Thiên Tai Tích Trữ Hàng Nghàn Vật Tư
Chương 29
2024-12-02 10:14:47
Trong hoàn cảnh tận thế, sống sót đã là chuyện khó khăn, nếu còn bị dính bầu với một con chó hoang nào đó, cô cũng không biết nó có đủ mạng để sinh đẻ không.
Ôm theo Tiểu Bạch, cô đến cửa hàng thú cưng bên cạnh để mua đầy đủ những món trong danh sách. Những món nặng và cồng kềnh thì cô cất vào không gian, chỉ để lại một số món nhẹ mang về nhà.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn rúc vào lòng cô, hai chân trước gác lên cánh tay cô, mắt tròn xoe tò mò ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Phải nói, dáng vẻ ngoan hiền này rất dễ khiến người ta mê mẩn. Trong khu nhà, không ít đứa trẻ nhìn thấy nó mà không rời mắt.
Đợi thang máy có khá đông người, Giang Mộ Vân hỏi xem có ai sợ chó không. Khi thấy không ai có ý kiến, cô mới bế Tiểu Bạch vào.
Một bé gái mặc váy công chúa cứ trò chuyện với Tiểu Bạch mãi nhưng không được nó đáp lại, đành ngước lên hỏi Giang Mộ Vân với giọng trẻ con non nớt:
“Chị ơi, Tiểu Bạch có ăn kẹo không ạ? Em cho nó ăn kẹo thì nó sẽ làm bạn với em chứ?”
Giang Mộ Vân giả vờ đáng yêu dỗ dành:
“Không được đâu, hôm nay Tiểu Bạch đã ăn một viên kẹo rồi, ăn nữa là sẽ sâu răng đấy.”
Bé gái tỏ ra vô cùng thất vọng:
“Vậy Tiểu Bạch tội nghiệp quá. Mỗi ngày Kẹo Kẹo (biệt danh của bé gái) được ăn hai viên kẹo cơ.”
Bé gái chìa hai viên kẹo ra cho Giang Mộ Vân xem. Những viên kẹo này là loại kẹo trái cây nổi tiếng, nhưng không hiểu vì sao mỗi viên đều bị cắt làm đôi, chỉ còn một nửa.
Mẹ bé gái nháy mắt với Giang Mộ Vân, cười nói:
“Vậy từ hôm nay, Kẹo Kẹo cũng chỉ ăn một viên kẹo mỗi ngày thôi, như vậy Tiểu Bạch sẽ không tội nghiệp nữa.”
Nghe vậy, bé gái ngơ ngác há to miệng, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, nước mắt ngân ngấn:
“Chỉ có Kẹo Kẹo ăn ít lại thôi ạ? Không thể để Tiểu Bạch ăn thêm một viên sao?”
Giang Mộ Vân lập tức đứng về phe người lớn, dịu dàng dỗ:
“Cũng được mà, mỗi ngày Kẹo Kẹo chia một viên kẹo cho Tiểu Bạch, được không?”
Cô bé ngây thơ bị thực tế khắc nghiệt làm cho choáng váng, trong khi những người lớn đứng đó thì cười vang.
Khi về đến nhà, Giang Mộ Vân đặt ổ cho Tiểu Bạch ngay cạnh cửa phòng ngủ, vì gần đây trời quá nóng.
Phòng khách nhà cô không có máy lạnh, nên ban ngày cô thường để cửa phòng mở để không khí lưu thông, đến tối khi trời mát mới đóng cửa.
Tiểu Bạch dường như biết mình đã về nhà. Từ lúc cô bắt đầu sắp xếp chỗ nằm và bàn ăn cho nó, nó đã chạy khắp nhà với vẻ vui sướng.
Lần cuối cùng cô thấy một sinh vật tràn đầy năng lượng như vậy là lúc bị bầy sói định biến cô thành thức ăn dự trữ.
Khi Giang Mộ Vân đổ thức ăn vào bát cho Tiểu Bạch, không cần gọi, nó đã tự chạy đến. Cái đầu lông xù của nó cọ vào tay cô khiến cô run tay, đổ đầy cả bát.
Nhìn sơ qua, cô cũng biết lượng thức ăn này đã vượt quá tiêu chuẩn cho chó con mà bác sĩ nói.
Cô liếc nhìn bao thức ăn với vết cắt miệng túi, cuối cùng vẫn không đổ bớt lại.
“Chó đâu phải cá,” cô nghĩ. “Chắc nó biết mình no hay chưa chứ?”
Thế nhưng, cô chỉ biết trơ mắt nhìn Tiểu Bạch ăn sạch cả bát.
Vừa ăn vừa uống, xong xuôi nó lại nhào vào lòng cô cọ cọ.
Giang Mộ Vân bế nó lên, sờ vào bụng, cảm thấy cũng không phình to lắm.
Nhìn thân hình bé tẹo của nó, không hiểu số thức ăn kia đi đâu hết.
Sau khi ăn uống no nê, Tiểu Bạch thoải mái lăn lộn trong lòng cô. Giang Mộ Vân ôm nó ngồi trên ghế sofa, nghĩ ngợi một lát rồi quyết định xóa hết đơn hàng thức ăn chó trong giỏ hàng.
Sau tận thế, chỉ có ai mạnh mẽ mới sống sót. Nếu nuôi nó thành công chúa cưng, cô e rằng nó sẽ không trụ qua năm thứ hai.
Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch, nhưng trong lòng thì thầm lời tàn nhẫn:
“Con à, những ngày được nuông chiều của mày chỉ có vậy thôi. Từ giờ trở đi, mày phải tập sống đơn giản với chị.”
Dụng cụ cho chó tạm thời đã đủ, cô nằm trên sofa lăn lộn một lúc, rồi quyết định mua thêm một ít đồ dùng cho mèo.
Ôm theo Tiểu Bạch, cô đến cửa hàng thú cưng bên cạnh để mua đầy đủ những món trong danh sách. Những món nặng và cồng kềnh thì cô cất vào không gian, chỉ để lại một số món nhẹ mang về nhà.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn rúc vào lòng cô, hai chân trước gác lên cánh tay cô, mắt tròn xoe tò mò ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Phải nói, dáng vẻ ngoan hiền này rất dễ khiến người ta mê mẩn. Trong khu nhà, không ít đứa trẻ nhìn thấy nó mà không rời mắt.
Đợi thang máy có khá đông người, Giang Mộ Vân hỏi xem có ai sợ chó không. Khi thấy không ai có ý kiến, cô mới bế Tiểu Bạch vào.
Một bé gái mặc váy công chúa cứ trò chuyện với Tiểu Bạch mãi nhưng không được nó đáp lại, đành ngước lên hỏi Giang Mộ Vân với giọng trẻ con non nớt:
“Chị ơi, Tiểu Bạch có ăn kẹo không ạ? Em cho nó ăn kẹo thì nó sẽ làm bạn với em chứ?”
Giang Mộ Vân giả vờ đáng yêu dỗ dành:
“Không được đâu, hôm nay Tiểu Bạch đã ăn một viên kẹo rồi, ăn nữa là sẽ sâu răng đấy.”
Bé gái tỏ ra vô cùng thất vọng:
“Vậy Tiểu Bạch tội nghiệp quá. Mỗi ngày Kẹo Kẹo (biệt danh của bé gái) được ăn hai viên kẹo cơ.”
Bé gái chìa hai viên kẹo ra cho Giang Mộ Vân xem. Những viên kẹo này là loại kẹo trái cây nổi tiếng, nhưng không hiểu vì sao mỗi viên đều bị cắt làm đôi, chỉ còn một nửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ bé gái nháy mắt với Giang Mộ Vân, cười nói:
“Vậy từ hôm nay, Kẹo Kẹo cũng chỉ ăn một viên kẹo mỗi ngày thôi, như vậy Tiểu Bạch sẽ không tội nghiệp nữa.”
Nghe vậy, bé gái ngơ ngác há to miệng, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, nước mắt ngân ngấn:
“Chỉ có Kẹo Kẹo ăn ít lại thôi ạ? Không thể để Tiểu Bạch ăn thêm một viên sao?”
Giang Mộ Vân lập tức đứng về phe người lớn, dịu dàng dỗ:
“Cũng được mà, mỗi ngày Kẹo Kẹo chia một viên kẹo cho Tiểu Bạch, được không?”
Cô bé ngây thơ bị thực tế khắc nghiệt làm cho choáng váng, trong khi những người lớn đứng đó thì cười vang.
Khi về đến nhà, Giang Mộ Vân đặt ổ cho Tiểu Bạch ngay cạnh cửa phòng ngủ, vì gần đây trời quá nóng.
Phòng khách nhà cô không có máy lạnh, nên ban ngày cô thường để cửa phòng mở để không khí lưu thông, đến tối khi trời mát mới đóng cửa.
Tiểu Bạch dường như biết mình đã về nhà. Từ lúc cô bắt đầu sắp xếp chỗ nằm và bàn ăn cho nó, nó đã chạy khắp nhà với vẻ vui sướng.
Lần cuối cùng cô thấy một sinh vật tràn đầy năng lượng như vậy là lúc bị bầy sói định biến cô thành thức ăn dự trữ.
Khi Giang Mộ Vân đổ thức ăn vào bát cho Tiểu Bạch, không cần gọi, nó đã tự chạy đến. Cái đầu lông xù của nó cọ vào tay cô khiến cô run tay, đổ đầy cả bát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn sơ qua, cô cũng biết lượng thức ăn này đã vượt quá tiêu chuẩn cho chó con mà bác sĩ nói.
Cô liếc nhìn bao thức ăn với vết cắt miệng túi, cuối cùng vẫn không đổ bớt lại.
“Chó đâu phải cá,” cô nghĩ. “Chắc nó biết mình no hay chưa chứ?”
Thế nhưng, cô chỉ biết trơ mắt nhìn Tiểu Bạch ăn sạch cả bát.
Vừa ăn vừa uống, xong xuôi nó lại nhào vào lòng cô cọ cọ.
Giang Mộ Vân bế nó lên, sờ vào bụng, cảm thấy cũng không phình to lắm.
Nhìn thân hình bé tẹo của nó, không hiểu số thức ăn kia đi đâu hết.
Sau khi ăn uống no nê, Tiểu Bạch thoải mái lăn lộn trong lòng cô. Giang Mộ Vân ôm nó ngồi trên ghế sofa, nghĩ ngợi một lát rồi quyết định xóa hết đơn hàng thức ăn chó trong giỏ hàng.
Sau tận thế, chỉ có ai mạnh mẽ mới sống sót. Nếu nuôi nó thành công chúa cưng, cô e rằng nó sẽ không trụ qua năm thứ hai.
Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch, nhưng trong lòng thì thầm lời tàn nhẫn:
“Con à, những ngày được nuông chiều của mày chỉ có vậy thôi. Từ giờ trở đi, mày phải tập sống đơn giản với chị.”
Dụng cụ cho chó tạm thời đã đủ, cô nằm trên sofa lăn lộn một lúc, rồi quyết định mua thêm một ít đồ dùng cho mèo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro