Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt
Chương 27
2024-11-20 21:32:49
Trong thời kỳ tái thiết sau thiên tai, nhiều phụ nữ đã thiệt mạng, dù là thợ săn trên núi hay nhà giàu ở thành phố, trong nhà có nhiều đàn ông không cưới được vợ, đều phải đổi vợ hoặc là chung vợ mới kiếm được cô dâu.
Ngay cả những cô gái chưa đủ tuổi vị thành niên của gia đình thợ săn ở vùng núi cũng rất hiếm khi đi ra ngoài một mình, đến thị trấn giao dịch lại càng không, bọn họ luôn đi cùng những người đàn ông trong nhà.
Hai vợ chồng không thăm dò quá nhiều, họ tiếp tục đi về phía thị trấn. Khi bước vào ngã ba giữa thành phố và chợ đen, rõ ràng cả hai người họ đã do dự nhưng vẫn đi về phía chợ đen.
Tuệ Hoà không hề do dự, cùng đi theo với sắc mặt thản nhiên, không ai có thể nhận ra cô không biết đường.
Sự tồn tại của chợ đen không phải là sự tồn tại ẩn giấu, những người mở chợ này đều có mối liên hệ với thành phố.
Chỉ cần không hành động trắng trợn và nộp phí bảo kê đúng hạn, như vậy bên trên cũng mở một con mắt, nhắm một con mắt.
Số tiền mà những thợ săn này phải vào thành phố không đủ để cắn răng, nhưng chợ đen còn cung cấp nhiều hơn thế.
Tuy nhiên, những việc nên làm theo quy định thì vẫn phải có, nhưng dịch bệnh gần đây diễn biến lạ lùng, việc kiểm soát người ở chợ đen cũng tương đối nghiêm ngặt.
Lần trước Tuệ Hoà đi vào bằng lối ra, nếu cô từ nơi khác đến thì có lẽ đã không bị bắt ngay khi bước vào.
Cô đi theo hai người vào chợ đen từ một con đường nhỏ và trả phí vào cửa là 1 đồng. Nếu dựng quầy bán hàng, cô phải trả thêm 5 đồng.
Buổi chiều có nhiều người hơn buổi sáng nhưng vẫn yên tĩnh, và mọi người đều nhỏ giọng giao dịch.
Tuệ Hoà nhìn xung quanh và thấy cũng có người bán trái cây, nhưng mà chất lượng không đều, cũng không phân loại, sạp hàng phía trước cũng có người ăn mặc rất gọn gàng đang chọn lựa.
Tuệ Hoà không có ý định bày quầy bán hàng nên quay lại hỏi người đàn ông tóc ngắn ở lối vào: "Anh ơi, anh có thu trái cây không?"
Không đợi đối phương trả lời, cô nói tiếp: "Có anh đào, sơn trà, măng cụt, hàng rất đẹp, quả vừa to vừa ngọt, anh nếm thử đi."
Vừa nói, cô vừa từ nhặt từ trong sọt ra mấy quả sơn trà vàng óng và một vốc quả anh đào.
Hạo Tử muốn từ chối nhưng anh ta không thể cưỡng lại được bàn tay nhanh nhẹn của cô, đồ đã được nhét vào tay.
Sau khi xem xét chất lượng thì quả thực nó ở tình trạng rất tốt, gần giống như hàng được vận chuyển từ Hải Thành, nhưng anh ta không biết nó có mùi vị như thế nào.
"Anh trai, anh nếm thử đi, nếu cảm thấy ngon thì anh giúp tôi hỏi thăm, không được cũng không sao cả."
"Được thôi, tôi sẽ nếm thử, nhưng mà tôi không thể bảo đảm đâu đấy." Hạo Tử nói trước với cô gái nhỏ rồi mới ăn hai quả anh đào.
Mặc dù lão đại ở đây là anh họ của anh ta, nhưng quan hệ cũng không thân thiết, có thể tới đây canh cổng cũng là nhờ trưởng bối trong nhà đánh tiếng.
Vốn dĩ anh ta chỉ định ăn thử mấy quả của cô gái nhỏ, dù mùi vị chỉ ở mức trung bình anh ta cũng sẽ mua một ít để không khiến cô bé khóc nhè.
Không ngờ những quả anh đào này tám phần ngọt, hai phần chua, hương vị không thua gì quả ở Hải Thành bên kia.
Hầu hết các loại anh đào địa phương là anh đào thủy tinh, có vị chua ngọt, kích thước không lớn, nếu lớn như thế này thì lại nhạt nhẽo vô vị.
“Quả anh đào của cô không tệ."
Hạo Tử nói và nảy ra ý tưởng trong đầu, sau đó nếm thử sơn trà và măng cụt, cả hai đều đưa ra những nhận xét tích cực.
"Tôi muốn lấy hết chỗ này, cô nói giá đi!"
Hạo Tử định dùng những trái cây này để hối lộ cô của mình, cô của anh ta rất thích mấy loại trái cây này.
"Anh ơi, anh cứ xem giá chợ đi. Nói thật, mẹ tôi bị bệnh không nói được, còn bố và anh trai đi săn đã mấy ngày chưa về, tôi cũng không biết những quả này giá trị bao nhiêu tiền, anh xem rồi trả là được."
Làm sao Tuệ Hoà biết bao nhiêu tiền là phù hợp, trong trí nhớ của nguyên thân không có, người giao dịch ở chợ đen đều nhỏ giọng nói chuyện, căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Hạo Tử nhìn cô gái nhỏ trước mắt rồi chợt hiểu ra, chẳng trách cô liều lĩnh đi một mình đến chợ đen, sau khi não bổ một phen, anh ta nói:
"Giá quả anh đào trên thị trường là 5 đồng một cân. Nếu ở tình trạng tốt thì giá 8 đồng. Quả sơn trà trị giá 5 đồng. Măng cụt trị giá 8 đồng một cân. Cô thấy có được không, nếu được thì cân đi!"
Quả sơn trà rất phổ biến, bình thường cũng chỉ 3 đồng một cân, còn hai loại kia đều được thu mua cao hơn giá thị trường.
Ngay cả những cô gái chưa đủ tuổi vị thành niên của gia đình thợ săn ở vùng núi cũng rất hiếm khi đi ra ngoài một mình, đến thị trấn giao dịch lại càng không, bọn họ luôn đi cùng những người đàn ông trong nhà.
Hai vợ chồng không thăm dò quá nhiều, họ tiếp tục đi về phía thị trấn. Khi bước vào ngã ba giữa thành phố và chợ đen, rõ ràng cả hai người họ đã do dự nhưng vẫn đi về phía chợ đen.
Tuệ Hoà không hề do dự, cùng đi theo với sắc mặt thản nhiên, không ai có thể nhận ra cô không biết đường.
Sự tồn tại của chợ đen không phải là sự tồn tại ẩn giấu, những người mở chợ này đều có mối liên hệ với thành phố.
Chỉ cần không hành động trắng trợn và nộp phí bảo kê đúng hạn, như vậy bên trên cũng mở một con mắt, nhắm một con mắt.
Số tiền mà những thợ săn này phải vào thành phố không đủ để cắn răng, nhưng chợ đen còn cung cấp nhiều hơn thế.
Tuy nhiên, những việc nên làm theo quy định thì vẫn phải có, nhưng dịch bệnh gần đây diễn biến lạ lùng, việc kiểm soát người ở chợ đen cũng tương đối nghiêm ngặt.
Lần trước Tuệ Hoà đi vào bằng lối ra, nếu cô từ nơi khác đến thì có lẽ đã không bị bắt ngay khi bước vào.
Cô đi theo hai người vào chợ đen từ một con đường nhỏ và trả phí vào cửa là 1 đồng. Nếu dựng quầy bán hàng, cô phải trả thêm 5 đồng.
Buổi chiều có nhiều người hơn buổi sáng nhưng vẫn yên tĩnh, và mọi người đều nhỏ giọng giao dịch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuệ Hoà nhìn xung quanh và thấy cũng có người bán trái cây, nhưng mà chất lượng không đều, cũng không phân loại, sạp hàng phía trước cũng có người ăn mặc rất gọn gàng đang chọn lựa.
Tuệ Hoà không có ý định bày quầy bán hàng nên quay lại hỏi người đàn ông tóc ngắn ở lối vào: "Anh ơi, anh có thu trái cây không?"
Không đợi đối phương trả lời, cô nói tiếp: "Có anh đào, sơn trà, măng cụt, hàng rất đẹp, quả vừa to vừa ngọt, anh nếm thử đi."
Vừa nói, cô vừa từ nhặt từ trong sọt ra mấy quả sơn trà vàng óng và một vốc quả anh đào.
Hạo Tử muốn từ chối nhưng anh ta không thể cưỡng lại được bàn tay nhanh nhẹn của cô, đồ đã được nhét vào tay.
Sau khi xem xét chất lượng thì quả thực nó ở tình trạng rất tốt, gần giống như hàng được vận chuyển từ Hải Thành, nhưng anh ta không biết nó có mùi vị như thế nào.
"Anh trai, anh nếm thử đi, nếu cảm thấy ngon thì anh giúp tôi hỏi thăm, không được cũng không sao cả."
"Được thôi, tôi sẽ nếm thử, nhưng mà tôi không thể bảo đảm đâu đấy." Hạo Tử nói trước với cô gái nhỏ rồi mới ăn hai quả anh đào.
Mặc dù lão đại ở đây là anh họ của anh ta, nhưng quan hệ cũng không thân thiết, có thể tới đây canh cổng cũng là nhờ trưởng bối trong nhà đánh tiếng.
Vốn dĩ anh ta chỉ định ăn thử mấy quả của cô gái nhỏ, dù mùi vị chỉ ở mức trung bình anh ta cũng sẽ mua một ít để không khiến cô bé khóc nhè.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ngờ những quả anh đào này tám phần ngọt, hai phần chua, hương vị không thua gì quả ở Hải Thành bên kia.
Hầu hết các loại anh đào địa phương là anh đào thủy tinh, có vị chua ngọt, kích thước không lớn, nếu lớn như thế này thì lại nhạt nhẽo vô vị.
“Quả anh đào của cô không tệ."
Hạo Tử nói và nảy ra ý tưởng trong đầu, sau đó nếm thử sơn trà và măng cụt, cả hai đều đưa ra những nhận xét tích cực.
"Tôi muốn lấy hết chỗ này, cô nói giá đi!"
Hạo Tử định dùng những trái cây này để hối lộ cô của mình, cô của anh ta rất thích mấy loại trái cây này.
"Anh ơi, anh cứ xem giá chợ đi. Nói thật, mẹ tôi bị bệnh không nói được, còn bố và anh trai đi săn đã mấy ngày chưa về, tôi cũng không biết những quả này giá trị bao nhiêu tiền, anh xem rồi trả là được."
Làm sao Tuệ Hoà biết bao nhiêu tiền là phù hợp, trong trí nhớ của nguyên thân không có, người giao dịch ở chợ đen đều nhỏ giọng nói chuyện, căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Hạo Tử nhìn cô gái nhỏ trước mắt rồi chợt hiểu ra, chẳng trách cô liều lĩnh đi một mình đến chợ đen, sau khi não bổ một phen, anh ta nói:
"Giá quả anh đào trên thị trường là 5 đồng một cân. Nếu ở tình trạng tốt thì giá 8 đồng. Quả sơn trà trị giá 5 đồng. Măng cụt trị giá 8 đồng một cân. Cô thấy có được không, nếu được thì cân đi!"
Quả sơn trà rất phổ biến, bình thường cũng chỉ 3 đồng một cân, còn hai loại kia đều được thu mua cao hơn giá thị trường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro