Thiết Lập Tính Cách Là Tra Nam - Phụng Hiếu Nam Thần
Chương 43: Ngườ...
Phụng Hiếu Nam Thần
2025-03-15 00:00:15
Edit: A Nguyễn Đoàn người đi đến phòng bảo vệ, vì có giáo sư ở đây nên bảo vệ cũng không dám chậm trễ, trực tiếp mở video giám sát cho bọn họ xem. Mọi người đều chăm chú nhìn vào video, chỉ thấy bên trong hành lang, Ôn Kiều đang đi từ trên xuống mà Triệu Vân Thụy từ dưới đi lên, hai người mặt đối mặt, hình như là đang đứng nói chuyện với nhau. Nhưng camera không thu âm thanh, cũng không nhìn rõ được khẩu hình của họ chớ nói chi là tìm chuyên gia đọc khẩu hình đến. Không lâu sau, có hai cô gái đi tới, nhìn tư thế có thể nhìn ra hai người đang nói chuyện cười đùa, không để ý chỗ rẽ đang có người đứng đó. Sau đó lưng Ôn Kiều bị va phải, lập tức lảo đảo về phía trước. Mà Triệu Vân Thụy bị cậu đụng phải cũng té xuống. Vừa hay Ôn Kiều bám vào lan can nên không có chuyện gì. Sau đó nữa chính là Ôn Kiều đi xuống, vừa nhìn thấy Trình Tấn liền nhào vào lồng ngực anh nức nở. Thật ra hai cô gái kia cũng theo sau Ôn Kiều đi xuống, sắc mặt trắng bệch, nhưng lúc đó mọi người đều vây quanh đỡ lấy Triệu Vân Thụy, hai người cũng vì hoảng sợ mà không dám lại gần, thêm vào đó Triệu Vân Thụy lại nói lời dẫn dắt khiến mọi người không chú ý tới họ. Giờ đây chân tướng cũng đã sáng tỏ. Triệu Vân Thụy quay đầu nhìn Ôn Kiều, Ôn Kiều nhếch môi cười với y, tuy không nói lời nào nhưng Triệu Vân Thụy cảm giắc như bị người khác tát mạnh lên mặt, đau đớn vô cùng. Tại sao, tại sao đời này lại không như đời trước chứ? Rõ ràng đời trước chính tay Ôn Kiều đẩy y xuống mà. Đời trước, trước khi đẩy y xuống Ôn Kiều đã cố ý nói đến việc giáo sư nhắc nhở camera nơi này bị hỏng nên Triệu Vân Thụy đặc biệt ấn tượng chuyện này, đời này nghe thấy giáo sư than phiền camera bị hỏng thì y đã mưu tính hoàn hảo. Y tìm người đến sửa trong im lặng, chờ bọn họ lên lớp thì camera đã được sửa xong. Y luôn chú ý đến động tĩnh của Ôn Kiều, xác định Ôn Kiều không nghi ngờ cái gì. Nhưng y không thể ngờ được đời này Ôn Kiều lại không ra tay, vậy mà do Ôn Kiều bị người ta đụng phải. Trong đầu y rối loạn cả lên, không thể chấp nhận được, lại nhìn thấy nụ cười của Ôn Kiều, cái bóng kiếp trước kiếp này chồng lên nhau, y là lớn: "Mày với bọn họ là một hội đúng không, rõ ràng mày sớm biết được tao tìm thợ đến sửa cho nên đã tìm người diễn trò vô tình nhưng thực ra chính là muốn trả thù tao đúng không?" Ôn Kiều thực sự rất vô tội: "Cậu nói bậy bạ cái gì vậy." Cậu âm thầm khinh miệt, hình như tâm tư của con nhà giàu với dân nghèo như cậu cũng giống nhau mà thôi. Triệu Vân Thụy giật lấy điện thoại di động của hai nữ sinh, mở màn hình lên: "Mật khẩu là gì? Mật mã là bao nhiêu? Nó cho mấy người bao nhiêu tiền để hãm hại tao hả?"
Hai nữ sinh bị y dọa sợ, bọn họ không cẩn thận làm cho Triệu Vân Thụy bị ngã xuống nên cũng không dám nói gì thêm, nhưng trong lòng họ cũng rất oán trách, mấy người này muốn nói chuyện sao lại trốn ở khúc quanh đó làm gì, ai mà biết chỗ đó có người đứng được chứ. Giả dụ như bọn cô không có vừa đùa giỡn vừa đi thì cũng không thể nào mà tránh được va chạm với hai người. Chuyện yêu hận tình thù của mấy người này thì họ cũng có nghe đồn, nghĩ nghĩ lại vẫn đưa mật khẩu: "Cậu xem rõ đi, thật sự là do chúng tôi không cẩn thận mà. Hai người đứng ở phía sau chỗ ngoặt đó ai mà thấy được chứ." Triệu Vân Thụy không thèm nghe họ nói, liều mạng lục lọi điện thoại. Ôn Kiều đứng một bên đã xác định được suy đoán của bản thân mình, chậm rãi nói: "Cậu tưởng tượng cũng nhiều thật, mấy ngày trước tôi và Trình Tấn đã xác định quan hệ tình nhân với nhau, tôi xin tiền anh ấy làm cái gì chứ? Chỗ nhà tôi là khu dân nghèo, cậu nói thử xem tôi lấy tiền đâu ra mà thuê người ám hại cậu chứ?" "Cậu không cần phải tìm kiếm lung tung nữa, bây giờ chúng ta cùng nghe một đoạn ghi âm nhé?" Nói xong Ôn Kiều liền nhấn nút trên cây bút ghi âm. Trong tiếng ghi âm có âm thanh ồn ào, hình như là lúc tan lớp, bên trong mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện. Sau đó đến đoạn cầu thang, nơi này yên tĩnh hơn một chút, sau đó là xuất hiện âm thanh của Triệu Vân Thụy. Sắc mặt Triệu Vân Thụy thay đổi, đột nhiên nhào tới cướp bút trong tay Ôn Kiều, nhưng vừa nãy y mới bị té cầu thang, chân bị thương không phải là diễn, đến giờ vẫn còn rát đau, khó mà có khả năng cướp lấy bút từ Ôn Kiều. Ôn Kiều lùi lại phía sau tránh khỏi tay y. Âm thanh vẫn còn tiếp tục, tiếng nói không ngững của Triệu Vân Thụy: "... Chỉ cần tao còn sống một ngày thì mày cững đừng hòng mơ bước vào Trình gia... Dì Trình đã ưng thuận con dâu là tao... Mày dám đẩy tao xuống thì... mày... đẩy đi..." Không khó nhận ra lời nói của Triệu Vân Thụy là khiêu khích để Ôn Kiều động thủ với y. Thậm chí Triệu Vân Thụy còn ngang ngược nói: "Một thằng con nhà nghèo như mày thì có tư cách gì mà tranh giành với tao? Nghe nói camera ở đây hỏng rồi, mày nói xem, nếu như tao muốn đẩy mày xuống, mày sẽ không chết luôn chứ?..." (*Theo raw gốc với convert không biết tác giả có bị lỗi đánh máy gì không mà câu văn nó hơi khó hiểu nên mình sửa lại như trên 甚至,赵云瑞还反过来说过:"听说这个地方的监控坏了,你说,要是我把你推下去,你一个贫民区的下贱孩子,有什么资本再和我争?你不会就这么死了吧?......") Càng nghe càng đáng hận, đám người nghe thấy vậy liền muốn xông tới đánh y một trận. Đúng là nực cười, mạng của ngươi quý hơn người khác chắc. Ôn Kiều chờ đoạn ghi âm được phát xong thong thả cất bút vào túi, sau đó nhìn về phía Triệu Vân Thụy cười nói: "Dạo gần đây tôi đi học có chút mệt trong người, nghĩ nghĩ để cây bút ghi âm này ghi lại lời giảng của giáo viên để khi trở về thì lấy ra nghe lại nên đã luôn đặt nó trên bục giảng. Sau khi tan học tôi liền cầm lấy nghe thử, không nghĩ tới vì dùng không quen mà nhấn nhầm thành ghi âm nhưng sau đó lại nhìn thấy cậu tới." "Từ nãy đến giờ cậu cứ bôi nhọ danh dự của tôi, ban đầu tôi còn chưa nhớ đến cây bút ghi âm này, còn đang suy nghĩ phải đáp trả cậu như thế nào mới tốt, không ngờ lại có thể ghi lại được nhiều chuyện đặc sắc như vậy." Đúng thật chỉ là để ghi âm lại bài giảng của giáo sư ở trên lớp, dù sao cũng chỉ mới là sinh viên năm nhất, mấy cái môn học tính toán này nọ không nghe nhiều là không hiểu được, cho nên mọi người cũng lưu hành việc dùng bút ghi âm, sau đó ra về nghe lại. Tuy Ôn Kiều ôm giấc mộng ăn no chờ chết, nhưng vì muốn Trình Tấn yêu thích mình hơn nên cậu vẫn luôn làm màu một chút. Lỡ đâu đến khi tốt nghiệp Trình Tấn lại đưa cho cậu bộ bài thi để làm, nếu làm đúng thì mới kết hôn, hoặc là bắt cậu viết đoạn mã rồi bắt làm đủ loại hình khác mới cho kết hôn. Không làm được thì xong đời cậu luôn. Cậu phòng ngừa mọi thứ nên đã mang theo bút ghi âm. Lúc trước chiếc bút này gánh trên mình giấc mộng vĩ đại, nhưng bản thân cậu là một tên trà xanh tâm cơ, rất nhanh đã nhìn ra tác đụng khác của nó. Cậu ghi lại toàn bộ lời nói ác độc của Triệu Vân Thụy, sau đó chạy đến sờ sờ Trình Tấn để bán thảm. Cậu nghĩ Trình Tấn cũng không biết Triệu Vân Thụy là kẻ ác độc như vậy đâu. Dù Trình Tấn với Trình Tấn không có quan hệ tình cảm, nhưng Ôn Kiều nghĩ bản thân mình vẫn nên bóp chết cái nguy cơ này càng sớm càng tốt. Dù sao họ cũng là thanh mai trúc mã, lỡ như đúng như lời Triệu Vân Thụy nói, mẹ của Trình Tấn chỉ thừa nhận mỗi Triệu Vân Thụy làm con dâu thì sao. Nếu thực sự là vậy, ghi âm này giữ lại cho dì Trình nghe vài đoạn. Cho nên từ khi tạn học, ngay tại cửa phòng học cậu đã nhìn thấy Triệu Vân Thụy từ dưới đi lên, cậu liền bấn sẵn ghi âm. Dù sao cũng không thể bật ghi âm ngay trước mặt Triệu Vân Thụy được. Bị phát hiện thì lại không hay. Cứ coi như là cậu chỉ dùng ghi âm với Triệu Vân Thụy, nhưng mà mọi người đều biết mục đích như vậy thì sẽ mang thành kiến với cậu. Ai mà thích có người ngấm ngầm ghi âm bên cạnh mình chứ. Ai ai cũng có lúc nói vài câu phàn nàn, một số lời riêng tư, nhỡ đâu bị người phát tán ra ngoài thì chẳng phải rất kinh khủng sao. Cho nên cậu phải có chuẩn bị trước. Hễ mà cậu gặp phải Triệu Vân Thụy thì y sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội gây chuyện với cậu. Vừa hay lần này lại có thể dùng tới bút ghi âm này. Cậu nói chuyện dễ nghe, chỉ nói bản thân là vô tình ghi lại, nhìn xung quanh thấy bạn học không ai tỏ thái độ phản cảm thì càng thêm đắc ý trong lòng. Sau đó cậu tiếp tục nhìn vào Triệu Vân Thụy vừa bị mình vả mặt: "Hình như cậu vừa nói là đã gọi người đến sửa camera rồi, còn có cả video trong đó nữa, cậu nói thử xem, chuyện này nên làm thế nào? Triệu Vân Thụy à, tuy rằng hai ta có chút ân oán nhỏ, cãi nhau vài ba câu là chuyện bình thường. Không ngờ cậu lại ác độc như vậy, nếu như camera kia chưa sửa thì có phải cậu định đẩy tôi xuống không?" "Đã vậy lại còn dám ở trước mặt mọi người vu không tôi đẩy cậu xuống, hình như là còn nói tôi muốn đánh chết cậu nữa hả?" "Con người cậu thật đáng sợ, sinh mệnh trong mắt cậu không đáng một xu sao? Sau này ai có mâu thuẫn thì cậu liền giết người đó sao? "May mà tôi thoát nạn, nếu như đổi lại là người khác, không biết ngày hôm nay có còn may mắn sống sót hay là bị người ta hại đến chết nữa." Những lời này làm cho những người đứng về phe Triệu Vân Thụy không còn gì để nói nữa, mọi người cũng chỉ là người bình thường, ai mà chịu nổi việc bị người khác hãm hại chứ? Nghĩ thôi cũng thấy sợ. Xã hội pháp trị vậy mà ngay trong trường học lại xảy ra chuyện đấu đá tàn nhẫn như vậy. Không khí trầm mặc, thật là đáng sợ. Việc đến nước này cũng không thể nói gì nữa, bằng chứng xác thực, Triệu Vân Thụy cũng không biết mình nên nói cái gì, nói do mình trùng sinh sao? Không có bằng chứng thì ai sẽ tin tưởng được chứ? Y khập khiễng rời đi, nhưng lần này đã không còn ai dám đỡ y. Vẫn là giáo sư không thể đứng nhìn như vậy nữa mà tiến rồi đỡ y rời đi. Mọi người đều giải tán. Trình Tấn nắm tay Ôn Kiều, tam trạng đặc biết vui vẻ, Ôn Kiều cũng cảm nhận được niềm vui của anh: "Anh làm sao vậy, em không làm chuyện xấu mà anh lại vui đến thế hả? Cảm giác như em là kẻ mang tội ác tày trời hoàn lương vậy á." Nếu như không phải lúc nào cậu cũng giả vờ trong sáng vô tội, chuyện xấu xa còn chưa kịp làm cái gì cả thì cũng đã hoài nghi chính mình có phải đã để lộ sợ hở nào không. "Không có gì." Trình Tấn cười nói: "Em không bị oan uổng thì đường nhiên là anh phải vui vẻ rồi." "Hôm nay em cũng bị hoảng sợ rồi, để anh đời em về nhé?" Anh nhớ rõ khuôn mặt tái nhợt của Ôn Kiều khi đi xuống cầu thang. Ôn Kiều nghĩ nghĩ, dù sao họ cũng đã xác định quan hệ, để Trình Tấn đưa về cũng chẳng sao. Bây giờ cậu cũng đã hiểu Trình Tấn hơn, cậu tin tưởng Trình Tấn sẽ không chê nhà cậu bẩn, mà ngược lại sẽ càng thương tiếc cho cậu. Nói không chừng còn có thể mua cho nhà cậu ngôi nhà mới, đến lúc đó cậu và mẹ có thể đến ở, quả thật là hoàn mỹ. Từ sớm Ôn Kiều đã chán ghét căn nhà cũ nát của mình, cậu muốn ở một nơi sạch sẽ rộng rãi hơn. Lúc nhỏ, cậu luôn ghét bỏ căn nhà của mình, không dám nhắc về nhà mình với ai, cũng không bao giờ đưa bạn về nhà. Nhưng mà cậu thấy bản thân thẳng thắn nói, mọi người đều thấu hiểu, thậm chí còn vì thấy xuất thân khu dân nghèo nhưng lại vô cùng ưu tú, ánh mắt nhìn cậu càng nể phục. Dù sao cũng không phải tìm bạn đời nên không cần phải cân nhắc nhiều. Người bình thường biết cậu như vậy chỉ cảm thấy cậu rất tốt, rất tài giỏi, nên cậu cũng đã thay đổi cách nhìn khác. Vì vậy cũng khiến cậu thoải mái hơn rất nhiều. Dù vậy thì cậu vẫn mong muốn được sớm rời khỏi căn nhà này để sống ở nơi tốt hơn. Cho nên cậu trả lời dứt khoát: "Được ạ."
Hai nữ sinh bị y dọa sợ, bọn họ không cẩn thận làm cho Triệu Vân Thụy bị ngã xuống nên cũng không dám nói gì thêm, nhưng trong lòng họ cũng rất oán trách, mấy người này muốn nói chuyện sao lại trốn ở khúc quanh đó làm gì, ai mà biết chỗ đó có người đứng được chứ. Giả dụ như bọn cô không có vừa đùa giỡn vừa đi thì cũng không thể nào mà tránh được va chạm với hai người. Chuyện yêu hận tình thù của mấy người này thì họ cũng có nghe đồn, nghĩ nghĩ lại vẫn đưa mật khẩu: "Cậu xem rõ đi, thật sự là do chúng tôi không cẩn thận mà. Hai người đứng ở phía sau chỗ ngoặt đó ai mà thấy được chứ." Triệu Vân Thụy không thèm nghe họ nói, liều mạng lục lọi điện thoại. Ôn Kiều đứng một bên đã xác định được suy đoán của bản thân mình, chậm rãi nói: "Cậu tưởng tượng cũng nhiều thật, mấy ngày trước tôi và Trình Tấn đã xác định quan hệ tình nhân với nhau, tôi xin tiền anh ấy làm cái gì chứ? Chỗ nhà tôi là khu dân nghèo, cậu nói thử xem tôi lấy tiền đâu ra mà thuê người ám hại cậu chứ?" "Cậu không cần phải tìm kiếm lung tung nữa, bây giờ chúng ta cùng nghe một đoạn ghi âm nhé?" Nói xong Ôn Kiều liền nhấn nút trên cây bút ghi âm. Trong tiếng ghi âm có âm thanh ồn ào, hình như là lúc tan lớp, bên trong mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện. Sau đó đến đoạn cầu thang, nơi này yên tĩnh hơn một chút, sau đó là xuất hiện âm thanh của Triệu Vân Thụy. Sắc mặt Triệu Vân Thụy thay đổi, đột nhiên nhào tới cướp bút trong tay Ôn Kiều, nhưng vừa nãy y mới bị té cầu thang, chân bị thương không phải là diễn, đến giờ vẫn còn rát đau, khó mà có khả năng cướp lấy bút từ Ôn Kiều. Ôn Kiều lùi lại phía sau tránh khỏi tay y. Âm thanh vẫn còn tiếp tục, tiếng nói không ngững của Triệu Vân Thụy: "... Chỉ cần tao còn sống một ngày thì mày cững đừng hòng mơ bước vào Trình gia... Dì Trình đã ưng thuận con dâu là tao... Mày dám đẩy tao xuống thì... mày... đẩy đi..." Không khó nhận ra lời nói của Triệu Vân Thụy là khiêu khích để Ôn Kiều động thủ với y. Thậm chí Triệu Vân Thụy còn ngang ngược nói: "Một thằng con nhà nghèo như mày thì có tư cách gì mà tranh giành với tao? Nghe nói camera ở đây hỏng rồi, mày nói xem, nếu như tao muốn đẩy mày xuống, mày sẽ không chết luôn chứ?..." (*Theo raw gốc với convert không biết tác giả có bị lỗi đánh máy gì không mà câu văn nó hơi khó hiểu nên mình sửa lại như trên 甚至,赵云瑞还反过来说过:"听说这个地方的监控坏了,你说,要是我把你推下去,你一个贫民区的下贱孩子,有什么资本再和我争?你不会就这么死了吧?......") Càng nghe càng đáng hận, đám người nghe thấy vậy liền muốn xông tới đánh y một trận. Đúng là nực cười, mạng của ngươi quý hơn người khác chắc. Ôn Kiều chờ đoạn ghi âm được phát xong thong thả cất bút vào túi, sau đó nhìn về phía Triệu Vân Thụy cười nói: "Dạo gần đây tôi đi học có chút mệt trong người, nghĩ nghĩ để cây bút ghi âm này ghi lại lời giảng của giáo viên để khi trở về thì lấy ra nghe lại nên đã luôn đặt nó trên bục giảng. Sau khi tan học tôi liền cầm lấy nghe thử, không nghĩ tới vì dùng không quen mà nhấn nhầm thành ghi âm nhưng sau đó lại nhìn thấy cậu tới." "Từ nãy đến giờ cậu cứ bôi nhọ danh dự của tôi, ban đầu tôi còn chưa nhớ đến cây bút ghi âm này, còn đang suy nghĩ phải đáp trả cậu như thế nào mới tốt, không ngờ lại có thể ghi lại được nhiều chuyện đặc sắc như vậy." Đúng thật chỉ là để ghi âm lại bài giảng của giáo sư ở trên lớp, dù sao cũng chỉ mới là sinh viên năm nhất, mấy cái môn học tính toán này nọ không nghe nhiều là không hiểu được, cho nên mọi người cũng lưu hành việc dùng bút ghi âm, sau đó ra về nghe lại. Tuy Ôn Kiều ôm giấc mộng ăn no chờ chết, nhưng vì muốn Trình Tấn yêu thích mình hơn nên cậu vẫn luôn làm màu một chút. Lỡ đâu đến khi tốt nghiệp Trình Tấn lại đưa cho cậu bộ bài thi để làm, nếu làm đúng thì mới kết hôn, hoặc là bắt cậu viết đoạn mã rồi bắt làm đủ loại hình khác mới cho kết hôn. Không làm được thì xong đời cậu luôn. Cậu phòng ngừa mọi thứ nên đã mang theo bút ghi âm. Lúc trước chiếc bút này gánh trên mình giấc mộng vĩ đại, nhưng bản thân cậu là một tên trà xanh tâm cơ, rất nhanh đã nhìn ra tác đụng khác của nó. Cậu ghi lại toàn bộ lời nói ác độc của Triệu Vân Thụy, sau đó chạy đến sờ sờ Trình Tấn để bán thảm. Cậu nghĩ Trình Tấn cũng không biết Triệu Vân Thụy là kẻ ác độc như vậy đâu. Dù Trình Tấn với Trình Tấn không có quan hệ tình cảm, nhưng Ôn Kiều nghĩ bản thân mình vẫn nên bóp chết cái nguy cơ này càng sớm càng tốt. Dù sao họ cũng là thanh mai trúc mã, lỡ như đúng như lời Triệu Vân Thụy nói, mẹ của Trình Tấn chỉ thừa nhận mỗi Triệu Vân Thụy làm con dâu thì sao. Nếu thực sự là vậy, ghi âm này giữ lại cho dì Trình nghe vài đoạn. Cho nên từ khi tạn học, ngay tại cửa phòng học cậu đã nhìn thấy Triệu Vân Thụy từ dưới đi lên, cậu liền bấn sẵn ghi âm. Dù sao cũng không thể bật ghi âm ngay trước mặt Triệu Vân Thụy được. Bị phát hiện thì lại không hay. Cứ coi như là cậu chỉ dùng ghi âm với Triệu Vân Thụy, nhưng mà mọi người đều biết mục đích như vậy thì sẽ mang thành kiến với cậu. Ai mà thích có người ngấm ngầm ghi âm bên cạnh mình chứ. Ai ai cũng có lúc nói vài câu phàn nàn, một số lời riêng tư, nhỡ đâu bị người phát tán ra ngoài thì chẳng phải rất kinh khủng sao. Cho nên cậu phải có chuẩn bị trước. Hễ mà cậu gặp phải Triệu Vân Thụy thì y sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội gây chuyện với cậu. Vừa hay lần này lại có thể dùng tới bút ghi âm này. Cậu nói chuyện dễ nghe, chỉ nói bản thân là vô tình ghi lại, nhìn xung quanh thấy bạn học không ai tỏ thái độ phản cảm thì càng thêm đắc ý trong lòng. Sau đó cậu tiếp tục nhìn vào Triệu Vân Thụy vừa bị mình vả mặt: "Hình như cậu vừa nói là đã gọi người đến sửa camera rồi, còn có cả video trong đó nữa, cậu nói thử xem, chuyện này nên làm thế nào? Triệu Vân Thụy à, tuy rằng hai ta có chút ân oán nhỏ, cãi nhau vài ba câu là chuyện bình thường. Không ngờ cậu lại ác độc như vậy, nếu như camera kia chưa sửa thì có phải cậu định đẩy tôi xuống không?" "Đã vậy lại còn dám ở trước mặt mọi người vu không tôi đẩy cậu xuống, hình như là còn nói tôi muốn đánh chết cậu nữa hả?" "Con người cậu thật đáng sợ, sinh mệnh trong mắt cậu không đáng một xu sao? Sau này ai có mâu thuẫn thì cậu liền giết người đó sao? "May mà tôi thoát nạn, nếu như đổi lại là người khác, không biết ngày hôm nay có còn may mắn sống sót hay là bị người ta hại đến chết nữa." Những lời này làm cho những người đứng về phe Triệu Vân Thụy không còn gì để nói nữa, mọi người cũng chỉ là người bình thường, ai mà chịu nổi việc bị người khác hãm hại chứ? Nghĩ thôi cũng thấy sợ. Xã hội pháp trị vậy mà ngay trong trường học lại xảy ra chuyện đấu đá tàn nhẫn như vậy. Không khí trầm mặc, thật là đáng sợ. Việc đến nước này cũng không thể nói gì nữa, bằng chứng xác thực, Triệu Vân Thụy cũng không biết mình nên nói cái gì, nói do mình trùng sinh sao? Không có bằng chứng thì ai sẽ tin tưởng được chứ? Y khập khiễng rời đi, nhưng lần này đã không còn ai dám đỡ y. Vẫn là giáo sư không thể đứng nhìn như vậy nữa mà tiến rồi đỡ y rời đi. Mọi người đều giải tán. Trình Tấn nắm tay Ôn Kiều, tam trạng đặc biết vui vẻ, Ôn Kiều cũng cảm nhận được niềm vui của anh: "Anh làm sao vậy, em không làm chuyện xấu mà anh lại vui đến thế hả? Cảm giác như em là kẻ mang tội ác tày trời hoàn lương vậy á." Nếu như không phải lúc nào cậu cũng giả vờ trong sáng vô tội, chuyện xấu xa còn chưa kịp làm cái gì cả thì cũng đã hoài nghi chính mình có phải đã để lộ sợ hở nào không. "Không có gì." Trình Tấn cười nói: "Em không bị oan uổng thì đường nhiên là anh phải vui vẻ rồi." "Hôm nay em cũng bị hoảng sợ rồi, để anh đời em về nhé?" Anh nhớ rõ khuôn mặt tái nhợt của Ôn Kiều khi đi xuống cầu thang. Ôn Kiều nghĩ nghĩ, dù sao họ cũng đã xác định quan hệ, để Trình Tấn đưa về cũng chẳng sao. Bây giờ cậu cũng đã hiểu Trình Tấn hơn, cậu tin tưởng Trình Tấn sẽ không chê nhà cậu bẩn, mà ngược lại sẽ càng thương tiếc cho cậu. Nói không chừng còn có thể mua cho nhà cậu ngôi nhà mới, đến lúc đó cậu và mẹ có thể đến ở, quả thật là hoàn mỹ. Từ sớm Ôn Kiều đã chán ghét căn nhà cũ nát của mình, cậu muốn ở một nơi sạch sẽ rộng rãi hơn. Lúc nhỏ, cậu luôn ghét bỏ căn nhà của mình, không dám nhắc về nhà mình với ai, cũng không bao giờ đưa bạn về nhà. Nhưng mà cậu thấy bản thân thẳng thắn nói, mọi người đều thấu hiểu, thậm chí còn vì thấy xuất thân khu dân nghèo nhưng lại vô cùng ưu tú, ánh mắt nhìn cậu càng nể phục. Dù sao cũng không phải tìm bạn đời nên không cần phải cân nhắc nhiều. Người bình thường biết cậu như vậy chỉ cảm thấy cậu rất tốt, rất tài giỏi, nên cậu cũng đã thay đổi cách nhìn khác. Vì vậy cũng khiến cậu thoải mái hơn rất nhiều. Dù vậy thì cậu vẫn mong muốn được sớm rời khỏi căn nhà này để sống ở nơi tốt hơn. Cho nên cậu trả lời dứt khoát: "Được ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro