Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt
Chương 26
2024-11-20 21:32:49
Sau khi chốt cửa, cô tìm một chiếc xe đẩy nhỏ từ nhà kho ngoài sân rồi dùng chổi nhỏ nhẹ nhàng quét sạch bụi trên đó.
Cô tháo sợi dây cỏ treo trên xà và đặt vào không gian cùng với xe đẩy nhỏ, chờ khi nào đến gần chợ đen thì cô sẽ đặt những cái sọt chứa hoa quả lên đó.
Trong thành phố có xe hơi nhỏ nhưng mà số lượng cực ít, chỉ kẻ có tiền mới có thể sử dụng được, dù sao thứ đồ chơi kia đốt dầu. Còn nếu dùng xe đạp làm phương tiện giao thông cũng không rẻ.
Hiện tại chỉ còn một đường ray duy nhất được mở giữa các thành phố, hơn nữa nó còn là xe lửa xanh đốt than đá.
Thiên tai trăm năm trước đã đẩy nhân loại trở lại thời kỳ hơi nước, đời sống của con người bây giờ cũng chỉ là co đầu rút cổ trong một góc.
Khi Tuệ Hoà đi được nửa đường, cô lấy xe đẩy ra khỏi không gian, chiếc xe này không lớn, trước hẹp sau rộng, giống như mũi tàu và chỉ có thể chở được ba cái sọt lớn.
Sau khi cố định bằng dây cỏ, cô cắt một ít lá cây rồi phủ lên phía trên để tránh ánh nắng làm hư hại quả.
Lần trước, khi đi giao dịch cô mới biết không thể vào chợ đen lúc giữa trưa được, phải đến 16h chiều mới mở nên cô cũng không vội đi đường mà tìm một chỗ râm mát để nghỉ một lát.
Hiện tại cô vẫn đang trên đường nhỏ trong núi, là con đường nhân tạo, cách đường chính còn mười phút nữa.
Con đường chính là con đường xi măng còn sót lại từ trước ngày tận thế. Nó đã được sửa chữa sau khi thị trấn được thành lập và có thể lọt được một chiếc ô tô.
Trong thời gian chờ đợi, Tuệ Hoà cũng không nhàn rỗi, sau khi quan sát không có người đến, cô cho xe đẩy vào không gian rồi tiến vào khu rừng bên cạnh.
Một lúc sau, đôi mắt tinh tường của cô tìm thấy một chùm quả sữa dê, có nơi gọi là quả đá lăn hay quả sữa bò.
Thời gian ra hoa của nó là từ tháng 8 đến tháng 9, quả chín từ tháng 4 đến tháng 6 năm sau. Ở một số nơi, vẫn có thể hái vào tháng 7.
Quả sữa dê trưởng thành có màu đỏ, to bằng ngón tay út, lúc chín mọng thì có vị ngọt ngào. Khi còn bé, ai có thể hái được một nắm quả sữa dê thì có thể khoe khoang nửa ngày.
Tuệ Hoà hiếm khi được ăn, nó có tác dụng hạ đường huyết và lipid trong máu. Mỗi khi hái về, cô toàn bào chế rồi bán cho thầy lang để kiếm chút tiền sinh hoạt.
Cô lấy một chiếc túi vải ra rồi treo vào móc trên thắt lưng rồi thắt nút để túi không bị rơi ra, vì điểm cao nhất của cây sữa dê cách mặt đất chừng 3 đến 4 mét.
Trước tiên, cô sẽ hái hết quả trên cây xuống, với những cành không thể với tới, cô bẻ một đoạn cành rồi buộc liềm vào, thế lại việc hái quả lại trở nên vô cùng dễ dàng.
Kích thước của quả sữa dê không lớn nên cô hái cả cây rồi mới được khoảng nửa túi, ước chừng có khoảng 7-8 cân, Tuệ Hoà không hái nữa.
Cô ra khỏi rừng cây nhỏ rồi nhìn mặt trời một chút, cảm thấy đã gần đến giờ nên cô lấy xe đẩy ra khỏi không gian và đẩy về phía đường chính.
Trên đường đi không có bao nhiêu người, cô đi được một lúc lâu thì gặp hai người đi cùng nhau, bọn họ là một nam một nữ, hình như cũng là thợ săn trên núi, bên trên cái gùi được phủ kín bằng một ít da lông nên khiến cho người ta khó nhìn thấy bên trong có gì.
Suốt đường đi, hai nhóm đi riêng không nói chuyện với nhau, cô lặng lẽ giảm tốc độ và bám theo phía sau, cô muốn biết liệu hai người phía trước có biết lối vào chợ đen hay không.
Lần trước cô đi vào bằng lối ra, mặc dù được thông qua nhưng cũng bị cảnh cáo một phen, nếu lần này còn đi vào từ nơi đó thì sợ là sẽ chọc phải phiền phức không cần thiết.
Đôi vợ chồng phía trước cũng phát hiện ra Tuệ Hoà, thấy Tuệ Hoà đi chậm cũng không nghi ngờ, bởi vì bên trên xe đẩy cũng có không ít đồ.
Bọn họ thực sự không tò mò, đều là đồ trên núi, nếu muốn thì có thể tự lên núi tìm là được, nhưng mà bọn họ hơi ngạc nhiên khi thấy một cô gái nhỏ lại đi ra ngoài một mình.
Cô tháo sợi dây cỏ treo trên xà và đặt vào không gian cùng với xe đẩy nhỏ, chờ khi nào đến gần chợ đen thì cô sẽ đặt những cái sọt chứa hoa quả lên đó.
Trong thành phố có xe hơi nhỏ nhưng mà số lượng cực ít, chỉ kẻ có tiền mới có thể sử dụng được, dù sao thứ đồ chơi kia đốt dầu. Còn nếu dùng xe đạp làm phương tiện giao thông cũng không rẻ.
Hiện tại chỉ còn một đường ray duy nhất được mở giữa các thành phố, hơn nữa nó còn là xe lửa xanh đốt than đá.
Thiên tai trăm năm trước đã đẩy nhân loại trở lại thời kỳ hơi nước, đời sống của con người bây giờ cũng chỉ là co đầu rút cổ trong một góc.
Khi Tuệ Hoà đi được nửa đường, cô lấy xe đẩy ra khỏi không gian, chiếc xe này không lớn, trước hẹp sau rộng, giống như mũi tàu và chỉ có thể chở được ba cái sọt lớn.
Sau khi cố định bằng dây cỏ, cô cắt một ít lá cây rồi phủ lên phía trên để tránh ánh nắng làm hư hại quả.
Lần trước, khi đi giao dịch cô mới biết không thể vào chợ đen lúc giữa trưa được, phải đến 16h chiều mới mở nên cô cũng không vội đi đường mà tìm một chỗ râm mát để nghỉ một lát.
Hiện tại cô vẫn đang trên đường nhỏ trong núi, là con đường nhân tạo, cách đường chính còn mười phút nữa.
Con đường chính là con đường xi măng còn sót lại từ trước ngày tận thế. Nó đã được sửa chữa sau khi thị trấn được thành lập và có thể lọt được một chiếc ô tô.
Trong thời gian chờ đợi, Tuệ Hoà cũng không nhàn rỗi, sau khi quan sát không có người đến, cô cho xe đẩy vào không gian rồi tiến vào khu rừng bên cạnh.
Một lúc sau, đôi mắt tinh tường của cô tìm thấy một chùm quả sữa dê, có nơi gọi là quả đá lăn hay quả sữa bò.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời gian ra hoa của nó là từ tháng 8 đến tháng 9, quả chín từ tháng 4 đến tháng 6 năm sau. Ở một số nơi, vẫn có thể hái vào tháng 7.
Quả sữa dê trưởng thành có màu đỏ, to bằng ngón tay út, lúc chín mọng thì có vị ngọt ngào. Khi còn bé, ai có thể hái được một nắm quả sữa dê thì có thể khoe khoang nửa ngày.
Tuệ Hoà hiếm khi được ăn, nó có tác dụng hạ đường huyết và lipid trong máu. Mỗi khi hái về, cô toàn bào chế rồi bán cho thầy lang để kiếm chút tiền sinh hoạt.
Cô lấy một chiếc túi vải ra rồi treo vào móc trên thắt lưng rồi thắt nút để túi không bị rơi ra, vì điểm cao nhất của cây sữa dê cách mặt đất chừng 3 đến 4 mét.
Trước tiên, cô sẽ hái hết quả trên cây xuống, với những cành không thể với tới, cô bẻ một đoạn cành rồi buộc liềm vào, thế lại việc hái quả lại trở nên vô cùng dễ dàng.
Kích thước của quả sữa dê không lớn nên cô hái cả cây rồi mới được khoảng nửa túi, ước chừng có khoảng 7-8 cân, Tuệ Hoà không hái nữa.
Cô ra khỏi rừng cây nhỏ rồi nhìn mặt trời một chút, cảm thấy đã gần đến giờ nên cô lấy xe đẩy ra khỏi không gian và đẩy về phía đường chính.
Trên đường đi không có bao nhiêu người, cô đi được một lúc lâu thì gặp hai người đi cùng nhau, bọn họ là một nam một nữ, hình như cũng là thợ săn trên núi, bên trên cái gùi được phủ kín bằng một ít da lông nên khiến cho người ta khó nhìn thấy bên trong có gì.
Suốt đường đi, hai nhóm đi riêng không nói chuyện với nhau, cô lặng lẽ giảm tốc độ và bám theo phía sau, cô muốn biết liệu hai người phía trước có biết lối vào chợ đen hay không.
Lần trước cô đi vào bằng lối ra, mặc dù được thông qua nhưng cũng bị cảnh cáo một phen, nếu lần này còn đi vào từ nơi đó thì sợ là sẽ chọc phải phiền phức không cần thiết.
Đôi vợ chồng phía trước cũng phát hiện ra Tuệ Hoà, thấy Tuệ Hoà đi chậm cũng không nghi ngờ, bởi vì bên trên xe đẩy cũng có không ít đồ.
Bọn họ thực sự không tò mò, đều là đồ trên núi, nếu muốn thì có thể tự lên núi tìm là được, nhưng mà bọn họ hơi ngạc nhiên khi thấy một cô gái nhỏ lại đi ra ngoài một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro