Thiên Tai: Trọng Sinh Trở Về Giai Đoạn Đầu Của Mạt Thế
Siêu Thị Cung Ứ...
A Thụ tn
2024-11-21 00:35:35
Đôi khi Hướng Du lười đốn thì đi nhặt những cành cây bọn họ không cần, bó lại cũng có thể vận chuyển về vài xe đẩy.
Trong nháy mắt một tuần đã trôi qua, thứ hai vừa hay là ngày siêu thị thị trấn cung ứng lương thực, sáng sớm Hướng Du mặc áo jacket vào, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lạnh.
Thoạt nhìn có vẻ không mặc mấy lớp, nhưng thực ra lại rất ấm, gió không thể lọt vào chút nào.
Đội mũ lông lên, Hướng Du nghe thấy tiếng cửa sắt bị gõ vang: “Hướng Du, em định tới thị trấn phải không?"
Nghe giọng nói, là con gái của chú Hướng, Hướng Linh.
Hướng Du mở cửa ra, bên ngoài mũi Hướng Linh đã bị lạnh tới đỏ ửng, trên người mặc một chiếc áo bông kiểu cũ, có lẽ là áo của bà cả.
"Cha chị nói nếu em đến thị trấn thì chúng ta đi cùng nhau, em là con gái nếu gặp chuyện gì, mọi người cũng có thể giúp đỡ nhau."
Hướng Du cảm nhận con dao găm đeo sau lưng, nhẹ gật đầu. Thực ra một hành động mình, cô cũng tự tin có thể toàn thân trở về.
Dù sao cũng đã sống sót trong thế giới mạt thế suốt năm năm, cô vẫn có tự tin đối phó được với hơn chục người bình thường.
"Vậy em đợi một chút nhé, bên này bọn chị sắp xếp xong ngay.”
Hướng Du đi theo cô ấy sang bên cạnh, nhưng chỉ đứng bên ngoài sân im lặng chờ không vào trong.
Con đường chính từ thôn đến thị trấn vẫn luôn được dọn tuyết, vì vậy xe có thể đi ra ngoài.
Hầu hết người lớn trong nhà bọn họ đều đi cả, chỉ để lại Triệu Hành Sơn chăm sóc người già và ba đứa trẻ.
Xe của Hướng Du đi ngay sau xe bọn họ, khi đến cổng thôn, phát hiện có hơn chục người đứng ở đó, bọn họ cũng là người dân trong thôn định đến thị trấn mua đồ.
Cho dù trong nhà còn chút đồ ăn, nhưng ai lại chê đồ của mình nhiều, rất nhiều người trong số bọn họ không có xe, vì vậy đợi ở cổng thôn, thấy mấy người Hướng Du ra ngoài thì muốn đi nhờ xe.
Xe nhà chú Hướng đã ngồi kín chỗ, nhưng xe của Hướng Du ngoại trừ ghế lái và ghế phụ, các ghế phía sau đều đã tháo ra.
Trưởng thôn kéo hai người lên trước, đi đến bên cạnh xe Hướng Du: "Con thằng hai Hướng, có thể giúp chú chở hai người không, đây là con trai và con dâu của chú."
"Không sao đâu chú trưởng thôn, để bọn họ lên xe đi ạ, chỉ là xe cháu chỉ có một chỗ ngồi, e rằng một người trong số bọn họ phải ngồi xổm."
"Không sao không sao, con ngồi xổm là được, để vợ con ngồi ghế.” Con trai trưởng thôn lập tức nói, bọn họ đã đợi ở đây gần nửa tiếng rồi.
Các thôn dân đến thị trấn cũng đều là cả nhà cùng đi, bọn họ mãi không đợi được xe, khó khăn lắm Hướng Du mới có thể cho hai người bọn họ đi nhờ, ngồi xổm thì ngồi xổm vậy.
Trước đây khi thi đỗ Thanh Đằng, trưởng thôn tưởng cô không có tiền đi học, còn muốn tổ chức tiệc mừng nhập học để thu chút tiền mừng cho cô, Hướng Du đều ghi tạc trong lòng.
"Vợ, em cứ ngồi đi, anh ngồi xổm phía sau em là được.” Người đàn ông lên xe rồi nắm lấy tay vịn phía sau ghế lái phụ.
Sau khi người phụ nữ thắt dây an toàn, Hướng Du lập tức xuất phát.
"Cháu chính là Hướng Du phải không, nghe nói cháu là học sinh xuất sắc của thôn chúng ta."
Người phụ nữ tìm chuyện để nói, Hướng Du trực tiếp chuyển đề tài: "Thím à, hôm nay các thím đi mua gì vậy, có mang theo căn cước không ạ?"
Trong nháy mắt một tuần đã trôi qua, thứ hai vừa hay là ngày siêu thị thị trấn cung ứng lương thực, sáng sớm Hướng Du mặc áo jacket vào, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lạnh.
Thoạt nhìn có vẻ không mặc mấy lớp, nhưng thực ra lại rất ấm, gió không thể lọt vào chút nào.
Đội mũ lông lên, Hướng Du nghe thấy tiếng cửa sắt bị gõ vang: “Hướng Du, em định tới thị trấn phải không?"
Nghe giọng nói, là con gái của chú Hướng, Hướng Linh.
Hướng Du mở cửa ra, bên ngoài mũi Hướng Linh đã bị lạnh tới đỏ ửng, trên người mặc một chiếc áo bông kiểu cũ, có lẽ là áo của bà cả.
"Cha chị nói nếu em đến thị trấn thì chúng ta đi cùng nhau, em là con gái nếu gặp chuyện gì, mọi người cũng có thể giúp đỡ nhau."
Hướng Du cảm nhận con dao găm đeo sau lưng, nhẹ gật đầu. Thực ra một hành động mình, cô cũng tự tin có thể toàn thân trở về.
Dù sao cũng đã sống sót trong thế giới mạt thế suốt năm năm, cô vẫn có tự tin đối phó được với hơn chục người bình thường.
"Vậy em đợi một chút nhé, bên này bọn chị sắp xếp xong ngay.”
Hướng Du đi theo cô ấy sang bên cạnh, nhưng chỉ đứng bên ngoài sân im lặng chờ không vào trong.
Con đường chính từ thôn đến thị trấn vẫn luôn được dọn tuyết, vì vậy xe có thể đi ra ngoài.
Hầu hết người lớn trong nhà bọn họ đều đi cả, chỉ để lại Triệu Hành Sơn chăm sóc người già và ba đứa trẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe của Hướng Du đi ngay sau xe bọn họ, khi đến cổng thôn, phát hiện có hơn chục người đứng ở đó, bọn họ cũng là người dân trong thôn định đến thị trấn mua đồ.
Cho dù trong nhà còn chút đồ ăn, nhưng ai lại chê đồ của mình nhiều, rất nhiều người trong số bọn họ không có xe, vì vậy đợi ở cổng thôn, thấy mấy người Hướng Du ra ngoài thì muốn đi nhờ xe.
Xe nhà chú Hướng đã ngồi kín chỗ, nhưng xe của Hướng Du ngoại trừ ghế lái và ghế phụ, các ghế phía sau đều đã tháo ra.
Trưởng thôn kéo hai người lên trước, đi đến bên cạnh xe Hướng Du: "Con thằng hai Hướng, có thể giúp chú chở hai người không, đây là con trai và con dâu của chú."
"Không sao đâu chú trưởng thôn, để bọn họ lên xe đi ạ, chỉ là xe cháu chỉ có một chỗ ngồi, e rằng một người trong số bọn họ phải ngồi xổm."
"Không sao không sao, con ngồi xổm là được, để vợ con ngồi ghế.” Con trai trưởng thôn lập tức nói, bọn họ đã đợi ở đây gần nửa tiếng rồi.
Các thôn dân đến thị trấn cũng đều là cả nhà cùng đi, bọn họ mãi không đợi được xe, khó khăn lắm Hướng Du mới có thể cho hai người bọn họ đi nhờ, ngồi xổm thì ngồi xổm vậy.
Trước đây khi thi đỗ Thanh Đằng, trưởng thôn tưởng cô không có tiền đi học, còn muốn tổ chức tiệc mừng nhập học để thu chút tiền mừng cho cô, Hướng Du đều ghi tạc trong lòng.
"Vợ, em cứ ngồi đi, anh ngồi xổm phía sau em là được.” Người đàn ông lên xe rồi nắm lấy tay vịn phía sau ghế lái phụ.
Sau khi người phụ nữ thắt dây an toàn, Hướng Du lập tức xuất phát.
"Cháu chính là Hướng Du phải không, nghe nói cháu là học sinh xuất sắc của thôn chúng ta."
Người phụ nữ tìm chuyện để nói, Hướng Du trực tiếp chuyển đề tài: "Thím à, hôm nay các thím đi mua gì vậy, có mang theo căn cước không ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro