Thiên Tai: Trọng Sinh Trở Về Giai Đoạn Đầu Của Mạt Thế
Siêu Thị Trong...
A Thụ tn
2024-11-23 01:37:40
Rất nhiều người bị mắc kẹt trong nhà, lương thực trong nhà đã sắp dùng sạch, có người thậm chí đã bốn ngày không ăn bất cứ thứ gì.
Bọn họ đăng địa chỉ lên mạng lưới thành phố, hy vọng có thể chờ được cứu hộ tới.
Lời an ủi chính phủ ngày càng trở nên yếu ớt, cuối cùng bọn họ trực tiếp đóng tin nhắn riêng và bình luận.
Quá nhiều người đang chờ cứu hộ, bên trên ra lệnh, tạm thời hợp nhất các đội cứu hộ tự phát của người dân, phái bọn họ đến các thành trấn lân cận để tiến hành cứu viện.
Sau khi ăn sáng xong, Hướng Du kéo rèm cửa lại, lấy hơn chục gói hạt giống rau từ không gian ra, bắt đầu cày cấy trên đất đen.
Dưới sự hỗ trợ của máy móc, những hạt giống kia nhanh chóng được cô gieo trồng, chờ đến khi chúng trưởng thành, còn có thể thu hoạch hạt giống để trồng tiếp.
Sau khi bận rộn với những thứ trong không gian xong, Hướng Du đẩy chiếc xe đẩy cao ngang người đặt trong sân ra khỏi cửa.
Chiếc xe đẩy này trước đây được ông nội dùng để chở nông sản.
Hướng Du đẩy xe, cầm xẻng, bắt đầu xúc tuyết từ trước cửa, những khối tuyết chất đống trong xe đẩy, sau khi đầy thì Hướng Du đẩy vào trong nhà.
Sau khi tuyết tan, đây cũng là nguồn tài nguyên nước quý giá, đẩy vào nhà xong, Hướng Du thu nước tuyết trong xe vào không gian.
Cứ thu thập từng chút một như vậy, trong không gian đã chất đống thành một ngọn núi tuyết nhỏ.
Buổi chiều gần trời tối, hai chiếc xe một trước một sau chạy vào con đường nhỏ, là nhà bà cả bên cạnh.
Hướng Du cất xẻng, đẩy xe vào sân.
Nhà bà cả bên cạnh, người về là gia đình con trai cả của bà ấy, có lẽ hôm nay bọn họ lái xe đến thị trấn mua đồ.
Sau khi trời hoàn toàn tối, bão tuyết càng lớn hơn.
Cộc cộc cộc, cổng sắt truyền tới tiếng vang, Hướng Du mò lấy con dao găm để dưới gối, giấu vào trong tay áo.
Mặc dù bạo loạn chưa bắt đầu, nhưng cô là một cô gái sống một mình, không thể tránh khỏi có người nảy sinh ý đồ xấu với cô.
Không mở cửa, Hướng Du đứng ở cửa lớn tiếng hỏi: "Ai vậy!"
Người bên ngoài sửng sốt một chút rồi mở miệng nói: "Bà nội tôi kêu tôi đến nói với cô, gần đây thị trấn cũng sắp bị phong tỏa, siêu thị chỉ cung cấp từ thứ hai đến thứ tư, nếu cô có cần mua gì thì mau đi."
"Được, cảm ơn nhé.” Hướng Du thấp giọng nói, mãi cho đến khi tiếng bước chân bên ngoài đã đi xa, cô mới quay vào trong nhà.
Hơn một trăm bảy mươi vạn tiền mặt, hiện tại cô đã tiêu hơn một trăm sáu mươi vạn, chỉ còn lại hơn mười vạn.
Cô nhất định phải đến thị trấn mua đồ, nếu cô không ra ngoài trong thời gian dài, lâu dần e rằng người khác cũng sẽ biết chỗ cô có vật tư.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, sau khi Hướng Du khóa cửa thì lái xe ra khỏi nhà, những đứa trẻ vẫn ở chỗ cũ quét tuyết đọng ở hai bên đường.
Đồng thời ngày nào bọn chúng cũng nhìn về phía cổng thôn, mong ngóng cha mẹ của mình có thể trở về.
Bọn chúng cũng đã nhìn thấy tin tức trên mạng, chính phủ không xóa từng bài từng bài về thuyết tận thế kia, thậm chí còn bảo bọn họ ở nhà chuẩn bị phòng hộ cho tốt.
Điều này cũng tương đương với một loại biến tướng thừa nhận.
"Hướng Thành, hôm qua cậu gọi được điện thoại cho mẹ rồi à?” Người bạn bên cạnh nhìn Hướng Thành bằng ánh mắt hâm mộ.
"Ừ, mẹ nói hôm nay bà ấy và cha sẽ về."
Bọn họ đăng địa chỉ lên mạng lưới thành phố, hy vọng có thể chờ được cứu hộ tới.
Lời an ủi chính phủ ngày càng trở nên yếu ớt, cuối cùng bọn họ trực tiếp đóng tin nhắn riêng và bình luận.
Quá nhiều người đang chờ cứu hộ, bên trên ra lệnh, tạm thời hợp nhất các đội cứu hộ tự phát của người dân, phái bọn họ đến các thành trấn lân cận để tiến hành cứu viện.
Sau khi ăn sáng xong, Hướng Du kéo rèm cửa lại, lấy hơn chục gói hạt giống rau từ không gian ra, bắt đầu cày cấy trên đất đen.
Dưới sự hỗ trợ của máy móc, những hạt giống kia nhanh chóng được cô gieo trồng, chờ đến khi chúng trưởng thành, còn có thể thu hoạch hạt giống để trồng tiếp.
Sau khi bận rộn với những thứ trong không gian xong, Hướng Du đẩy chiếc xe đẩy cao ngang người đặt trong sân ra khỏi cửa.
Chiếc xe đẩy này trước đây được ông nội dùng để chở nông sản.
Hướng Du đẩy xe, cầm xẻng, bắt đầu xúc tuyết từ trước cửa, những khối tuyết chất đống trong xe đẩy, sau khi đầy thì Hướng Du đẩy vào trong nhà.
Sau khi tuyết tan, đây cũng là nguồn tài nguyên nước quý giá, đẩy vào nhà xong, Hướng Du thu nước tuyết trong xe vào không gian.
Cứ thu thập từng chút một như vậy, trong không gian đã chất đống thành một ngọn núi tuyết nhỏ.
Buổi chiều gần trời tối, hai chiếc xe một trước một sau chạy vào con đường nhỏ, là nhà bà cả bên cạnh.
Hướng Du cất xẻng, đẩy xe vào sân.
Nhà bà cả bên cạnh, người về là gia đình con trai cả của bà ấy, có lẽ hôm nay bọn họ lái xe đến thị trấn mua đồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi trời hoàn toàn tối, bão tuyết càng lớn hơn.
Cộc cộc cộc, cổng sắt truyền tới tiếng vang, Hướng Du mò lấy con dao găm để dưới gối, giấu vào trong tay áo.
Mặc dù bạo loạn chưa bắt đầu, nhưng cô là một cô gái sống một mình, không thể tránh khỏi có người nảy sinh ý đồ xấu với cô.
Không mở cửa, Hướng Du đứng ở cửa lớn tiếng hỏi: "Ai vậy!"
Người bên ngoài sửng sốt một chút rồi mở miệng nói: "Bà nội tôi kêu tôi đến nói với cô, gần đây thị trấn cũng sắp bị phong tỏa, siêu thị chỉ cung cấp từ thứ hai đến thứ tư, nếu cô có cần mua gì thì mau đi."
"Được, cảm ơn nhé.” Hướng Du thấp giọng nói, mãi cho đến khi tiếng bước chân bên ngoài đã đi xa, cô mới quay vào trong nhà.
Hơn một trăm bảy mươi vạn tiền mặt, hiện tại cô đã tiêu hơn một trăm sáu mươi vạn, chỉ còn lại hơn mười vạn.
Cô nhất định phải đến thị trấn mua đồ, nếu cô không ra ngoài trong thời gian dài, lâu dần e rằng người khác cũng sẽ biết chỗ cô có vật tư.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, sau khi Hướng Du khóa cửa thì lái xe ra khỏi nhà, những đứa trẻ vẫn ở chỗ cũ quét tuyết đọng ở hai bên đường.
Đồng thời ngày nào bọn chúng cũng nhìn về phía cổng thôn, mong ngóng cha mẹ của mình có thể trở về.
Bọn chúng cũng đã nhìn thấy tin tức trên mạng, chính phủ không xóa từng bài từng bài về thuyết tận thế kia, thậm chí còn bảo bọn họ ở nhà chuẩn bị phòng hộ cho tốt.
Điều này cũng tương đương với một loại biến tướng thừa nhận.
"Hướng Thành, hôm qua cậu gọi được điện thoại cho mẹ rồi à?” Người bạn bên cạnh nhìn Hướng Thành bằng ánh mắt hâm mộ.
"Ừ, mẹ nói hôm nay bà ấy và cha sẽ về."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro