Thiết Lập Tính Cách Là Tra Nam - Phụng Hiếu Nam Thần
Chương 44: Ngườ...
Phụng Hiếu Nam Thần
2025-03-15 00:00:15
Gõ chữ: Nhiệt Không Độ Trình Tấn tới trường có xe đưa đón, nhà Ôn Kiều khá là xa, đi xe buýt phải xuống xe đổi chuyến, tất nhiên là Trình Tấn không định ngồi xe buýt cùng cậu. Ôn Kiều lên xe, có chút do dự: "Nếu không thì thôi vậy." "Sao vậy?" Trình tấn nghi hoặc. Ôn Kiều nói: "Nếu anh lái chiếc xe này qua đó, sẽ có trẻ con ném đá linh tinh, đừng để xe bị hỏng." Mặc dù nghèo nhưng Ôn Kiều vẫn có chút hiểu biết về ô tô, chiếc xe này của Trình Tấn, dù có bán cậu cũng không đủ đền cho anh. Nghiêm trọng như vậy? Trình Tấn chưa gặp chuyện này bao giờ: "Không sao, đi thôi." Đã muộn thế này, cũng không thể không đi được. Anh biết với số tiền trong tài khoản của mình vẫn đủ để trả tiền sửa chữa. Khi đến nơi, xe không vào được, phải đi bộ một đoạn mới tới nhà Ôn Kiều, Trình Tấn cùng Ôn Kiều xuống xe, Ôn Kiều kéo tay Trình Tấn: "Đã trễ rồi, nếu không tối nay anh ở lại nhà em?" Lúc này, trời không còn sớm nữa, nhà Ôn Kiều lại xa, hơn nữa lúc ở trường anh bị trì hoãn một lúc, lúc ra khỏi Ôn gia có lẽ trời cũng tối rồi. Ôn Kiều trong trường học có giường ngủ, nhưng cậu sống không quen ở trường nên thường về nhà, chỉ khi nào quá muộn cậu mới ở lại trường. Nghĩ lại, Trình Tấn bảo tài xế về trước: "Sáng mai anh đến đón tôi là được." "Em mỗi sáng đi học như thế nào?" Ôn Kiều nói: "Đến trường vẫn tốt, chỉ mất một tiếng đồng hồ thôi, dậy sớm là được." Đương nhiên chuyện này cũng không thể chứng minh cậu thích dậy sớm. Nếu không phải điều kiện ký túc xá quá tệ, thì cậu cũng không chạy qua chạy lại như vậy. Hơn nữa mẹ cậu ở nhà một mình, cậu cũng không yên tâm. "Khoan đã, anh đợi một chút." Ôn Kiều dừng bước. "Cái gì?" Trình Tấn nghiêng đầu nhìn cậu. Chỉ thấy Ôn Kiều, cởi áo khoác, lấy từ balo một chiếc áo nhàu nát mặc vào, tiếp theo lấy thứ gì đó phun lên tay và đầu, mặt cũng bị cậu làm cho lem luốc, mang lại cảm giác lỗi thời, ống quần bị cuốn lên một nửa, chẳng khác gì một tên lưu manh. Không chỉ chỉnh trang chính mình, cậu còn làm tóc Trình Tấn rối tung, sau đó nhìn anh bật cười. Trình Tấn chẳng hiểu gì, thấy cậu cười như vậy, anh cũng bất giác cười theo. "Tại sao chúng ta phải biến thành như thế này?" Anh hỏi. Ôn Kiều đem quần áo anh cởi ra, chà đạp một phen, rồi đưa anh mặc vào, sau đó mới vừa lòng nói: "Giờ thì vào được rồi. Ở chỗ em rất hỗn loạn, nếu chúng ta ăn mặc sạch sẽ như vậy, có khi sẽ có người xông tới tới cướp đồ, có người còn ép anh phải chuyển tiền, ở đây không có giám sát." "!" Trình Tấn kinh ngạc. Ôn Kiều cười nói: "Đây đều là sự thật, có điều không phải ở đây ai cũng như vậy, cũng có người tốt, nhưng cũng có rất nhiều người bên đường xông tới cướp bóc, thậm chí còn đánh nhau, nhìn anh rất giàu có, không chiếm chút lời không được. Nếu có thể tránh được rắc rối thì cố gắng mà tránh." Cậu nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Trình Tấn lại đau lòng không thôi, Ôn Kiều lớn lên trong hoàn cảnh như thế này, so với quá khứ, chênh lệch quá lớn. Đặc biệt cậu lại thường xuyên làm việc, chỉ cần rảnh sẽ đi làm. Anh cảm thấy có lẽ mình hơi quá đáng với Ôn Kiều. Ôn Kiều nhận ra anh đau lòng, nhưng cũng không giải thích gì, cậu chính là cố ý, cậu muốn Trình Tấn đau lòng cậu. Tất nhiên, trên thực tế cậu không có đáng thương như vậy, ở đây ai mà không biết, cái người tên là Ôn Kiều, lớn lên xinh đẹp, da trắng phát sáng, nhưng không thể đụng vào. Dù sao thì cậu cũng biết đánh người, hơn nữa cậu còn có một nhóm đồng lõa cũng biết đánh người. Dù có may mắn cướp được, thì hôm sau cũng phải ngoan ngoãn trả lại. Cậu chỉ mang theo mấy cái này khi không muốn đánh người, chỉ muốn an ổn về nhà, vì vậy cậu phải cải trang cho mình, rốt cuộc thì vẫn có người không biết cậu mà đi kiếm chuyện. Hai người sóng vai đi cùng nhau, Trình Tấn cảm khoái không thôi cuộc sống khốn khổ của người yêu, anh suy nghĩ một lúc, hỏi: "Vậy mẹ em ở đây có phải không tốt lắm không?" Anh nhớ Ôn Kiều là gia đình đơn thân, mẹ cậu một mình nuôi cậu lớn lên. Ôn Kiều ho khan một tiếng, cậu thật sự rất muốn nói cho Trình Tấn biết, mẹ cậu nhu nhược, yếu đuối không nơi nương tựa, đặc biệt cần người giúp đỡ, nếu Trình Tấn có thể mua cho bọn họ căn nhà lớn ở ngoài thì càng tốt, nhưng nghĩ đến bộ dạng của mẹ cậu liền nghẹn lại, tốt nhất vẫn không nên nói dối nếu không sẽ bị vạch trần ngay. Cậu chỉ nói: "Thực ra cũng rất tốt, em và mẹ ở đây nhiều năm, đều là người quen với nhau cả, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì." Chờ Trình Tấn đến nhà họ Ôn, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Ôn Kiều lại nói không có chuyện gì, anh chào mẹ Ôn Kiều: "Chào dì." "Được, được." Mẹ Ôn vui mừng vì con trai tìm được bạn tốt: "Con là bạn học của Tiểu Kiều đúng không, mau ngồi đi." Đối phương đứng lên, đứng ngang tầm mắt Trình Tấn, hai người cao xấp xỉ nhau, Trình Tấn so ra chỉ cao hơn một chút. Không phải Trình Tấn thấp, mà là mẹ Ôn thật sự quá cao, bà không béo, thân hình hữu lực, càng không gầy gò giống như cây trúc. Chỉ là Ôn Kiều không thừa hưởng điểm này của đối phương, lớn lên không quá cao, chiều cao cũng chỉ bình thường. Vào phòng, mẹ Ôn cười nói: "Con xem, đứa nhỏ này làm con như vậy, mau mau rửa sạch đi." Mẹ Ôn hiểu rõ tính cách con mình, ở đây cũng không cần giả vờ gì. "Mẹ, con dẫn Trình Tấn đi tắm." Ôn Kiều vội nói, sợ mẹ làm lộ chuyện của cậu. Nhà họ không lớn, chỉ có một phòng vệ sinh rất nhỏ, hai người đàn ông đi vào cũng không dễ dàng, Ôn Kiều dẫn Trình Tấn đi rửa mặt, bật công tắt điện: "Đợi một chút nữa nước nóng là có thể tắm rửa gội đầu." Anh đành đứng trong phòng tắm nhỏ bé này mà tẩy rửa. Nhà họ Ôn không có quần áo dự phòng nào, mặc dù vóc dáng mẹ Ôn và Trình Tấn không khác nhau mấy, nhưng bà cũng không có bộ quần áo nào chưa mặc cả, hơn nữa Trình Tấn là một người đàn ông trưởng thành, mặc quần áo của mẹ vợ mình cũng không phù hợp cho lắm, khoác ngoài thì còn được, còn quần áo bình thường thì thật sự không ổn. May thay, hôm nay anh vừa mới thay quần áo, trời cũng không nóng, không ra mồ hôi nên mặc lại cũng không có vấn đề gì. Nói đúng hơn là từ khi đến thế giới này, Trình Tấn ngày nào cũng mặc quần áo khác, ở thế giới trước, ở Trình gia, Trình Tấn cũng không xa hoa như vậy, một bộ quần áo mặc hai ba ngày là chuyện bình thường. Trình Tấn nhanh chóng rửa mặt xong liền đến lượt Ôn Kiều, Ôn Kiều so với anh chậm hơn nhiều, sau khi tiếng nước ngừng, phải mất một lúc cậu sấy tóc khô rồi mới đi ra. Khi Ôn Kiều ngồi xuống bên cạnh, anh ngửi thấy rõ ràng hương thơm nhàn nhạt. Trình Tấn nhìn liền hiểu. Kiếp trước, Lâm Chiêu cũng thích như vậy. Buổi tối, giường của Ôn Kiều không lớn, so với giường ở ký túc xá chỉ lớn hơn một chút, hai người nằm cạnh nhau. Tắt đèn, nằm một chút, Ôn Kiều xoay người hôn anh, còn cười một tiếng, Trình Tấn kiềm nén cảm xúc một chút cũng không từ chối. Hai người tận lực kiềm nén âm thanh, không làm ra tiếng động lớn gì. Ngày hôm sau, mẹ Ôn không có phản ứng gì, hẳn là không nghe thấy gì, tài xế đã chờ ở chỗ ngày hôm qua, hai người đi tới, ngồi xe đến trường. Buổi sáng dậy sớm, Ôn Kiều cũng không làm lung tung gì trên mặt cùng đầu anh. Trở lại công ty, Trình Tấn nhớ tới chỗ ở của Ôn Kiều, thật sự chọn cho cậu một căn nhà mới. Anh hy vọng Ôn Kiều có thể thay đổi tính tình, không độc ác, không ái mộ hư vinh, không phải như thế này thế kia, mục đích của anh cũng không phải để Ôn Kiều chịu khổ. Đường về nhà Ôn Kiều nguy hiểm như vậy, có đôi khi cậu còn qua công ty anh ngồi trong chốc lát, nói chuyện rồi mới trở về, muộn như thế càng nguy hiểm hơn. Anh cho trợ lý chọn một vài bất động sản gần trường, sau đó lại nghĩ mẹ Ôn cũng cần có công việc, mẹ Ôn có lẽ đất diễn không nhiều lắm, Triệu Vân Thụy cũng không dùng Thần khí để thay đổi tính tình bà, bản thân mẹ Ôn cũng rất bình thường, tìm công việc cho bà, Trình Tấn không lo lắng bà sẽ gây ra chuyện gì. Nguyên nhân chính vẫn là chỗ làm việc của mẹ Ôn quá xa, dọn đến đây, chạy qua chạy lại hai bên cũng tiện hơn. Có việc làm cũng an tâm hơn nhiều. Trình Tấn không có ý định đem chuyện sau này của cậu đều quản, chuyện này, chỉ có thể chờ anh xác nhận Ôn Kiều không đem tiền đi làm chuyện xấu thì mới có khả năng. Thật sự thì việc thích hư vinh một chút cũng không có vấn đề gì, chỉ là anh nhớ trong cốt truyện, Ôn Kiều cầm tiền của anh mua chuộc người khác. Hiện tại Triệu Vân Thụy cùng Ôn Kiều đã loạn thành như vậy, nếu Ôn Kiều có thêm thực lực, anh sợ sẽ gặp Ôn Kiều trong tù. Nhưng cũng không đáng sợ như vậy, trước kia Ôn Kiều vì anh thay đổi không ít, sau này mọi thứ đều sẽ dễ dàng hơn. Chỉ cần giải quyết xong Triệu Vân Thụy, thế giới sẽ trở lại bình thường, Ôn Kiều cũng sẽ bình thường, nói không chừng, anh có thể chờ mong Ôn Kiều sẽ khôi phục ký ức của bé đậu ngọt. Thần khí cùng đám tu sĩ đứng sau đó, Trình Tấn không cho rằng chuyện của Triệu Vân Thụy cùng bọn họ sẽ chấm dứt ở đây. Tựa như đời trước, Lâm Chiêu vô cớ ghét Lâm Tử Tu, rõ rang Lâm Tử Tu cùng mẹ Lâm đối xử với cậu không tệ, đời này, anh cảm thấy vẫn sẽ như thế, giả dụ, Ôn Kiều không thích Triệu Vân Thụy, ngược lại còn muốn đem Triệu Vân Thụy đạp nát xuống bùn. Triệu Vân Thụy đã bị sửa chữa ký ức kiếp trước, tính cách vốn đã độc ác, đứng ở trên lập trường đạo đức cao cả sao có thể không khoe khoang? Nếu Triệu Vân Thụy không phản ứng, có lẽ đã bị khống chế giống Lâm Tử Tu ở thế giới trước. Đương nhiên dựa theo chuyện Triệu Vân Thụy đã làm trong nguyên tác, với loại tính cách này, Trình Tấn tin rằng, người này không cần cưỡng ép khống chế, chỉ cần anh cùng Ôn Kiều sống tốt, Triệu Vân Thụy sẽ không để yên. Nghĩ đến đây, Trình Tấn đột nhiên cảm thấy, vấn đề an toàn của Ôn Kiều cũng nên chú ý, mặc dù giả thiết đã thay đổi Ôn Kiều trở thành kẻ xấu, nhưng người như Triệu Vân Thụy, nếu đã là kẻ xấu thì vẫn là kẻ xấu, nếu ra tay với Ôn Kiều thì không tốt. Nghĩ như vậy, anh tiếp tục gọi trợ lý vạn năng tới, yêu cầu anh ta làm tốt nhiệm vụ được giao. Đây là người ba anh đưa cho anh, có thể nói là dùng rất tốt. Trợ lý gật đầu, yên lặng mà ra ngoài làm việc. Vấn đề an toàn đã giải quyết, cùng ngày Ôn Kiều đến, Trình Tấn liền đưa cho cậu một số thông tin các căn phòng cho cậu: "Em xem mấy chỗ này, em thích cái nào? Chọn một chỗ em cùng dì sống cùng nhau." "Những nơi này đều gần trường học, đi học cũng rất thuận tiện, còn công việc của mẹ em cũng có thể giải quyết." Ôn Kiều hưng phấn, hai mắt mở lớn sau đó liền không phục bình thường, cau mày, tùy ý lật quyển sách trong tay, nhìn như lơ đoãng lật xem, nhưng thực tế đôi mắt tinh tường của cậu đều nắm chuẩn các thông tin, cậu nhìn về phía Trình Tấn, không đồng tình nói: "Như vậy không tốt đâu, chúng ta chỉ vừa quen nhau chưa bao lâu, em bắt anh mua nhà cho em, còn thêm mẹ em nữa, sẽ bị người khác nói ra nói vào không hay. Hơn nữa nếu mẹ anh biết, có thể cho rằng em bên anh chỉ vì tiền, càng phản đối chúng ta ở bên nhau." Cậu lặng lẽ liếc quyển sách một cái, trời ơi, đẹp quá! Cậu thích! Ánh mắt quay trở lại, cậu dùng tay lật một tờ làm như đang chơi đùa, rồi tờ giấy lật sang một trang mới. Ôn Kiều lại liếc mắt ngắm một cái, ôi trời, cái này sao càng đẹp hơn vậy, so với cái trước còn đắt hơn, cậu thích! Không biết tới lúc đó, Trình Tấn có sang tên dưới danh nghĩa của cậu không, nếu có thể sang tên, cậu liền giàu to, không được, không được, cậu còn muốn cùng Trình Tấn kết hôn, một chút lợi ích nhỏ nhoi như vậy mà cũng để vào mắt thật là không có lời. Nhưng với người giàu như Trình Tấn, vốn đã nhìn quen, về sau không biết anh có yêu người khác không, nếu lừa dối cậu thì làm sao bây giờ? Tuy rằng tham tiền, thích sống xa hoa, nhưng nếu là Trình Tấn, cậu không chịu nổi Trình Tấn tìm người khác, sợ cậu chẳng giữ được vị trí vợ của Trình Tấn. Xem ra sau khi kết hôn phải có tài sản đứng dưới danh nghĩa mình mới được, nếu Trình Tấn thay lòng đổi dạ, cậu sẽ bỏ đi, đến lúc đó cuộc sống cũng không quá khó khăn. Không đúng, không đúng, cậu đang nghĩ vớ vẩn gì vậy, Ôn Kiều nhanh chóng không phục lý trí, hiện tại còn chưa có chuyện gì xảy ra, cậu nghĩ quá nhiều rồi. Nói không chừng mọi nỗ lực của cậu đều là công dã tràng, Trình Tấn có thể ngủ với cậu xong rồi bỏ trốn. Khi Trình Tấn nghe được cậu nói, anh cũng nghiêm túc suy nghĩ, dù lý trí nói cho anh, Ôn Kiều đã bị sửa tính cách, là một kẻ mưu mô tâm cơ, nhưng dù sao cũng là người yêu của anh, hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, còn cả kiếp trước, mặc kệ là chuyện gì, cậu vẫn yêu anh, anh không muốn phải nghĩ xấu về Ôn Kiều. Lời Ôn Kiều nói cũng không sai, vừa mới xác định quan hệ, cùng mẹ chuyển vào nhà người yêu tặng quả thật không tốt. Mấu chốt là Ôn Kiều còn chưa tốt nghiệp, trong trường học cậu càng được chú ý, khi tin đồn bị truyền ra, nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt đến Ôn Kiều. Ôn Kiều trộm xem hết mấy căn phòng trong quyển sách, không biết vì sao Trình Tấn không nói chuyện, liếc nhìn Trình Tấn một cái, nháy mắt như bị sét đánh giữa trời quang. Rồi xong luôn, cậu vừa rồi có nói gì sao? Vì sao Trình Tấn lại do dự, Trình Tấn không muốn mua cho cậu căn phòng lớn sao? Không! Đừng mà! Ngôi nhà lấp lánh trước mắt dường như đang rời xa cậu, Ôn Kiều thực sự muốn tát mình một cái, tại sao rảnh rỗi không có việc gì mà nói bậy. Tại sao cứ phải muốn nói tình cảm thành chứ aaaaaaaaaaa! Cậu còn có thể trách Trình Tấn vì quá yêu cậu, nên thật sự suy xét cho cậu sao? Đối với người tốt như vậy cậu không nỡ huhu! Cậu ho nhẹ một tiếng, muốn nói gì đó để được đền bù cái khác, nhưng ngay sau đó nghe Trình Tấn nói chuyện, Trình Tấn trầm ngâm một lát, cùng cậu thương lượng: "Nếu không chúng ta chọn một phòng thuê đi, sau đó em trả tiền thuê phòng, có được không? Em cũng không cần đưa quá nhiều, đó cũng chỉ là thủ tục, lỡ như bị truyền đến trường, cũng không ảnh hưởng nhiều tới em." Anh tin với tài ăn nói của Ôn Kiều, có thể nói thành, đây là do bạn trai quá yêu tôi, bởi vì nhà tôi sống trong khu nghèo khó, muốn mua phòng cho tôi, nhưng tôi kiến quyết từ chối, cuối cùng tôi liền thuê nhà, quan hệ giữa chúng tôi không liên quan gì đến tiền bạc, chỉ có quan hệ bình đẳng. "Em xem phòng ở cũng rất bình thường, rất nhiều gia đình ở đây, sẽ không khiến nhiều người bán tán." "!" Ôn Kiều không nghĩ đến việc thuê phòng, càng không nghĩ đến chuyện sẽ trả tiền thuê phòng, chỉ muốn ở trong căn nhà lớn nhất, xa hoa nhất, nhưng cậu không thể nói vậy được, cậu chính là một người lương thiện tốt bụng, là một nam tử hán tự lực tự cường. Cậu nghẹn nửa ngày, nói: "Nhưng gia đình em không đủ khả năng trả tiền thuê nhà, nên từ nhỏ em mới lớn lên ở đó, tiền thuê nhà bên đó rất rẻ, nếu đổi sang đây, có lẽ em không đủ khả năng chi trả." "Nếu không thì thôi đi, em ở đó cũng được, đã nhiều năm như vậy, cũng không xảy ra vấn đề gì lớn, mọi người ở đó đều biết mặt em, những kẻ trộm cắp đó, đều là người quen cả, nhiều lúc sẽ không cướp đồ của em. Hơn nữa, nếu em cải trang tốt một chút thì họ sẽ không cướp đồ của em, nhìn liền biết em không phải là kẻ dễ bị bắt nạt." Nội tâm cậu hò hét, cậu không sợ bị ảnh hưởng nhé, bạn học bàn tán vài câu thì có gì phải sợ, có thể ảnh hưởng tới tâm trạng vui vẻ của cậu khi sống trong nhà lớn sao? Không thể! Có thể làm cậu mất miếng thịt nào sao? Không thể! Cậu không sợ, thanh danh là gì chứ, lúc quyết định chọn mục tiêu là Trình Tấn, cậu cũng không suy xét đến mấy vấn đề này. Tốt xấu gì lần này Trình Tấn không nghe lời cậu, nếu thật sự để Ôn Kiều ở lại đó, nói không chừng Ôn Kiều sẽ tức đến mức hộc máu. Nếu đã thấy khu ổ chuột, Trình Tấn sẽ không để Ôn Kiều sống ở chỗ như vậy, hơn nữa mỗi lần về nhà đều phải ngụy trang, nghe đáng thương vô cùng, anh không có năng lực còn được nhưng đã có năng lực tất nhiên không thể để người yêu chịu khổ. Anh nói thẳng: "Không sao, anh sẽ sắp xếp cho dì một công việc chính thức, tuy rằng không quá tốt nhưng đủ tiền trả tiền thuê phòng cho hai người." Anh chuẩn bị sắp xếp cho mẹ Ôn một công việc nhẹ nhàng một chút, còn lại vẫn là dựa vào năng lực của mẹ Ôn. Còn việc đưa tiền trực tiếp, vẫn là câu nói dó, chờ Ôn Kiều khôi phục bình thường, anh tuyệt đối không keo kiệt một phân nào. A! Ôn Kiều khóc trong lòng, căn phòng lớn của cậu.... không có.... Cậu nhìn Trình Tấn bằng đôi mắt ngấn lệ, nói: "Trình Tấn, anh thật tốt." Trình Tấn xoa đầu cậu: "Không có việc gì, đây đều là việc anh nên làm." Nhìn xem sao đứa trẻ này lại cảm động như vậy. -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Editor: Gãy lưng luôn mn.... Nghỉ tết thì bạn editor Nhiệt Không Độ sẽ cố gắng gõ chữ nhiều hơn :)) Lạc thì cà lê cà lê chuẩn bị cho các chương sau để đẩy tiến độ 🐌
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro