Thiên Tai: Trọng Sinh Trở Về Giai Đoạn Đầu Của Mạt Thế
Lên Trấn
A Thụ tn
2024-11-21 00:35:35
Sáng sớm loa phát thanh trong thôn đã vang lên, siêu thị ở thị trấn là điểm cung cấp thực phẩm, nhưng mỗi tuần cũng chỉ cung cấp ba ngày, từ thứ hai đến thứ tư, hơn nữa chỉ nhận tiền mặt.
Người cần mua đồ thì đi sớm một chút, dù sao xung quanh cũng có mấy thôn, người khác giành hết thì cái gì bạn cũng không mua được nữa.
Trên đường đến siêu thị toàn xe là xe, khi Hướng Du đến siêu thị đã là giữa trưa, rất nhiều thứ trên kệ hàng đã bán hết sạch.
Hướng Du lấy một gói mì trứng gà, còn có năm gói mì ăn liền, nhân viên siêu thị nhìn đồ trong tay Hướng Du, ngầm bảo cô không thể lấy thêm nữa.
Dù sao những thứ cô lấy đều là thực phẩm chính, một gói ăn liền gói nấu lên có thể ăn một bữa, một nắm mì sợi nấu ra cũng có thể ăn một bữa.
Hơn nữa mấy thứ này không thể mua với giá gốc, giá của các loại thực phẩm chính đã tăng lên bằng với giá gạo.
Nhưng giá gạo thực sự còn tăng kinh khủng hơn, loại rẻ nhất cũng hơn ba trăm tệ một bao, nhưng vẫn có người tranh nhau mua.
Hướng Du nhìn đồ trong tay, những thứ này ăn tiết kiệm một chút, nhưng mỗi bữa nhiều lắm cũng chỉ được lửng dạ mà thôi.
Trong tình trạng lửng dạ, còn không thể có bất kỳ sự tiêu hao nào, nếu không sẽ đói nhanh hơn.
Mua bằng căn cước, bên quầy thu ngân nhập dữ liệu vào hệ thống để tiến hành đăng ký, mỗi người cũng bị giới hạn chỉ được mua một phần.
Nếu bạn muốn nói nhà có trẻ con, cũng cần ăn gì đó, vậy cũng không thể mua thêm, trẻ con có thể có tiêu hao gì, cứ ăn theo người lớn là được.
Vừa nghe siêu thị chỉ nhận thanh toán bằng tiền mặt, rất nhiều người từ các thôn khác đổ về đứng bên ngoài siêu thị chửi thề.
Hiện nay máy ATM trong thị trấn đã không rút được tiền nữa, ngân hàng cũng đóng cửa rất lâu rồi, trong thành phố xa hơn nữa bây giờ đường cũng bị lấp kín.
Bọn họ đã quen với việc thanh toán bằng điện thoại, thật sự không lấy ra tiền mặt được.
Hướng Du mua đồ rồi ra ngoài, thấy ngoài siêu thị đứng đầy người, cả đám đứng canh ngoài siêu thị, thấy Hướng Du xách đồ ra.
Một bác gái dắt theo một đứa trẻ tiến lên, giơ tay chặn đường Hướng Du: "Em gái, thức ăn trong tay cô có thể bán cho tôi được không, tôi trả giá gấp ba lần."
Đứa trẻ bà ấy dắt tay cũng ngước mắt nhìn Hướng Du, trong mắt mang theo sự cầu xin, Hướng Du nhìn xung quanh, phát hiện lúc này có không ít người đều đang nhìn chằm chằm vào cô.
"Tôi trả gấp năm lần, bán cho tôi đi....” Lúc này lại có một người đàn ông tiến lên, anh ta dứt khoát mở điện thoại chuẩn bị quét mã.
Bọn họ đều là những người không mang tiền mặt: "Tôi trả gấp sáu lần....” Lại có một người vây quanh, ánh mắt Hướng Du lóe lên, cơ thể lùi lại một bước.
"Không bán, những thứ này còn chưa đủ cho tôi ăn.” Hướng Du cảnh giác nhìn mấy người vây quanh, chỉ sợ bọn họ nhân lúc đông người ra tay cướp giật.
Những người đó thấy Hướng Du không bán, trong mắt mang theo sự không cam tâm, nhưng vẫn tránh đường, dù sao cách cửa siêu thị không xa vẫn có người đang nhìn.
Hướng Du cầm đồ vội vàng lên xe, ngay khi cô chuẩn bị khởi động xe rời đi, cửa sổ xe bị người gõ vang, Hướng Du quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông đặt màn hình điện thoại lên cửa sổ xe.
Trên đó viết, mua thức ăn trong tay cô với giá gấp mười lần.
Hướng Du không dừng lại, gần như khởi động xe trong nháy mắt, thẳng thừng lái xe rời đi, người đàn ông đứng bên ngoài xe sững sờ một lúc, trong miệng mắng mỏ.
Trong cơn tức giận, chân phải gã ta hung hăng đá vào bánh xe bên cạnh.
Người cần mua đồ thì đi sớm một chút, dù sao xung quanh cũng có mấy thôn, người khác giành hết thì cái gì bạn cũng không mua được nữa.
Trên đường đến siêu thị toàn xe là xe, khi Hướng Du đến siêu thị đã là giữa trưa, rất nhiều thứ trên kệ hàng đã bán hết sạch.
Hướng Du lấy một gói mì trứng gà, còn có năm gói mì ăn liền, nhân viên siêu thị nhìn đồ trong tay Hướng Du, ngầm bảo cô không thể lấy thêm nữa.
Dù sao những thứ cô lấy đều là thực phẩm chính, một gói ăn liền gói nấu lên có thể ăn một bữa, một nắm mì sợi nấu ra cũng có thể ăn một bữa.
Hơn nữa mấy thứ này không thể mua với giá gốc, giá của các loại thực phẩm chính đã tăng lên bằng với giá gạo.
Nhưng giá gạo thực sự còn tăng kinh khủng hơn, loại rẻ nhất cũng hơn ba trăm tệ một bao, nhưng vẫn có người tranh nhau mua.
Hướng Du nhìn đồ trong tay, những thứ này ăn tiết kiệm một chút, nhưng mỗi bữa nhiều lắm cũng chỉ được lửng dạ mà thôi.
Trong tình trạng lửng dạ, còn không thể có bất kỳ sự tiêu hao nào, nếu không sẽ đói nhanh hơn.
Mua bằng căn cước, bên quầy thu ngân nhập dữ liệu vào hệ thống để tiến hành đăng ký, mỗi người cũng bị giới hạn chỉ được mua một phần.
Nếu bạn muốn nói nhà có trẻ con, cũng cần ăn gì đó, vậy cũng không thể mua thêm, trẻ con có thể có tiêu hao gì, cứ ăn theo người lớn là được.
Vừa nghe siêu thị chỉ nhận thanh toán bằng tiền mặt, rất nhiều người từ các thôn khác đổ về đứng bên ngoài siêu thị chửi thề.
Hiện nay máy ATM trong thị trấn đã không rút được tiền nữa, ngân hàng cũng đóng cửa rất lâu rồi, trong thành phố xa hơn nữa bây giờ đường cũng bị lấp kín.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ đã quen với việc thanh toán bằng điện thoại, thật sự không lấy ra tiền mặt được.
Hướng Du mua đồ rồi ra ngoài, thấy ngoài siêu thị đứng đầy người, cả đám đứng canh ngoài siêu thị, thấy Hướng Du xách đồ ra.
Một bác gái dắt theo một đứa trẻ tiến lên, giơ tay chặn đường Hướng Du: "Em gái, thức ăn trong tay cô có thể bán cho tôi được không, tôi trả giá gấp ba lần."
Đứa trẻ bà ấy dắt tay cũng ngước mắt nhìn Hướng Du, trong mắt mang theo sự cầu xin, Hướng Du nhìn xung quanh, phát hiện lúc này có không ít người đều đang nhìn chằm chằm vào cô.
"Tôi trả gấp năm lần, bán cho tôi đi....” Lúc này lại có một người đàn ông tiến lên, anh ta dứt khoát mở điện thoại chuẩn bị quét mã.
Bọn họ đều là những người không mang tiền mặt: "Tôi trả gấp sáu lần....” Lại có một người vây quanh, ánh mắt Hướng Du lóe lên, cơ thể lùi lại một bước.
"Không bán, những thứ này còn chưa đủ cho tôi ăn.” Hướng Du cảnh giác nhìn mấy người vây quanh, chỉ sợ bọn họ nhân lúc đông người ra tay cướp giật.
Những người đó thấy Hướng Du không bán, trong mắt mang theo sự không cam tâm, nhưng vẫn tránh đường, dù sao cách cửa siêu thị không xa vẫn có người đang nhìn.
Hướng Du cầm đồ vội vàng lên xe, ngay khi cô chuẩn bị khởi động xe rời đi, cửa sổ xe bị người gõ vang, Hướng Du quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông đặt màn hình điện thoại lên cửa sổ xe.
Trên đó viết, mua thức ăn trong tay cô với giá gấp mười lần.
Hướng Du không dừng lại, gần như khởi động xe trong nháy mắt, thẳng thừng lái xe rời đi, người đàn ông đứng bên ngoài xe sững sờ một lúc, trong miệng mắng mỏ.
Trong cơn tức giận, chân phải gã ta hung hăng đá vào bánh xe bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro