Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt
Chương 31
2024-11-20 21:32:49
Đợt này vào thành phố trùng hợp gặp người đang đóng cửa thành, con ngựa yêu của ông ấy bị dọa sợ nên có mấy thùng hàng bị va chạm, có vài cái bị vỡ.
Những cái còn nguyên có vài vết xước, không ảnh hưởng đến giá trị sử dụng nhưng chắc chắn không bán được giá cao.
Ở trong thành phố thứ này rất dễ bán, không sợ bị ế hàng nhưng không thể bán ở khu chợ đen của người miền núi.
Ngoài cửa kính ra những người miền núi rất ít khi mua đồ thủy tinh khác, cùng lắm là mua một cái gương khi kết hôn.
Hơn nữa ông ấy không định vào thành phố mà dự định đi đường vòng đến thành thị tiếp theo.
Tuy những người nhiễm bệnh đã được cách ly để điều trị nhưng ai biết có cá lọt lưới hay không.
Tiền tài trong thành phố đáng quý, nhưng tính mạng càng đáng quý hơn, vì ông ấy nghèo nên trong số những người anh em lang thang chỉ có ông ấy sống ổn, có cơm no rượu say.
Tuệ Hòa lấy cái hòm ra ngoài, động tác nhẹ nhàng chậm chạp tìm kiếm.
Những cái không hoàn chỉnh và mờ đục sang một bên, những cái nhìn rõ và bị vỡ đặt vào trong hộp gỗ mà người buôn đưa cho.
Sau khi lựa chọn cẩn thận có 17 cái lọ nhỏ có thể dùng được, những bình to hầu như không vỡ, chỉ có một cái không thể sử dụng được: "Tổng cộng 18 cái lọ, 36 đồng xu, tính cả đèn dầu nữa là 80 đồng xu, ông thấy có được không?"
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tuệ Hòa đưa ra giá mà cô đã cân nhắc.
Cô nói tiếp: "Nếu được tôi sẽ xử lý những mảnh thủy tinh vỡ giúp ông, ông không phải tốn công sức nữa."
Người buôn: "Cô bé này mồm mép lanh lợi thật, cô tăng giá thêm chút nữa đi, thêm một chút nữa tôi bán."
Người buôn lắc đầu, buôn bán kiểu này không có lợi nhuận, chỉ vừa giẫm lên điểm mấu chốt của ông ấy.
Tuệ Hòa: "Vậy tôi không lấy đèn nữa, chỉ mua mấy cái lọ này thôi, 36 đồng xu, ông đếm đi."
Cô nghĩ không cần mua thêm gì nữa, cảm giác đèn dầu cũng không quen trọng đến thế.
Vừa rồi cô nhìn thấy quán bên cạnh có bán nến, dùng tạm cũng được.
Người buôn trợn tròn mắt, không phải mới có một lượt thôi sao? Chẳng phải người bình thường sẽ đôi co vài ba lần sao?
Ông ấy nhận tiền, nhìn thấy bóng dáng Tuệ Hòa rời đi chẳng hề do dự suýt chút nữa hét lên, ông ấy bước nhanh đến trước mặt Tuệ Hòa: "44 đồng xu, cô lấy đi."
Tuệ Hòa: "40."
Người buôn: "Chẳng phải vừa rồi cô nói tổng cộng 80 đồng xu sao, nghĩa là 44 mà."
Tuệ Hòa: "Đó là giá mua chung, số tiền này ông đã cầm ấm rồi, không biết có bị gì không nữa, sau khi bán xong ông đi mất sau này tôi tìm ai sửa, lãng phí tiền."
Trong đầu Tuệ Hòa nghĩ, có đèn dầu buổi tối có thể làm việc thêm vài việc, nến không an toàn bằng dầu hỏa, hơn nữa không có cái cản gió.
Người buồn: "Thôi được, thôi được, 40 thì 40, tay của cô nhóc này chặt thật đấy."
Người buôn xua tay, quay về sạp đóng gói cái đèn thật đơn giản để tránh chụp đèn bị vỡ.
Ông ấy nhìn hộp gỗ: "Cô có cần đống thủy tinh vỡ này không?"
Tuệ Hòa: "Không lấy tiền à?"
Người buôn bất đắc dĩ: "Không lấy tiền."
Nếu tự xử lý ông ấy phải đào hố chôn, thà đưa cho Tuệ Hòa, có lẽ cô bé này cần dùng nhưng cô bé này không dễ lừa.
Tuệ Hòa: "Vậy được, tôi sẽ xử lý giúp ông."
Gương mặt của Tuệ Hòa không thay đổi, vui vẻ ôm lấy cái hộp gỗ.
Người buôn đóng gói đèn dâu và lọ thủy tinh đặt vào trong hộp gỗ, còn bổ sung thêm một ít gỗ vụn để tránh bị đâm.
Cô đặt hộp gỗ đựng mảnh thủy tinh vào trong rương gỗ, chuẩn bị đi về phía xe đẩy, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay lại hỏi người buôn: "Ông có biết ở đâu bán vải hay là quần áo không?"
Người buôn: "Không biết, hai ngày nay không thấy có người bán, phải vào thành phố mua."
Người buôn trả lời đúng sự thật, vải vóc và thủy tinh đều rất quý giá, trong tình huống bình thường mọi người sẽ không tới chợ đen bán vì không có bảo đảm.
Những cái còn nguyên có vài vết xước, không ảnh hưởng đến giá trị sử dụng nhưng chắc chắn không bán được giá cao.
Ở trong thành phố thứ này rất dễ bán, không sợ bị ế hàng nhưng không thể bán ở khu chợ đen của người miền núi.
Ngoài cửa kính ra những người miền núi rất ít khi mua đồ thủy tinh khác, cùng lắm là mua một cái gương khi kết hôn.
Hơn nữa ông ấy không định vào thành phố mà dự định đi đường vòng đến thành thị tiếp theo.
Tuy những người nhiễm bệnh đã được cách ly để điều trị nhưng ai biết có cá lọt lưới hay không.
Tiền tài trong thành phố đáng quý, nhưng tính mạng càng đáng quý hơn, vì ông ấy nghèo nên trong số những người anh em lang thang chỉ có ông ấy sống ổn, có cơm no rượu say.
Tuệ Hòa lấy cái hòm ra ngoài, động tác nhẹ nhàng chậm chạp tìm kiếm.
Những cái không hoàn chỉnh và mờ đục sang một bên, những cái nhìn rõ và bị vỡ đặt vào trong hộp gỗ mà người buôn đưa cho.
Sau khi lựa chọn cẩn thận có 17 cái lọ nhỏ có thể dùng được, những bình to hầu như không vỡ, chỉ có một cái không thể sử dụng được: "Tổng cộng 18 cái lọ, 36 đồng xu, tính cả đèn dầu nữa là 80 đồng xu, ông thấy có được không?"
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tuệ Hòa đưa ra giá mà cô đã cân nhắc.
Cô nói tiếp: "Nếu được tôi sẽ xử lý những mảnh thủy tinh vỡ giúp ông, ông không phải tốn công sức nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người buôn: "Cô bé này mồm mép lanh lợi thật, cô tăng giá thêm chút nữa đi, thêm một chút nữa tôi bán."
Người buôn lắc đầu, buôn bán kiểu này không có lợi nhuận, chỉ vừa giẫm lên điểm mấu chốt của ông ấy.
Tuệ Hòa: "Vậy tôi không lấy đèn nữa, chỉ mua mấy cái lọ này thôi, 36 đồng xu, ông đếm đi."
Cô nghĩ không cần mua thêm gì nữa, cảm giác đèn dầu cũng không quen trọng đến thế.
Vừa rồi cô nhìn thấy quán bên cạnh có bán nến, dùng tạm cũng được.
Người buôn trợn tròn mắt, không phải mới có một lượt thôi sao? Chẳng phải người bình thường sẽ đôi co vài ba lần sao?
Ông ấy nhận tiền, nhìn thấy bóng dáng Tuệ Hòa rời đi chẳng hề do dự suýt chút nữa hét lên, ông ấy bước nhanh đến trước mặt Tuệ Hòa: "44 đồng xu, cô lấy đi."
Tuệ Hòa: "40."
Người buôn: "Chẳng phải vừa rồi cô nói tổng cộng 80 đồng xu sao, nghĩa là 44 mà."
Tuệ Hòa: "Đó là giá mua chung, số tiền này ông đã cầm ấm rồi, không biết có bị gì không nữa, sau khi bán xong ông đi mất sau này tôi tìm ai sửa, lãng phí tiền."
Trong đầu Tuệ Hòa nghĩ, có đèn dầu buổi tối có thể làm việc thêm vài việc, nến không an toàn bằng dầu hỏa, hơn nữa không có cái cản gió.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người buồn: "Thôi được, thôi được, 40 thì 40, tay của cô nhóc này chặt thật đấy."
Người buôn xua tay, quay về sạp đóng gói cái đèn thật đơn giản để tránh chụp đèn bị vỡ.
Ông ấy nhìn hộp gỗ: "Cô có cần đống thủy tinh vỡ này không?"
Tuệ Hòa: "Không lấy tiền à?"
Người buôn bất đắc dĩ: "Không lấy tiền."
Nếu tự xử lý ông ấy phải đào hố chôn, thà đưa cho Tuệ Hòa, có lẽ cô bé này cần dùng nhưng cô bé này không dễ lừa.
Tuệ Hòa: "Vậy được, tôi sẽ xử lý giúp ông."
Gương mặt của Tuệ Hòa không thay đổi, vui vẻ ôm lấy cái hộp gỗ.
Người buôn đóng gói đèn dâu và lọ thủy tinh đặt vào trong hộp gỗ, còn bổ sung thêm một ít gỗ vụn để tránh bị đâm.
Cô đặt hộp gỗ đựng mảnh thủy tinh vào trong rương gỗ, chuẩn bị đi về phía xe đẩy, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay lại hỏi người buôn: "Ông có biết ở đâu bán vải hay là quần áo không?"
Người buôn: "Không biết, hai ngày nay không thấy có người bán, phải vào thành phố mua."
Người buôn trả lời đúng sự thật, vải vóc và thủy tinh đều rất quý giá, trong tình huống bình thường mọi người sẽ không tới chợ đen bán vì không có bảo đảm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro