trước.
Đây là thói quen mà tôi đã hình thành khi còn là nô lệ tư bản ở kiếp trước, ngày nào cũng 996[1], không muốn bị đau dạ dày mà còn muốn tiết kiệm một chút tiền thì chỉ còn cách làm như thế.
[1]996: 9 giờ sáng bắt đầu làm việc, 9 giờ tối tan ca, làm 6 ngày/tuần.
Bàn ăn đã được dời đi, cô cũng chuyển cả thùng gỗ chứa đầy nước phơi ngoài sân vào nhà, nước bên trong vẫn còn ấm nên không cần nấu nước tắm rửa nữa, cũng tiết kiệm không ít củi lửa và thời gian.
Nhưng nếu có điều kiện thì vẫn nên tắm rửa cho sạch sẽ, cô đổ nước đi rồi mang những quả anh đào và quả sơn trà phơi ngoài sân vào kệ trong phòng bếp.
Trên núi có rất nhiều hơi nước, mặc dù ban đêm không mang vào cũng không hỏng, nhưng sẽ tốn nhiều công sức hơn.
Sau khi thu xếp xong mọi việc, cô đóng cửa sân, chốt cửa lại, kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ rồi nằm lên giường ngủ.
Ngày hôm nay vừa bận rộn lại phong phú, sau khi đến nơi này, cô không biết mất ngủ là gì.
Vào thời tận thế, khi đi ngủ vẫn phải mở một con mắt, nhắm một con mắt, lúc nào cũng có thể xuất hiện động vật biến dị hoặc là zombie cấp cao tấn công.
Mặc dù trên núi ở nơi này cũng có dã thú, nhưng ít nhất cũng là động vật bình thường, tối thiểu không có năng lực phá cửa vào nhà, cũng có thời gian cho cô giảm xóc.
Không còn màu đỏ, cũng không có máu, cô tính hun thêm tầm mười phút là được rồi.
Trong khi chờ đợi, cô đã bào rất nhiều gỗ và làm rất nhiều tấm ván gỗ, tuy tạm thời không dùng đến nhưng ai biết được sau này sẽ ra sao? Cứ chuẩn bị sẵn sàng trong từng trường hợp.
Cô lấy những hòn đá đang đè màng nhựa ra, cẩn thận thu hồi lớp màng đó rồi dựng lên tường sân.
Sau đó cô treo khoảng chục con chuột tre đã hun khói lên kệ bên cạnh, lấy xẻng xúc đống than còn dư sang bên cạnh, bắt đầu thêm lá tùng khô và cành cây khô đốt một chút.
Nếu không làm thế thì bên trong sẽ không có đủ than, mà khi liên tục cho thêm phoi bào gỗ dễ cháy vào thì phần thịt hun khói sẽ gặp rắc rối.
Tuệ Hoà rất chịu khó, cô rất kiên nhẫn làm những việc có lợi cho mình.
Tuệ Hoà cũng rất lười, khi làm bất cứ chuyện gì cũng muốn dùng ít công sức nhất và ít thời gian nhất.
Thịt hun khói không được xếp chồng lên nhau mà phải bảo quản ở môi trường có nhiệt độ thấp hoặc treo dưới mái hiên, trên xà để tiếp tục hong khô.
Tuệ Hoà không có ý định cất thịt vào không gian, tốc độ thời gian bên trong không gian chảy chậm, mặc dù sẽ không hỏng nhưng thịt cũng sẽ không tự khô nữa, còn treo ở phòng bếp cũng không sợ mất, mà còn có thể khiến nó càng ngon hơn.
Cô treo chuột tre lên trên xà nhà bằng cây treo tự làm, khoai lang cũng có thể ăn được rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gần hai cân khoai lang nướng ra mật, vừa ngon ngọt vừa thơm nức.
Cô lấy nội tạng trâu ra sân và bắt đầu xử lý, cô không lấy ruột, quá thúi.
Lòng và dạ dày trâu có thể kho, có thể xào lăn, mùa đông nấu một nồi canh lòng trâu, thêm chút mì sợi, cứ gọi là vô cùng ấm áp. Không nói những món khác, Tuệ Hoà chỉ thèm món ngon này thôi.
Mặc dù khó tẩy rửa, nhưng ăn ngon như vậy, mệt mỏi một chút thì có làm sao, cô vui lòng.
Sau khi dùng than tro xử lý xong nội tạng, Tuệ Hoà có cảm giác eo mình sắp không thẳng lên được nữa, rửa cái thứ đồ chơi này còn khiến cô mệt hơn làm mười mẫu đất ở kiếp trước.
Nhưng nghĩ đến món canh nội tạng trâu, Tuệ Hoà chấp nhận!
Sau khi sơ chế xong nội tạng, đến lúc thêm lửa vào thịt hun khói, cô bận rộn một hồi, chờ đến lúc thịt trâu được hun khói xong thì trăng đã ở trên ngọn cây liễu.
Sau khi treo móc thịt trâu cuối cùng lên xà nhà, Tuệ Hoà cảm thấy mình cũng sắp trở thành thịt xông khói, tóc cô dính dầu bóng lưỡng.
Bữa tối là sườn trâu nướng, cô đã ướp nước gừng để khử mùi hôi.
Cô nướng bằng than củi trên bếp nhỏ, phết một ít dầu và rắc muối khi cả hai mặt đều chín vàng.
Tuệ Hoà thổi thổi, sau khi thịt không còn nóng nữa, cô cắn một miếng, cảm giác cháy thơm khiến cho người ta không nhịn được vỗ tay khen ngon.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi miếng cắn đều có độ dai vừa đủ và hương vị độc đáo ngay cả khi không có thì là và bột ớt.
Cô không định dập lửa trên bếp lò nhỏ, ngày mai phải ra ngoài sớm nên tốt nhất là cô nên chuẩn bị bữa sáng trước.
Đây là thói quen mà tôi đã hình thành khi còn là nô lệ tư bản ở kiếp trước, ngày nào cũng 996[1], không muốn bị đau dạ dày mà còn muốn tiết kiệm một chút tiền thì chỉ còn cách làm như thế.
[1]996: 9 giờ sáng bắt đầu làm việc, 9 giờ tối tan ca, làm 6 ngày/tuần.
Bàn ăn đã được dời đi, cô cũng chuyển cả thùng gỗ chứa đầy nước phơi ngoài sân vào nhà, nước bên trong vẫn còn ấm nên không cần nấu nước tắm rửa nữa, cũng tiết kiệm không ít củi lửa và thời gian.
Nhưng nếu có điều kiện thì vẫn nên tắm rửa cho sạch sẽ, cô đổ nước đi rồi mang những quả anh đào và quả sơn trà phơi ngoài sân vào kệ trong phòng bếp.
Trên núi có rất nhiều hơi nước, mặc dù ban đêm không mang vào cũng không hỏng, nhưng sẽ tốn nhiều công sức hơn.
Sau khi thu xếp xong mọi việc, cô đóng cửa sân, chốt cửa lại, kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ rồi nằm lên giường ngủ.
Ngày hôm nay vừa bận rộn lại phong phú, sau khi đến nơi này, cô không biết mất ngủ là gì.
Vào thời tận thế, khi đi ngủ vẫn phải mở một con mắt, nhắm một con mắt, lúc nào cũng có thể xuất hiện động vật biến dị hoặc là zombie cấp cao tấn công.
Mặc dù trên núi ở nơi này cũng có dã thú, nhưng ít nhất cũng là động vật bình thường, tối thiểu không có năng lực phá cửa vào nhà, cũng có thời gian cho cô giảm xóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro