Chương 1
Lá Đỏ:))
2024-06-30 15:42:20
Từng ánh nắng sớm chiếu rọi qua khung cửa sổ làm sáng ửng một góc phòng . Bên ngoài, từng tán cây đung đưa theo gió , lấp ló ánh mai vàng xanh mướt trên những tán lá . Bởi căn phòng đã sáng ửng trong buổi sớm mai nên khiến nó đang ngủ cũng phải khó chịu bừng tỉnh khỏi cơn mơ . Nó dụi dụi mắt và với tay lên phía đầu giường để lấy chiếc điện thoại . Vừa bật sáng màn hình , đã có một tiếng hét từ dưới tầng vọng lên khiến nó sắp như thủng màng nhĩ.
-` Này , chịu dậy chưa hả cái con lười lười kia ?'- hoá ra cái giọng hét đó là Vân , chị gái nó.
-' Vâng , em dậy rồi.`- nó lười nhác trả lời.
Tầm 10p sau nó đi xuống tầng , nó đã thấy cả nhà đã dậy từ rất sớm và ra phòng ăn hết rồi , chỉ mong mỗi mình nó . Nó biết nó lề mề và phải để mọi người phải chờ đợi nhưng biết sao giờ tình nó trước giờ vẫn thế.Nó và gia đình ngồi vào bàn ăn sáng, trong bữa ăn bố nó cửa hàng tiếng hỏi nó:
-' Bé Gạo hôm nay đi học tại trường mới có hộp thuốc không con?'
-' Dạ , có đôi chút ạ.'
-' Không sao đâu , một thời gian sau bé Gạo nhà ta sẽ quen với môi trường mới tại đây mà thôi.'
-' Này nếu đứa trẻ nào bắt nặt em thì nhớ nói với chị đấy nhá!'-Vân hằn giọng nói .
Nó nhìn người chị của mình , nó biết ngoài mặt chị nó cố tỏ ra là mình mạnh mẽ nhưng thật ra chị này vẫn rất yêu thương và quan tâm đến nó phết.
-'Dạ , em sẽ ghi nhớ câu nói của chị ạ.'- nó nở một nụ cười nhẹ và đáp lại .
Sau khi ăn xong phần của mình , nó chạy tọt lên phòng để chuẩn bị đồ đi học . Mẹ nó nhìn theo bóng con gái của mình rồi thở dài, phàn nàn với chồng mình bên trong cạnh.
-' Con bé vẫn vậy , chả có tí thay đổi gì so với hồi bé cả.Khác mỗi điều kiện là giờ nó mở và hòa đồng với mọi người hơn , không biết nếu chúng ta không có ở đây thì con bé sẽ ra sao nhỉ.'
-'Em đừng quá lo lắng, bé Gạo sẽ ổn thôi mà'.
---Sau khi chuẩn bị xong đồ đồ học xong---
Nó chạy ngoài cổng, nơi mà Vân đang chờ đợi để đưa nó đi học, nó chèo lên xe Vân.Vân lái chiếc xe máy đeo nó vèo vèo bon bon trên con đường làng , nó đã quá quen thuộc với cái kiểu đi xe của chị mình nên chả lạ mấy. Chả mấy chốc nó đã đặt chân đến ngôi trường mới, nơi mình sẽ học trong một khoảng thời gian dài. Nó quay lại chào tạm biệt với Vân và tiến về phía trường học . Nó vừa bước qua cổng trường , chợt một cánh tay chặn ngay trước mặt nó và không cho nó đi qua.Rồi một giọng nói vang lên làm nó phải ngẩng đầu nhìn lên hướng mà phát ra âm thanh. Ánh nắng chiếu vào mắt nó làm cho nó phải nhíu mắt để nhìn, trước mặt nó là một cậu bạn cao hơn nó , gương mặt thanh tú .
-' Này, cậu có phải học sinh trường không mà sao cậu không mặc đồng phục hả?'- Giọng cậu bạn cửa hàng lên làm cho nó thưởng vì say chú ý vào mặt cậu ta c\quá mà không chú ý.
-' Cái này thì... tôi là học sinh mới nên chưa có đồng khúc nên cậu thông cảm nha'- Nó cười cười .
Nghe đến thế bạn khi ũng để cho nó đi qua.
-'Học sinh mới sao?À... Nếu cậu không biết lớp mình là lớp nào thì cậu hãy đợi ở phòng hội đồng để chờ giáo viên của mình nhé.'-Cậu bạn vừa nói vừa chỉ tay để nó có thể đi đến chỗ đó.
Sau nó lễ phép chào tạm biệt cậu bạn rồi tiến về phía phòng hội đồng, nó đi bạn bè của cậu bạn trêu chọc cậu ta.
-` Này , chịu dậy chưa hả cái con lười lười kia ?'- hoá ra cái giọng hét đó là Vân , chị gái nó.
-' Vâng , em dậy rồi.`- nó lười nhác trả lời.
Tầm 10p sau nó đi xuống tầng , nó đã thấy cả nhà đã dậy từ rất sớm và ra phòng ăn hết rồi , chỉ mong mỗi mình nó . Nó biết nó lề mề và phải để mọi người phải chờ đợi nhưng biết sao giờ tình nó trước giờ vẫn thế.Nó và gia đình ngồi vào bàn ăn sáng, trong bữa ăn bố nó cửa hàng tiếng hỏi nó:
-' Bé Gạo hôm nay đi học tại trường mới có hộp thuốc không con?'
-' Dạ , có đôi chút ạ.'
-' Không sao đâu , một thời gian sau bé Gạo nhà ta sẽ quen với môi trường mới tại đây mà thôi.'
-' Này nếu đứa trẻ nào bắt nặt em thì nhớ nói với chị đấy nhá!'-Vân hằn giọng nói .
Nó nhìn người chị của mình , nó biết ngoài mặt chị nó cố tỏ ra là mình mạnh mẽ nhưng thật ra chị này vẫn rất yêu thương và quan tâm đến nó phết.
-'Dạ , em sẽ ghi nhớ câu nói của chị ạ.'- nó nở một nụ cười nhẹ và đáp lại .
Sau khi ăn xong phần của mình , nó chạy tọt lên phòng để chuẩn bị đồ đi học . Mẹ nó nhìn theo bóng con gái của mình rồi thở dài, phàn nàn với chồng mình bên trong cạnh.
-' Con bé vẫn vậy , chả có tí thay đổi gì so với hồi bé cả.Khác mỗi điều kiện là giờ nó mở và hòa đồng với mọi người hơn , không biết nếu chúng ta không có ở đây thì con bé sẽ ra sao nhỉ.'
-'Em đừng quá lo lắng, bé Gạo sẽ ổn thôi mà'.
---Sau khi chuẩn bị xong đồ đồ học xong---
Nó chạy ngoài cổng, nơi mà Vân đang chờ đợi để đưa nó đi học, nó chèo lên xe Vân.Vân lái chiếc xe máy đeo nó vèo vèo bon bon trên con đường làng , nó đã quá quen thuộc với cái kiểu đi xe của chị mình nên chả lạ mấy. Chả mấy chốc nó đã đặt chân đến ngôi trường mới, nơi mình sẽ học trong một khoảng thời gian dài. Nó quay lại chào tạm biệt với Vân và tiến về phía trường học . Nó vừa bước qua cổng trường , chợt một cánh tay chặn ngay trước mặt nó và không cho nó đi qua.Rồi một giọng nói vang lên làm nó phải ngẩng đầu nhìn lên hướng mà phát ra âm thanh. Ánh nắng chiếu vào mắt nó làm cho nó phải nhíu mắt để nhìn, trước mặt nó là một cậu bạn cao hơn nó , gương mặt thanh tú .
-' Này, cậu có phải học sinh trường không mà sao cậu không mặc đồng phục hả?'- Giọng cậu bạn cửa hàng lên làm cho nó thưởng vì say chú ý vào mặt cậu ta c\quá mà không chú ý.
-' Cái này thì... tôi là học sinh mới nên chưa có đồng khúc nên cậu thông cảm nha'- Nó cười cười .
Nghe đến thế bạn khi ũng để cho nó đi qua.
-'Học sinh mới sao?À... Nếu cậu không biết lớp mình là lớp nào thì cậu hãy đợi ở phòng hội đồng để chờ giáo viên của mình nhé.'-Cậu bạn vừa nói vừa chỉ tay để nó có thể đi đến chỗ đó.
Sau nó lễ phép chào tạm biệt cậu bạn rồi tiến về phía phòng hội đồng, nó đi bạn bè của cậu bạn trêu chọc cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro