Thiên Tai: Trọng Sinh Trở Về Giai Đoạn Đầu Của Mạt Thế
Đốn Củi
A Thụ tn
2024-11-21 00:35:35
Bên trong là một chiếc áo len cổ lọ màu xám, phần cổ áo đã bị mài thành màu đen, hiển nhiên đã rất lâu chưa thay ra giặt.
Chuyện cô về thôn rất nhiều người trong thôn đều biết, có lẽ người đàn ông trước mắt không phải người thôn bọn họ.
"Ở đây chỉ có mình tôi, tôi cũng mới từ thành phố chuyển về, không có lương thực đâu, ông đến nhà khác hỏi thử xem.” Hướng Du nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt người đàn ông.
Khi nghe thấy gần đây Hướng Du mới từ thành phố về, người đàn ông lập tức quay người bỏ đi. Ông ta đến gõ cửa nhà bà cả ở bên cạnh.
Mấy đứa trẻ ra mở cửa. "Có người lớn ở nhà không?" Bọn trẻ chạy vào trong nhà, rất nhanh sau đó một người đàn ông trung niên bước ra.
Trông có vẻ hơi quen mặt, có lẽ ông ấy là con trai của bà cả. Hai người nói chuyện một lúc, sau đó ông ấy đi vào trong nhà, lúc ra ngoài trong tay cầm một cái túi đen.
Đối phương muốn chuyển tiền cho ông ấy, nhưng ông ấy từ chối.
"Cảm ơn anh nhiều." Người đàn ông liên tục cảm ơn.
"Người anh em mau về đi, nhà nào cũng có mấy đứa trẻ, người lớn đói vài ngày còn được, trẻ con đói ra vấn đề thì lúc đó còn phiền phức hơn."
Người đàn ông xách đồ chạy về phía cổng thôn. Trong những ngày tiếp theo, thỉnh thoảng lại có người từ thị trấn chạy đến các thôn xung quanh.
Bọn họ muốn mua một ít lương thực từ tay người dân trong thôn để mang về ăn, bởi vì số lương thực mua từ siêu thị hoàn toàn không đủ no.
Cứ vài ngày lại có người đến gõ cửa nhà Hướng Du.
Sáng sớm, như thường lệ, Hướng Du ra ngoài đốn củi, nhưng giữa đường lại gặp cả nhà bà cả ở bên cạnh. Người đàn ông trung niên và cha của Hướng Du thường chơi với nhau lúc nhỏ.
Dù sau này hai người có xích mích, nhưng ông ấy vẫn còn chút ấn tượng về Hướng Du: "Cháu chính là Hướng Du phải không, đã lớn thế này rồi. Nghe nói cháu đã thi đỗ vào Thanh Đằng, có tiền đồ hơn thằng nhà nhóc nhà chú nhiều."
"Chú Hướng, mọi người đi đốn củi phải không ạ?" Hướng Du tay đẩy xe, nhìn cái gùi trên lưng năm người.
"Đúng vậy, bọn chú lên núi đốn củi. Chú biết cháu cũng đi đốn củi, đi cùng đi.” Trên đường đi người đàn ông trung niên tìm đủ chuyện để nói, trò chuyện với Hướng Du.
Ban đầu cả nhà bọn họ về thăm bà cả bị bệnh, nhưng không ngờ trì hoãn đến nửa tháng, sau đó tuyết lớn chặn đường, bọn họ cũng không về được, vì vậy ở lại đây luôn.
Chú Hướng giới thiệu từng người với Hướng Du.
Một người là vợ ông ấy, Trương Thúy Bình, một người là con gái lớn Hướng Linh, con rể Triệu Hành Sơn, còn lại chính là chàng thanh niên đã gặp ba lần trước đó - Hướng Nghị.
"Hướng Du à, vẫn là cháu biết nói chuyện, thằng Hướng Nghị nhà chú tuổi chắc cũng không chênh lệch cháu bao nhiêu, nhưng nó cứ như khúc gỗ vậy, miệng lưỡi vụng về."
Hướng Du không tiếp lời, chỉ cười cười đáp lại
Sau khi đi đến chân núi, Hướng Du lấy cớ hôm qua cô đã để sẵn ít củi ở khe núi rồi tách ra với mấy người.
Gần một nửa số củi trên núi sau đã bị đốn sạch, gần đây sau khi thuyết mạt thế xuất hiện, gần như người cả thôn đều đổ xô đi.
Trên núi đâu đâu cũng thấy người, cả nhà hợp tác với nhau, hai người đốn, một người cưa, vài người vận chuyển về nhà, chỉ có Hướng Du một thân một mình.
Nhưng bọn họ cũng hiểu, Hướng Du chỉ ở một mình, vì vậy cũng không dùng bao nhiêu, một ngày đại khái Hướng Du đốn được khoảng ba cây.
Chuyện cô về thôn rất nhiều người trong thôn đều biết, có lẽ người đàn ông trước mắt không phải người thôn bọn họ.
"Ở đây chỉ có mình tôi, tôi cũng mới từ thành phố chuyển về, không có lương thực đâu, ông đến nhà khác hỏi thử xem.” Hướng Du nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt người đàn ông.
Khi nghe thấy gần đây Hướng Du mới từ thành phố về, người đàn ông lập tức quay người bỏ đi. Ông ta đến gõ cửa nhà bà cả ở bên cạnh.
Mấy đứa trẻ ra mở cửa. "Có người lớn ở nhà không?" Bọn trẻ chạy vào trong nhà, rất nhanh sau đó một người đàn ông trung niên bước ra.
Trông có vẻ hơi quen mặt, có lẽ ông ấy là con trai của bà cả. Hai người nói chuyện một lúc, sau đó ông ấy đi vào trong nhà, lúc ra ngoài trong tay cầm một cái túi đen.
Đối phương muốn chuyển tiền cho ông ấy, nhưng ông ấy từ chối.
"Cảm ơn anh nhiều." Người đàn ông liên tục cảm ơn.
"Người anh em mau về đi, nhà nào cũng có mấy đứa trẻ, người lớn đói vài ngày còn được, trẻ con đói ra vấn đề thì lúc đó còn phiền phức hơn."
Người đàn ông xách đồ chạy về phía cổng thôn. Trong những ngày tiếp theo, thỉnh thoảng lại có người từ thị trấn chạy đến các thôn xung quanh.
Bọn họ muốn mua một ít lương thực từ tay người dân trong thôn để mang về ăn, bởi vì số lương thực mua từ siêu thị hoàn toàn không đủ no.
Cứ vài ngày lại có người đến gõ cửa nhà Hướng Du.
Sáng sớm, như thường lệ, Hướng Du ra ngoài đốn củi, nhưng giữa đường lại gặp cả nhà bà cả ở bên cạnh. Người đàn ông trung niên và cha của Hướng Du thường chơi với nhau lúc nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sau này hai người có xích mích, nhưng ông ấy vẫn còn chút ấn tượng về Hướng Du: "Cháu chính là Hướng Du phải không, đã lớn thế này rồi. Nghe nói cháu đã thi đỗ vào Thanh Đằng, có tiền đồ hơn thằng nhà nhóc nhà chú nhiều."
"Chú Hướng, mọi người đi đốn củi phải không ạ?" Hướng Du tay đẩy xe, nhìn cái gùi trên lưng năm người.
"Đúng vậy, bọn chú lên núi đốn củi. Chú biết cháu cũng đi đốn củi, đi cùng đi.” Trên đường đi người đàn ông trung niên tìm đủ chuyện để nói, trò chuyện với Hướng Du.
Ban đầu cả nhà bọn họ về thăm bà cả bị bệnh, nhưng không ngờ trì hoãn đến nửa tháng, sau đó tuyết lớn chặn đường, bọn họ cũng không về được, vì vậy ở lại đây luôn.
Chú Hướng giới thiệu từng người với Hướng Du.
Một người là vợ ông ấy, Trương Thúy Bình, một người là con gái lớn Hướng Linh, con rể Triệu Hành Sơn, còn lại chính là chàng thanh niên đã gặp ba lần trước đó - Hướng Nghị.
"Hướng Du à, vẫn là cháu biết nói chuyện, thằng Hướng Nghị nhà chú tuổi chắc cũng không chênh lệch cháu bao nhiêu, nhưng nó cứ như khúc gỗ vậy, miệng lưỡi vụng về."
Hướng Du không tiếp lời, chỉ cười cười đáp lại
Sau khi đi đến chân núi, Hướng Du lấy cớ hôm qua cô đã để sẵn ít củi ở khe núi rồi tách ra với mấy người.
Gần một nửa số củi trên núi sau đã bị đốn sạch, gần đây sau khi thuyết mạt thế xuất hiện, gần như người cả thôn đều đổ xô đi.
Trên núi đâu đâu cũng thấy người, cả nhà hợp tác với nhau, hai người đốn, một người cưa, vài người vận chuyển về nhà, chỉ có Hướng Du một thân một mình.
Nhưng bọn họ cũng hiểu, Hướng Du chỉ ở một mình, vì vậy cũng không dùng bao nhiêu, một ngày đại khái Hướng Du đốn được khoảng ba cây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro