Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt
Chương 28
2024-11-20 21:32:49
Anh ta ra giá như này một mặt là vì chất lượng của trái cây không tệ, mặt khác là vì thương xót cô bé này.
Nhưng anh ta cũng không phải loại người coi tiền như rác, không thể mua được quả với chất lượng như này ở trong thành phố đâu.
Tuệ Hòa: "Được ạ, cảm ơn anh."
Tuệ Hòa mang theo hơn 200 cân quả anh đào, trong nhà còn hơn 60 cân quả không đẹp, còn có khoảng 100 cân quả sơn trà chất lượng và một bao tải đầy măng cụt.
Hạo Tử chào hỏi người anh em ở bên cạnh, dẫn Tuệ Hòa sang cái cân bên cạnh.
Anh ta nhấc hai sọt quả anh đào từ trên xe đẩy đặt lên cân, bỏ thêm một quả cân, đồng hồ hiện 121 kg, tức là 242 cân.
"Còn có cái sọt nữa, cứ tính 240 đi." Tuệ Hòa nói.
Hạo Tử: "Không sao, có một ít thôi chẳng sao, cứ cân tiếp đi."
Hạo Tử vốn định mua đống này về tiếp tục ăn bám, sau này không thể giúp đỡ cô bé nữa nên cũng không định chiếm hời, sau khi nói xong đổi sang cân sơn trà: "Sơn trà 70kg, tức là 140 cân. Măng cụt 80 kg, tức là 160 cân. Tổng cộng 3260 đồng xu, tôi đưa 32 xu bạc và 60 đồng xu có được không?" Sau khi tính toán xong Hạo Tử hỏi Tuệ Hòa.
242 + 160 = 320 * 8 = 256 đồng xu, 140 * 5 = 700 đồng xu.
Tuệ Hòa tính nhẩm trong đầu, sau khi xác định đã đúng thì cười và nói với Hạo Tử: "Được anh ạ, anh thấy thế nào tiện hơn, tôi sao cũng được."
Hạo Tử: "Được, tôi đi lấy tiền, cô chờ ở đây nhé."
Hạo Tử dặn dò xong, Tuệ Hòa gật đầu đứng chờ tại chỗ.
Cô không định lấy lại sọt, người ta không tính toán số lẻ, cô không thể mặt dày đòi sọt được.
Cô đựng trong sọt, người ta có ý muốn mua cũng không có gì đựng, làm ăn buôn bán không thể keo kiệt được.
Nếu bán cho người buôn trái cây thì chắc chắn cô sẽ lấy về, lát nữa phải mua mấy cái sọt, ở nhà có mấy cái dùng hết rồi, trong khoảng thời gian ngắn không có thời gian làm.
Chẳng bao lâu sau Hạo Tử đã quay về, bên cạnh còn có một bé trai khoảng hai tuổi giúp anh ta dọn trái cây.
Hạo Tử đưa tiền cho Tuệ Hòa, bảo cô đếm lại.
Tuệ Hòa cầm lấy và đếm, đã đủ tiền, thậm chí còn dư 5 đồng xu.
Trước đây Hạo Tử ra vẻ ta đây rõ ràng không muốn dính líu đến cô, 5 đồng xu này là tiền sọt và tiền bao tải.
Cô đưa số tiền thừa cho Hạo Tử: "Anh, tôi không cần số tiền này đâu, anh với tôi có một vụ giao dịch lớn thế này, tôi không cho anh thêm cái sọt thì tôi thành cái gì."
"Cô cầm đi, làm sọt rất tốn công, tôi cũng đâu có đưa nhiều." Hạo Tử né tránh không nhận.
Tuệ Hòa thấy không thể từ chối nên đã lấy con chuột tre hun khói ở trong cái sọt cô đeo trên lưng ra nhét vội vào tay cậu bé đang khuân vác, sau đó đẩy xe cút kít chạy mất tăm, vừa đi vừa nói: "Cái này tôi cho anh dùng thử, nhà tôi có nhiều lắm, không phải đồ quý hiếm gì đâu."
Sau khi nói xong đẩy xe chạy vào chợ, đi đến một gánh hàng rong.
Hạo Tử không kịp ngăn cản, cậu bé bị ép nhận đồ ngơ ngác nhìn Hạo Tử, Hạo Tử xoa trán ra hiệu có thể nhận lấy.
Anh ta nhìn thấy cô bé đang giao dịch đổi đồ vật với người khác, không tiện đi quấy rầy, nếu không sẽ bị người khác chú ý.
Lát nữa phải chú ý hơn một chút, một cô bé đi ra ngoài chớ bị người theo dõi, coi như là báo đáp vì con chuột tre này.
Tuệ Hòa thấy Hạo Tử không đuổi kịp mới yên tâm giao dịch với chủ quán, đây là hàng làm đồ thủ công, ngoài những đồ đan dệt ra còn có đồ gốm.
Người đàn bà trẻ có mái tóc xoăn nhẹ mời chào khách chọn đồ.
Trước mặt cô là hai cái lu nước cao bằng nửa người, để tiện cho việc di chuyển người ta đặt hai cái chậu gốm ở bên dưới cái lu.
Phía trước cái lu nước là các loài nồi, chén, gáo, chậu, chủ yếu là màu đỏ gạch, đỏ đất, nâu đất, có vài chiếc màu đen và màu xám.
Đằng sau có một người đàn ông ngũ quan sắc sảo ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ làm móc treo cho chiếc sọt tre, một cậu bé tóc hơi xoăn ngồi ở bên cạnh nhìn ngắm.
Ba người một nhà thật hạnh phúc, cô không hề ngưỡng mộ, chỉ cảm thán mà thôi, đã lâu rồi cô không nhìn thấy hình ảnh ấm áp đến thế.
Nhưng anh ta cũng không phải loại người coi tiền như rác, không thể mua được quả với chất lượng như này ở trong thành phố đâu.
Tuệ Hòa: "Được ạ, cảm ơn anh."
Tuệ Hòa mang theo hơn 200 cân quả anh đào, trong nhà còn hơn 60 cân quả không đẹp, còn có khoảng 100 cân quả sơn trà chất lượng và một bao tải đầy măng cụt.
Hạo Tử chào hỏi người anh em ở bên cạnh, dẫn Tuệ Hòa sang cái cân bên cạnh.
Anh ta nhấc hai sọt quả anh đào từ trên xe đẩy đặt lên cân, bỏ thêm một quả cân, đồng hồ hiện 121 kg, tức là 242 cân.
"Còn có cái sọt nữa, cứ tính 240 đi." Tuệ Hòa nói.
Hạo Tử: "Không sao, có một ít thôi chẳng sao, cứ cân tiếp đi."
Hạo Tử vốn định mua đống này về tiếp tục ăn bám, sau này không thể giúp đỡ cô bé nữa nên cũng không định chiếm hời, sau khi nói xong đổi sang cân sơn trà: "Sơn trà 70kg, tức là 140 cân. Măng cụt 80 kg, tức là 160 cân. Tổng cộng 3260 đồng xu, tôi đưa 32 xu bạc và 60 đồng xu có được không?" Sau khi tính toán xong Hạo Tử hỏi Tuệ Hòa.
242 + 160 = 320 * 8 = 256 đồng xu, 140 * 5 = 700 đồng xu.
Tuệ Hòa tính nhẩm trong đầu, sau khi xác định đã đúng thì cười và nói với Hạo Tử: "Được anh ạ, anh thấy thế nào tiện hơn, tôi sao cũng được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạo Tử: "Được, tôi đi lấy tiền, cô chờ ở đây nhé."
Hạo Tử dặn dò xong, Tuệ Hòa gật đầu đứng chờ tại chỗ.
Cô không định lấy lại sọt, người ta không tính toán số lẻ, cô không thể mặt dày đòi sọt được.
Cô đựng trong sọt, người ta có ý muốn mua cũng không có gì đựng, làm ăn buôn bán không thể keo kiệt được.
Nếu bán cho người buôn trái cây thì chắc chắn cô sẽ lấy về, lát nữa phải mua mấy cái sọt, ở nhà có mấy cái dùng hết rồi, trong khoảng thời gian ngắn không có thời gian làm.
Chẳng bao lâu sau Hạo Tử đã quay về, bên cạnh còn có một bé trai khoảng hai tuổi giúp anh ta dọn trái cây.
Hạo Tử đưa tiền cho Tuệ Hòa, bảo cô đếm lại.
Tuệ Hòa cầm lấy và đếm, đã đủ tiền, thậm chí còn dư 5 đồng xu.
Trước đây Hạo Tử ra vẻ ta đây rõ ràng không muốn dính líu đến cô, 5 đồng xu này là tiền sọt và tiền bao tải.
Cô đưa số tiền thừa cho Hạo Tử: "Anh, tôi không cần số tiền này đâu, anh với tôi có một vụ giao dịch lớn thế này, tôi không cho anh thêm cái sọt thì tôi thành cái gì."
"Cô cầm đi, làm sọt rất tốn công, tôi cũng đâu có đưa nhiều." Hạo Tử né tránh không nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuệ Hòa thấy không thể từ chối nên đã lấy con chuột tre hun khói ở trong cái sọt cô đeo trên lưng ra nhét vội vào tay cậu bé đang khuân vác, sau đó đẩy xe cút kít chạy mất tăm, vừa đi vừa nói: "Cái này tôi cho anh dùng thử, nhà tôi có nhiều lắm, không phải đồ quý hiếm gì đâu."
Sau khi nói xong đẩy xe chạy vào chợ, đi đến một gánh hàng rong.
Hạo Tử không kịp ngăn cản, cậu bé bị ép nhận đồ ngơ ngác nhìn Hạo Tử, Hạo Tử xoa trán ra hiệu có thể nhận lấy.
Anh ta nhìn thấy cô bé đang giao dịch đổi đồ vật với người khác, không tiện đi quấy rầy, nếu không sẽ bị người khác chú ý.
Lát nữa phải chú ý hơn một chút, một cô bé đi ra ngoài chớ bị người theo dõi, coi như là báo đáp vì con chuột tre này.
Tuệ Hòa thấy Hạo Tử không đuổi kịp mới yên tâm giao dịch với chủ quán, đây là hàng làm đồ thủ công, ngoài những đồ đan dệt ra còn có đồ gốm.
Người đàn bà trẻ có mái tóc xoăn nhẹ mời chào khách chọn đồ.
Trước mặt cô là hai cái lu nước cao bằng nửa người, để tiện cho việc di chuyển người ta đặt hai cái chậu gốm ở bên dưới cái lu.
Phía trước cái lu nước là các loài nồi, chén, gáo, chậu, chủ yếu là màu đỏ gạch, đỏ đất, nâu đất, có vài chiếc màu đen và màu xám.
Đằng sau có một người đàn ông ngũ quan sắc sảo ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ làm móc treo cho chiếc sọt tre, một cậu bé tóc hơi xoăn ngồi ở bên cạnh nhìn ngắm.
Ba người một nhà thật hạnh phúc, cô không hề ngưỡng mộ, chỉ cảm thán mà thôi, đã lâu rồi cô không nhìn thấy hình ảnh ấm áp đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro