Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt
Chương 32
2024-11-20 21:32:49
Không có được tin tức có ích, Tuệ Hòa cũng không nhụt chí, chào người phụ nữ trẻ tuổi rồi bỏ đồ vào giỏ tre trên xe đẩy.
Gia vị trong nhà ngoại trừ bình muối còn một chút thì những thứ khác đều hết rồi.
Những bình đựng gia vị trống rỗng khiến Tuệ Hòa biết rằng bây giờ những loại gia vị như nước tương, nước tương nhạt màu, nước tương sẫm màu vẫn đang còn sản xuất.
Cô đi ngang qua mấy sạp bán hàng rong, phát hiện được mục tiêu ở sạp bán đồ khô.
Chủ quán đang làm nước tương, một bình thủy tinh đen thẫm (cùng loại với chai bia) đặt trên mặt bàn, miệng bình đặt một cái phễu màu đỏ để rót nước tương vào.
Một bình nước tương được làm xong, đưa cho một cô bé.
"Đi chậm chút, đừng làm đổ."
"Cô nhóc, muốn mua cái gì?"
Chủ quán bỏ cái phễu đỏ qua bên cạnh chỗ vải bố, sau đó lật vải bố qua để che cái phễu lại, ngăn cho khỏi bị khói bụi làm dơ.
"Một cân nước tương, thêm một cân nước tương nhạt màu nữa, nửa cân nước tương sẫm, tất cả đều bỏ vào bình nhé."
Mấy bình trong nhà đã bị mất từ khi vào thành rồi.
"Được, một bình một đồng nhé."
"Được." Tuệ Hòa tỏ vẻ không ý kiến.
Chủ quán để nước tương trong một cái lu to, giở lớp lá mỏng được phủ bên trên ra, một mùi nước tương nồng nàn xộc thẳng vào mũi, màu sắc tươi sáng, nước tương óng ánh.
Chủ quán lấy một cái bình đặt lên bàn, gác cái phễu màu đỏ lên miệng bình, một tay cầm muỗng đồng múc đầy nước tương đổ vào cái phẫu.
Nước tương giống như loại sốt socola hảo hạng, mượt mà chảy qua cái phễu rồi rót vào lọ.
"Nước tương này thật đẹp mắt."
"Nước tương này của tôi chính là nghề thủ công tổ truyền, là nước tương Tam Phục chính tông, trong đây còn bỏ thêm 21 loại dược liệu trung y, những nhà khác không làm ra được vị như này đâu!"
Chủ quán thấy Tuệ Hòa khen nước tương nhà mình thì cười tít mắt.
Một muỗng nửa bình, hai muỗng vừa đầy.
Sau đó lại lấy ra một bình lớn và một bình nhỏ, lần lượt rót một cân nước tương nhạt màu và nửa cân nước tương sẫm maud.
Nước tương sẫm màu có vị đậm đà và màu sắc khá sẫm, thích hợp để làm thịt kho tàu, nước tương nhạt màu dùng để làm gỏi, lúc xào đồ chay thì cho một ít vào là ngon khỏi bàn.
Ở đây không gần với biển nên không có xăng dầu, nếu muốn mua thì phải đến cửa hàng lớn trong thành mua, vận chuyển khó khăn, giá cả cũng không được rẻ lắm.
"Cô nhóc, có muốn mua đậu tương không, cái này mà ăn chung với rau sẽ rất thanh mát, đây là đậu tương mà vợ tôi làm vào năm ngoái, ăn rất ngon."
Chủ quán thấy Tuệ Hòa mua xong mấy loại nước tương, cũng muốn đẩy mạnh tiêu thụ hàng tồn của nhà mình.
Vợ của ông ấy là người phương Bắc, đã làm một lu tương đậu, lần này nói thế nào cũng đưa cho ông ấy bán cho bằng được, nhưng mà ở đây là phương Nam, rất nhiều người ăn không quen.
Tuệ Hòa không ngờ ở chỗ này cũng có người làm đậu tương, đời trước cô đã từng ăn, sau khi mạt thế thì một đường đi về phương Bắc, cuối cùng định cư ở Giai Mộc Tư, có thể gọi là thế giới của tương đậu Đông Bắc.
"Tôi nếm thử."
Đậu tương là một cách gọi, nguyên liệu chính là đậu nành, nhưng hương vị mỗi người làm sẽ không giống nhau.
Mặc dù thứ tự làm giống y hệt nhau, nguyên liệu và gia vị dùng không hề sai lệch, nhưng người làm khác nhau sẽ có hương vị khác nhau.
Tuệ Hòa cũng biết làm, có điều không được coi là ngon, cũng chỉ ở mức tạm chấp nhận được.
Chủ quán lấy ra một cái lu nhỏ, dùng muỗng múc đậu tương ra và đặt lên bàn gỗ.
Màu sắc đậm đà óng ánh, có màu nâu nâu, mùi hương rất thơm, múc một ít bỏ vào trong miệng, mùi tương thơm phức, ngon lành vừa miệng.
"Đây là đậu tương Đông Bắc thuần khiết, bán cho tôi hai cân."
Cô quyết định mua một ít về bỏ trong nhà, mùa hè chấm đồ ăn, mùa đông nấu miến cũng rất tốt.
Trả xong tiền, lại đi mua một ít đường phèn, tốn một đồng bạc, dù sao thì đường cũng thuộc vật tư chiến lược, sau khi sắp xếp xong tất cả thì cô đến sạp bán lương thực.
"Em gái, bây giờ muốn giao hàng không?" Người đàn ông trung niên nhìn Tuệ Hòa hô.
Gia vị trong nhà ngoại trừ bình muối còn một chút thì những thứ khác đều hết rồi.
Những bình đựng gia vị trống rỗng khiến Tuệ Hòa biết rằng bây giờ những loại gia vị như nước tương, nước tương nhạt màu, nước tương sẫm màu vẫn đang còn sản xuất.
Cô đi ngang qua mấy sạp bán hàng rong, phát hiện được mục tiêu ở sạp bán đồ khô.
Chủ quán đang làm nước tương, một bình thủy tinh đen thẫm (cùng loại với chai bia) đặt trên mặt bàn, miệng bình đặt một cái phễu màu đỏ để rót nước tương vào.
Một bình nước tương được làm xong, đưa cho một cô bé.
"Đi chậm chút, đừng làm đổ."
"Cô nhóc, muốn mua cái gì?"
Chủ quán bỏ cái phễu đỏ qua bên cạnh chỗ vải bố, sau đó lật vải bố qua để che cái phễu lại, ngăn cho khỏi bị khói bụi làm dơ.
"Một cân nước tương, thêm một cân nước tương nhạt màu nữa, nửa cân nước tương sẫm, tất cả đều bỏ vào bình nhé."
Mấy bình trong nhà đã bị mất từ khi vào thành rồi.
"Được, một bình một đồng nhé."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được." Tuệ Hòa tỏ vẻ không ý kiến.
Chủ quán để nước tương trong một cái lu to, giở lớp lá mỏng được phủ bên trên ra, một mùi nước tương nồng nàn xộc thẳng vào mũi, màu sắc tươi sáng, nước tương óng ánh.
Chủ quán lấy một cái bình đặt lên bàn, gác cái phễu màu đỏ lên miệng bình, một tay cầm muỗng đồng múc đầy nước tương đổ vào cái phẫu.
Nước tương giống như loại sốt socola hảo hạng, mượt mà chảy qua cái phễu rồi rót vào lọ.
"Nước tương này thật đẹp mắt."
"Nước tương này của tôi chính là nghề thủ công tổ truyền, là nước tương Tam Phục chính tông, trong đây còn bỏ thêm 21 loại dược liệu trung y, những nhà khác không làm ra được vị như này đâu!"
Chủ quán thấy Tuệ Hòa khen nước tương nhà mình thì cười tít mắt.
Một muỗng nửa bình, hai muỗng vừa đầy.
Sau đó lại lấy ra một bình lớn và một bình nhỏ, lần lượt rót một cân nước tương nhạt màu và nửa cân nước tương sẫm maud.
Nước tương sẫm màu có vị đậm đà và màu sắc khá sẫm, thích hợp để làm thịt kho tàu, nước tương nhạt màu dùng để làm gỏi, lúc xào đồ chay thì cho một ít vào là ngon khỏi bàn.
Ở đây không gần với biển nên không có xăng dầu, nếu muốn mua thì phải đến cửa hàng lớn trong thành mua, vận chuyển khó khăn, giá cả cũng không được rẻ lắm.
"Cô nhóc, có muốn mua đậu tương không, cái này mà ăn chung với rau sẽ rất thanh mát, đây là đậu tương mà vợ tôi làm vào năm ngoái, ăn rất ngon."
Chủ quán thấy Tuệ Hòa mua xong mấy loại nước tương, cũng muốn đẩy mạnh tiêu thụ hàng tồn của nhà mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vợ của ông ấy là người phương Bắc, đã làm một lu tương đậu, lần này nói thế nào cũng đưa cho ông ấy bán cho bằng được, nhưng mà ở đây là phương Nam, rất nhiều người ăn không quen.
Tuệ Hòa không ngờ ở chỗ này cũng có người làm đậu tương, đời trước cô đã từng ăn, sau khi mạt thế thì một đường đi về phương Bắc, cuối cùng định cư ở Giai Mộc Tư, có thể gọi là thế giới của tương đậu Đông Bắc.
"Tôi nếm thử."
Đậu tương là một cách gọi, nguyên liệu chính là đậu nành, nhưng hương vị mỗi người làm sẽ không giống nhau.
Mặc dù thứ tự làm giống y hệt nhau, nguyên liệu và gia vị dùng không hề sai lệch, nhưng người làm khác nhau sẽ có hương vị khác nhau.
Tuệ Hòa cũng biết làm, có điều không được coi là ngon, cũng chỉ ở mức tạm chấp nhận được.
Chủ quán lấy ra một cái lu nhỏ, dùng muỗng múc đậu tương ra và đặt lên bàn gỗ.
Màu sắc đậm đà óng ánh, có màu nâu nâu, mùi hương rất thơm, múc một ít bỏ vào trong miệng, mùi tương thơm phức, ngon lành vừa miệng.
"Đây là đậu tương Đông Bắc thuần khiết, bán cho tôi hai cân."
Cô quyết định mua một ít về bỏ trong nhà, mùa hè chấm đồ ăn, mùa đông nấu miến cũng rất tốt.
Trả xong tiền, lại đi mua một ít đường phèn, tốn một đồng bạc, dù sao thì đường cũng thuộc vật tư chiến lược, sau khi sắp xếp xong tất cả thì cô đến sạp bán lương thực.
"Em gái, bây giờ muốn giao hàng không?" Người đàn ông trung niên nhìn Tuệ Hòa hô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro