Hắn Bị Chơi!!
Trà Hảo Manh Manh
2024-08-07 21:01:10
Editor: Uniirr
Lúc Hà Cửu Vi tỉnh lại chỉ có cảm giác -- cô muốn chết.
Đầu như muốn nổ tung, thân thể đau giống như không phải của cô.
Cô ấn ấn huyệt thái dương, đứng dậy, chửi thầm một câu, thời điểm nhìn thấy căn phòng hỗn độn, cô cười gượng gạo.
WTF? Ngày hôm qua cô cùng nam nhân xa lạ lên giường ????
Cũng không phải hoàn toàn không có ấn tượng, nhưng lại không nhớ nhiều lắm, cô chỉ nhớ rõ cô cùng người khác lên giường, còn lại không nhớ rõ.
Nga? Giống như nhớ rõ... Nam nhân kia là tiểu xử nam?
Hà Cửu Vi có nguyên tắc bạt nhổ chim vô tình, thừa dịp bây giờ không có người, cô trốn đi.
Nam nhân mang theo bữa sáng về phòng, nhìn trên giường không có người, tìm một vòng.
Rất tốt, người không chỉ chạy, còn cho hắn một trăm khối.
Ha ha. Hắn bị chơi.
Bên này, bởi vì tìm không thấy qυầи ɭóŧ, Hà Cửu Vi mặc một bộ váy thấy rằng chính mình có thể bảo trì mỉm cười về đến nhà đã có thể xem như trấn định.
Cô nằm trên giường, nhìn bàn tay của mình, phấn nộn đặc biệt đáng yêu.
"Haiiiizz..."
Cô có cảm giác thân thể mình mười bảy tuổi nhưng lại chứa linh hồn bảy mươi tuổi.
Thật khó quá.
Mạnh Kinh Huy là vương bát đản.
Rõ ràng để ý như vậy vì sao lại giả vờ như không có việc gì.
Suy nghĩ một chút, chính mình giống như cũng hỗn đản.
Hà Cửu Vi cười lên tiếng -- cô cũng giống như Mạnh Kinh Huy mong nhìn cảnh thái bình giả tạo này sao? Kỳ thực Mạnh Kinh Huy nói rất đúng.
Cô quả thật là người không rời được nam nhân. Nhưng, Mạnh Kinh Huy chính là nam nhân của cô, rời không được hắn có gì sai sao?
Hiện tại cô không có nam nhân đâu.
Nên làm thế nào mới tốt đây...Nghĩ vậy, đôi mắt sáng ngời giống như đựng vạn thiên tinh.
Đương nhiên là lại tìm một người.
Treo cổ trên một cái cây mà vứt bỏ cả khu rừng, không phải phong cách của cô.
Cô vì chính mình mà sống.
Buổi chiều, Hà Cửu Vi đi học.
Mới biết -- Ô Tự xin điều đi làm giáo phương bị cự tuyệt, lại bị phái đi nghiêng viễn sơn khu chi giáo.
Gần đây nghe nói Ô Tự bị cự tuyệt là ý của Mạnh gia, Ô gia bởi vì Mạnh gia tạo áp lực mà đối mặt khủng hoảng kinh tế, cổ phiếu xuống thảm. Còn Thẩm Đình Đình cũng bị cưỡng chế đuổi học, không ai biết nguyên nhân bên trong.
Hà Cửu Vi nghe xong cũng chỉ ngẩn người, lạnh lùng cười, đây là bút tích của Mạnh Kinh Huy, cô biết.
Nhưng là... liên quan gì đến cô?
Theo sát Mạnh Kinh Huy cùng cô chia tay được truyền ra ngoài.
Mọi người đều nói Mạnh Kinh Huy bất cáo nhi biệt*, bỏ rơi Hà Cửu Vi, nhất thời mọi người nhìn cô với ánh mắt cười nhạo cùng thương hại, không biết tự lượng sức mình. Mà đương sự? Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, một dạng lão nương rất OK.
* Là không nói mà đi chăng???
Phong ba có lớn cũng có thời điểm bình ổn. Mọi người đã học cấp III, cuộc sống buồn tẻ thêm một chút gia vị, cùng lắm cũng nháo vài ngày, rất nhanh sẽ lại trở lại cuộc sống buồn tẻ.
Vẫn là tập trung học tập đi.
"Chào mọi người, tôi là Chu Thăng."
Trên bục giảng, nam sinh có khuôn mặt lưu manh, cười dương quang như một bức tranh, trong thời tiết oi bức mang đến một trận gió nhẹ.
Chu Thăng không nhìn mọi người phía dưới nghị luận, cà lơ phất phơ giới thiệu mình, đi xuống tìm vị trí.
A, có một người đang ngủ mà bàn đằng sau đang trống.
Cùng chung chí hướng, ngủ hữu!
Hà Cửu Vi bị người đánh thức, vẻ mặt không kiên nhẫn mở mắt, nhìn sau lưng mình có một nam sinh.
"Hắc, chào cậu..."
Chu Thăng nhìn thấy Hà Cửu Vi, giống như thiên lôi câu địa hỏa, hắn giống như thăng hoa.
_________
Chương Thưởng: Vú Em Và Lão Gia (1)
Editor: Uniirr
Trên người Hà Cửu Vi không có nhiều vết bầm tím nhưng dưới thân truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách làm sắc mặt cô tái nhợt, trên trán chảy mồ hôi, bây giờ cửa thành vẫn chưa mở chỉ cần nhịn một chút nữa thì cô sẽ được rời khỏi đây. Hà Cửu Vi cuộn cả người thành một đoàn lạnh run, chỉ mong trời mau sáng.
Trời bắt đầu sáng, cổng thành đã mở, Hà Cửu Vi sắp ngất xỉu, người lắc lư, rốt cuộc cũng rời khỏi nơi ác mộng này.
Tám tháng sau.
Hà Cửu Vi bụng lớn ngồi trong sân phơi nắng, không giống như những người phụ nữ mang thai có thân hình mập mạp, cô có bộ ngực no đủ cùng mông cong, chân tay tinh tế, da trắng, mặt đẹp, chỉ có bụng lớn thêm.
Bà Lưu vừa vào cửa liền thấy được hình ảnh này, không khỏi cảm khái ông trời cho Hà Cửu Vi ngoại hình hoàn hảo thì sẽ lấy đi quyền lợi được sống bình an của cô.
Bà Lưu cũng có số phận bấp bênh, chồng vừa mới mất thì đến lượt con gái. Tám tháng trước, bà ra ngoài gặp được Hà Cửu Vi nằm trên đất hấp hối, khi đó bà đột nhiên nhớ tới đứa con gái đã qua đời, tâm mềm nhũn, liền thu lưu Hà Cửu Vi.
Hai tháng này, Hà Cửu Vi chịu mệt nhọc, nói cái gì mà muốn cảm ơn bà Lưu, một người ôm hết mọi việc.
Đến một ngày, Hà Cửu Vi đột nhiên ngất đi. Bà Lưu đi gọi đại phu, mới biết là cô đã mang thai.
Bà Lưu cùng Hà Cửu Vi ở chung hai tháng, cũng hiểu biết ít nhiều chuyện cô gặp phải. Lúc ấy bà Lưu an ủi cô.
“Rời khỏi chính là chấm dứt, chấm dứt chính là bắt đầu.”
Hà Cửu Vi cũng nghe vào, tin tưởng thời gian có thể san bằng hết tất cả.
Nhưng vận mệnh trêu ngươi làm Hà Cửu Vi sụp đổ.
Cô mang thai con của tên cầm thú đó!
Bà Lưu khuyên cô đừng bỏ, có lẽ cả đời này cũng chỉ có một đứa con, có thể cùng bầu bạn với cô. Hà Cửu Vi rối rắm mãi, cuối cùng quyết định sinh đứa nhỏ.
Cho dù trong lòng không vui khi đứa nhỏ sinh ra, nhưng lâu ngày, Hà Cửu Vi cũng tiếp nhận chuyện này, mỗi ngày đều nói nhỏ nhẹ mà tâm sự với con, cảm thụ được con đang đáp lại, càng có hi vọng.
Có lẽ thân thể Hà Cửu Vi không tốt, cô sinh non, khi sinh dị thường gian nan.
Khoảng chừng một ngày một đêm(??) mới từ trong bụng Hà Cửu Vi chui ra. (Cũng ảo lắm :((()
Là con trai, mặt nhiều nếp nhăn đỏ rực, Hà Cửu Vi lại thấy rất đáng yêu, đặt tên hắn là Tử Thuận. Mong muốn hắn cả đời bình an, thuận lợi.
Hà Cửu Vi sinh con hai đến ba ngày liền tiết sữa, không cần thúc giục đầu nhũ, sữa cũng tự tiết ra.
Cô lần đầu tiên cho con uống sữa, núʍ ѵú truyền đến cảm giác đau đớn, bà Lưu cười, cô ngạc nhiên, bà nói thói quen thì tốt rồi.
Quả nhiên, có thể vì tình thương của mẹ lan tràn mà khi nhìn Tử Thuận uống no, cô cũng thấy giảm bớt sự đau đớn.
Kế tiếp lại có vấn đề xuất hiện.
Sữa dư lại rất nhiều, Tử Thuận uống không nhiều, chỉ khổ cô. Ngày thường chỉ có thể nhịn đau mà vắt sữa, đầy hai ba chén lớn. Không nghĩ tới cho con uống không đến ba tháng Tử Thuận đã không muốn uống sữa, Hà Cửu Vi không biết làm như thế nào cho phải, vẫn nhờ bà Lưu cho một bát gạo mới có thể giải quyết.
Nhưng còn dư sữa, cô nên làm sao bây giờ!
Hôm nay, bà Lưu từ bên ngoài về, nói cho cô Giang phủ vài ngày trước sinh được một tiểu thư, muốn tuyển vυ' em, bà hỏi cô có muốn đăng kí không?
Hà Cửu Vi vừa nghe muốn cự tuyệt, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt vào. Giang phủ là nhà giàu, nếu như đi làm ở chỗ đó, hẳn là trả không ít tiền công. Tử Thuận cũng sẽ lớn lên, đến lúc đó khắp nơi đều dùng tiền, cô không thể cái gì cũng dựa vào bà Lưu được, dù sao cũng phải tích trữ tiền về sau cần dùng.
Vừa vặn sữa của cô quá nhiều, mà Tử Thuận lại kén ăn, cô cũng phiền não, liền gật đầu.
Cũng không phải nói vừa xin tuyển là có thể được nhận, Giang phủ muốn mời chỉ có một vυ' em, người xin tuyển đã có bảy tám cái, Hà Cửu Vi cảm thấy cuộc cạnh tranh chắc rất kịch liệt.
May mắn là cô thắng bởi trẻ tuổi, sữa mẹ không có nặng mùi, nồng đặc mà thơm, mấy ngày sau có người đến thông tri cô mau vào phủ nhậm chức.
Nhưng mấy ngày nay Hà Cửu Vi mới biết được nếu làm vυ' em, thì sẽ không được gặp Tử Thuận, cô nghĩ mình nên đi hay không đi, Hà Cửu Vi bắt đầu rối rắm.
Cuối cùng vẫn là lo lắng Giang phủ sẽ đưa chia cắt hai mẹ con chiếm thượng phong, Hà Cửu Vi đang muốn cự tuyệt, Giang phủ bên kia lại nói khi cô đến phủ, không cần nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, buồn bực không vui sẽ ảnh hưởng đến sữa của tiểu thư.
Làm cho Hà Cửu Vi hạ quyết định, quyết tâm đi làm vυ' em.
Chính là gần một năm không thể bầu bạn ở bên Tử Thuận, Hà Cửu Vi tâm đều nát, trầm mặc nghẹn ngào nửa ngày, vẫn là bà Lưu an ủi cô hồi lâu.
Cứ như vậy, Hà Cửu Vi bắt đầu làm vυ' em kiếm sống.
Tiểu thư của Giang phủ là Giang Trĩ, tự là Không Lo. Ngày thường, ban ngày chăm sóc tiểu thư, buổi tối đợi tiểu thư ngủ là được về tiểu viện mà Giang phủ an bài cho cô.
Gần đây Giang Trĩ tựa hồ có thói quen Hà Cửu Vi bên người, suốt đêm đều không cho cô rời khỏi. Chăm sóc nhiều ngày như vậy, Hà Cửu Vi đối với Giang Trĩ cũng có cảm tình, đành phải đem chuyện này cho người thông báo với chính thất, cũng chính là đại phu nhân, mẫu thân của Giang Trĩ. Đại phu nhân cũng không vui vẻ khi Giang Trĩ sinh ra, chỉ oán cô không phải là con trai. Đại phu nhân nghe xong không nói cái gì, trực tiếp đồng ý.
Nhưng tiểu viện của cô không thể ở lại, đối với Không Lo mà nói là quá mức đơn sơ, quản gia đem cô an bài đến đại viện.
Cứ như vậy qua hơn một tháng, Hà Cửu Vi chiếu cố tiểu thư càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Hôm nay, cô vén cái yếm lên tiện cho uống sữa, Không Lo cầm núʍ ѵú nhét vào miệng, ngậm núʍ ѵú đói khát mà mυ'ŧ. Uống xong sữa, cảm thấy mỹ mãn đi vào giấc ngủ, buông núʍ ѵú liền trở mặt.
Hà Cửu Vi dở khóc dở cười, núʍ ѵú bị hút đến sưng đại, sữa vẫn giống trước dư ra. Cô đi đến bàn bưng bát đã chuẩn bị tốt, đang muốn tự vắt sữa, lại nghe được phía sau truyền đến âm thanh mở cửa.
Hà Cửu Vi nghĩ là tỳ nữ hầu hạ, tiếp tục bóp sữa nói.
“Ân… Hôm nay sao tới nhanh như vậy? Hôm nay tiểu thư uống ít sữa, một bát chắc không đủ, ngươi giúp ta lại đi lấy thêm một cái bát đến đây đi.."
Không có người đáp lại. Chỉ có hô hấp trở nên trầm trọng.
Hà Cửu Vi đột nhiên mở to hai mắt, sợ tới mức không dám quay đầu, tay run lên, vừa đựng được nửa bát sữa trượt khỏi tay “Đùng” một tiếng rơi trên đất.
Nhất thời, hương sữa lan tỏa bốn phía.
“Ngươi chính là vυ' em của Không Lo?” Một câu này, làm cho Hà Cửu Vi theo bản năng khép vạt áo đang rộng mở, đưa lưng về phía nam nhân đứng ở cửa trả lời “Đúng vậy.”
“Không Lo đã ngủ?” Ngữ khí quen thuộc làm Hà Cửu Vi không khỏi khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là… Giang phủ lão gia Giang Thận?
Nghĩ đến đây Hà Cửu Vi lại càng không dám quay đầu , thấp giọng hồi đáp “Tiểu thư ngủ rồi.”
“Ho ho, gia nhất thời qua xem Không Lo, đã ngủ thì quên đi.”
Nam nhân quả nhiên là Giang Thận, hôm nay hắn nghe phía dưới nói Không Lo theo vυ' em, thấy không ổn, đang muốn sai người chiếu theo phía trước an bài liền tốt, lại ngừng lại, nghĩ đến bóng hình xinh đẹp chợt lóe qua, nên một mình đến đây.
Không nghĩ tới, lại thấy được cảnh đẹp như vậy. Bóng hình nữ tử chỉ nhìn một cách đơn thuần liền biết dáng người kiều diễm động lòng, dịu dàng. Hương sữa nồng đậm, hiểu lầm hắn là người khác, thanh âm dịu dàng, khí nếu u lan. Giang Thận ngây người một lát, cuối cùng mở miệng.
Rõ ràng lại đây trách phạt vυ' em không ra thể thống, đến đây lại thành nhất thời qua xem nữ nhi. Nếu như vậy mà từ bỏ, hắn lại chậm chạp không hề đi ngay.
Phía sau không có động tĩnh, Hà Cửu Vi tưởng Giang Thận đã rời khỏi, vừa nhả khí, muốn xoay người khép cửa phòng, lại bị thân ảnh phía trước cả kinh bưng kín miệng.
Hắn không đi!
Giang Thận thấy rõ khuôn mặt của Hà Cửu Vi, trong lòng lại một trận phiêu đãng!
Hắn tiến lên cầm tay Hà Cửu Vi, nhìn biểu tình sợ hãi của cô, thanh âm ôn nhu mà nói, nội dung làm cho Hà Cửu Vi nhất thời tái nhợt.
“Nếu còn muốn nhìn thấy nhi tử của ngươi, đêm nay phải đi Không Lo các chờ gia!”
Không Lo các, là sân vườn phía trước nơi ở của Không Lo.
Chương Thưởng: Vú Em và Lão Gia (2)
Editor: Uniirr
Hà Cửu Vi lo lắng hãi hùng cả một ngày, thời điểm ôm Không Lo đều không yên lòng. Mà Không Lo dường như cảm giác được gì, đột nhiên khóc lớn, cô tưởng Không Lo đói bụng, phóng núʍ ѵú đến trướ mặt mà Không Lo bỏ qua, né qua một bên mặt.
Hà Cửu Vi mới nhớ vừa nãy đã cho Không Lo uống qua, làm sao có thể đói?
“Không Lo, ngươi cũng sợ hãi thay ta?” Hà Cửu Vi nhìn bức rèm che phía trước, thì thào nói.
“Ta có thể làm gì bây giờ? Tử Thuận… Là mệnh của ta!”
Rất thần kỳ, Không Lo nghe xong nín khóc, bàn tay nhỏ khẽ vỗ vào ngực cô, tựa hồ như đang an ủi cô.
Hà Cửu Vi nở nụ cười, lại so với khóc còn khó coi hơn.
Ban đêm, dỗ Không Lo đi vào giấc ngủ, Hà Cửu Vi nhanh tay chỉnh lại quần áo trên người, đi đến Không Lo các.
Dọc đường đi cả đầu cô đều nghĩ, nên làm thế nào để khuyên bảo Giang Thận, đến Không Lo các, phát hiện bên trong không có một bóng người, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra, Giang Thận đã quên, Hà Cửu Vi cười cười, chà xát khuôn mặt cứng ngắc, chuẩn bị rời khỏi.
“Vυ' em đã tới?” Hà Cửu Vi đυ.ng phải một cái ôm ấm áp, lại sợ tới mức cả người đều ảm đạm thất sắc. Giang Thận không nhìn thấy biểu tình của cô nhưng có thể cảm nhận được cô đang run rẩy, ôm chặt cô đi vào bên trong.
“Run như vậy là do lạnh sao? Bất quá… Lập tức sẽ không lạnh .”
Đi vào trong nhà, Giang Thận kêu Hà Cửu Vi ngồi ở mép giường, cô nghe lời, đầu lại chậm chạp không muốn ngước lên. Cô định mở miệng cầu tình, chợt nghe thấy.
“Cởi y phục.” Giang Thận nhíu mày “Ngẩng đầu lên nhìn gia!”
Hà Cửu Vi trong lòng nảy lên vô hạn khuất nhục, rất muốn nói không, nhưng cô không đấu lại Giang Thận, cũng chỉ có thể run run đem vạt áo cởi ra.
Giang Thận vừa nhìn đến da thịt màu trắng nõn nà, chờ không kịp giữ chặt vạt áo xé ra hai bên, đập vào mắt là cái yếm bị sữa dính vào làm ẩm ướt. Hắn kích động ngồi xổm xuống, cũng không cởi bỏ yếm, điên cuồng liếʍ láp một bên núʍ ѵú.
“A… Ân…” Không giống khi cho Không Lo uống sữa, cắn xé mυ'ŧ vào, Giang Thận liếʍ làm một cỗ kɧoáı ©ảʍ trong thân thể cô dâng lên.
“Lão gia… Đừng…”
“Ân… Thực ngọt, cách cái yếm đều ngọt như vậy, gia quả nhiên không nhìn lầm ngươi!”
Giang thận dùng miệng liếʍ láp núʍ ѵú, bàn tay cũng không ngừng xoa ngực bên kia, dồi dào kỹ xảo xoa bóp làm cho núʍ ѵú không tự chủ ngạo nghễ đứng thẳng, cũng làm Hà Cửu Vi than nhẹ ra tiếng.
“Ân…” Hà Cửu Vi thấy thân thể của mình trở nên kỳ quái, cảm giác Giang Thận ăn bộ ngực cùng cầm thú đó bóp véo có cảm giác không giống nhau. Tuy rằng cô không có phản kháng Giang Thận, rõ ràng đều là bắt buộc! Chẳng lẽ cô là người như vậy?
Cảm giác ngứa tê tê dại dại trong thân thể lan tràn, Hà Cửu Vi động tình lắc lắc mông, bị Giang Thận nhìn thấy.
“Vυ' em đã chịu không nổi?”
Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, một tiếng “Tê toái” thân váy của Hà Cửu Vi bị xé rách, cô xấu hổ muốn lấy tay che chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh còn trên người, lại bị Giang Thận bắt lấy thuận thế áp đảo lên giường.
Phù dung trướng rơi, che cảnh xuân sắc bên trong phòng.
Bên trong Hà Cửu Vi sợ tới mức khuôn mặt hoảng sợ nhìn Giang Thận, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ. Trong mắt chứa đầy nước mắt, Giang Thận hôn lên mắt cô, nói.
“Không đau, gia sẽ nhẹ nhàng với ngươi.”
Ban ngày Giang Thận rời khỏi sân cũng đã điều tra chi tiết về Hà Cửu Vi, cũng biết phía trước cô bị bức bách, lại xem nhẹ mình cũng đang buộc cô.
Hà Cửu Vi làm sao nghe được hắn dỗ dành, nước mắt theo má chảy qua tai.
“Lão gia, ngài buông tha cho nô tỳ đi, nô tỳ chỉ là một cái vυ' em mà thôi, không bao lâu sẽ rời khỏi, sẽ không … A…”
Còn muốn nói tiếp đã bị Giang Thận cắn một ngụm trên cằm “Kêu gia buông tha ngươi? Lát nữa lại nói.”
Giang Thận trực tiếp cúi đầu hôn môi cô, đầu lưỡi càn quét quanh khoang miệng một vòng, lại ngậm môi lôi kéo, Hà Cửu Vi bị bắt ngẩng đầu, sợ ngã xuống, hai tay ôm lấy vai hắn mà chống đỡ.
“Này không phải là muốn gia? Thật là nha đầu khẩu thị tâm phi!”
Còn không phải là nha đầu sao? Tuy là vυ' em, Hà Cửu Vi cũng gần hai tám.
Hà Cửu Vi muốn cãi lại mình không phải người như vậy.
“Vi nhi đừng sợ.” Một tiếng Vi nhi làm Hà Cửu Vi trừng lớn đôi mắt nhìn Giang Thận, trừ mẫu thân của cô thì không có người nào lại gọi cô như vậy, còn rất ôn nhu. Cô nghĩ mình là một chiếc thuyền lá, đã tìm được bờ đối diện.
Cô cũng chỉ là một cô gái, đặt ở gia đình bình thường cũng nghĩ muốn phu quân tương lai của mình như thế nào, người khác nhắc tới mặt đỏ tai hồng.
Hà Cửu Vi mềm lòng. Nếu Giang Thận muốn thân thể rách nát này của mình, vậy cho hắn đi, coi như đây là tia ấm áp cuối cùng đi.
Từ từ nhắm hai mắt không nói, Giang Thận lại cao hứng gậy thịt gé sát bên qυầи ɭóŧ đều nhảy một chút.
Nữ nhân dưới thân thuận theo ôm lấy hắn, da thịt trắng nõn như ngọc trong hoàn cảnh mịt mờ phát sáng, trên người mỗi một tấc thịt đều mềm nhũn như nước, Giang Thận tiếp tục hôn lên gương mặt của cô, môi ẩm ướt chậm rãi di chuyển, rốt cục không hề trở ngại cắn núʍ ѵú mềm mại.
“A… Nhẹ chút… Có chút đau…” Giang thận bởi vì miệng truyền đến hương sữa có chút dùng sức quá mãnh, làm núʍ ѵú sinh đau.
Giang thận phóng nhẹ lực đạo, ôn nhu mυ'ŧ núʍ ѵú, một lát sau chống đỡ đứng lên.
“Sao lại không ra sữa? Cái yếm rõ ràng đều bị sữa thấm ẩm ướt …”
Đơn giản vì không có đốt đèn, Hà Cửu Vi đỏ mặt.
“Lão gia… Rất ôn nhu … Nặng một chút chắc là có thể … A… Ân…”
Quả nhiên, Giang Thận tăng thêm lực đạo mυ'ŧ qua lại hai bên, sữa bắt đầu cuồn cuộn không ngừng mà hướng vào trong miệng Giang Thận.
“ Sữa của Vi nhi uống ngon thật… Về sau tất cả đều cho gia uống được không?”
Giang Thận hút bên này, tay kia cũng bị sữa chảy ra ngoài dính đầy tay, hắn thừa dịp tay còn ướŧ áŧ, bàn tay thô to vuốt ve hoa huyệt.
“A… Không được … Muốn cho Không Lo …”
Giang thận vuốt ve cùng hút làm Hà Cửu Vi giống như đặt mình trong sa mạc, cô rất khát, thật sự rất khát…
Không cần Giang Thận có động tác gì, trong lòng bàn tay cảm nhận được một mảnh thấm ướt! Trong lòng thầm than Hà Cửu Vi thật mẫn cảm, đem miệng đổi sang bộ ngực kia, âm thanh hút chậc chậc rung động.
“Đồ tốt như vậy Vi nhi cũng không thể keo kiệt, Không Lo uống sao hết? Còn không phải lão tử đến hỗ trợ sao?”
“Lão gia… Không cần nói như vậy … A… Ân…”
Hà Cửu Vi nghe được Giang Thận muốn cùng Không Lo chia, vừa nghĩ đến mình cùng ba của Không Lo làm chuyện cẩu thả, cô cảm nhận được sữa lại toát ra nhiều hơn.
Sữa rất nhiều, Giang Thận có chút không kịp nuốt xuống, mắt thấy sữa muốn dọc theo nhũ phong trượt xuống dưới hắn liền vội vàng duỗi lưỡi liếʍ, còn không quên tiếp tục trêu đùa.
“Chẳng lẽ gia nói không đúng?”
“Ha… Lão gia… A… Nô tỳ rất ngứa… Ân…”
Hà Cửu Vi không trả lời vấn đề của Giang Thận, bởi vì Giang Thận đã bắt đầu vuốt ve thân dưới, trong hoa huyệt chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.
“Ha ha!! Làm sao lại ngứa? Có phải hay không muốn cái này?”
Nói xong Giang Thận đã đem một ngón tay càn quét qua tiểu huyệt, cố ý không vào sâu.
“Có phải hay không càng ngứa ?”
Khuỷu tay Hà Cửu Vi động động, đem bộ ngực lên miệng Giang Thận, lại không giải được loại ngứa khó nhịn này.
“Y nha, đừng như vậy a… Nô tỳ không biết có phải hay không a…”
Giang Thận buông tha bộ ngực lớn của cô, cứ nhìn về phía trước, núʍ ѵú đang phun ra sữa, hắn ngồi xổm nâng gậy thịt sưng cứng rắn của mình, qυყ đầυ cọ vào cửa hoa cốc, dính một đầu sương sớm.
Cảm xúc cứng rắn làm cho Hà Cửu Vi cúi đầu nhìn thấy, trời ạ thế nào mà lại… làm cho người ta sợ hãi như vậy!
Trong bóng đêm chỉ thấy một hình dáng thô to, thậm chí còn nhìn thấy đột khởi gân xanh quanh thân.
“Lão gia… Quá lớn… Nô tỳ chịu không nổi …”
“Sao chịu không nổi? Loạn huyệt của Vi nhi rối loạn như vậy a!”
Trong khi nói Giang Thận đem gậy thịt chen chúc vào hoa huyệt khẩn trương cấp tốc bao lấy qυყ đầυ.
“Xem đi, không phải đã đi vào ?”
“Ân… Không được lão gia… Nô tỳ… Nô tỳ… A!”
Không đợi Hà Cửu Vi nói xong, Giang Thận đem gậy thịt trực tiếp đâm vào hoa huyệt, cô đau thở dồn dập.
“Lão gia… Đau…”
Thực căng! Như hút huyết người cùng một dạng, thịt huyệt mỗi khối nếp nhăn đều hướng gậy thịt siết chặt, hăng say mà mυ'ŧ, Giang Thận bị kẹp có chút đau đớn.
“Gia cũng đau, Vi nhi thả lỏng chút!”
Hắn một tay xoa bộ ngực, một tay xoa mông, như động tác massage trấn an làm cho Hà Cửu Vi thần kinh lơi lỏng một ít.
Hà Cửu Vi nhìn Giang Thận cũng nhẫn đến khó chịu, khẽ cắn môi.
“Lão gia động động… Nô tỳ… Nô tỳ không có việc gì …”
Giang Thận cũng cảm thụ được ấm áp thân mật gần sát phân thân, chậm rãi bình phục.
“Lão gia… Ngài có thể… Mau… Mau chút… A a a…”
Cái chữ “Mau” mới nói ra Giang Thận đã theo tần suata chín nhẹ một sâu, không hề thong thả, mà là mãnh liệt va chạm, lại xảy ra kɧoáı ©ảʍ làm cho Hà Cửu Vi bị thao lung tung rêи ɾỉ.
“Ân a… Lão gia… A… Nha…”
Thì ra cần làm như vậy mới có thể giải quyết ngứa khó nhịn, Hà Cửu Vi như trẻ con hiếu học mà học hỏi, vừa đạt được tri thức sẽ học dùng như thế nào. Cô đem hai chân nâng lên vòng qua thắt lưng của Giang Thận, gậy thịt chọc càng sâu, đâm thẳng hoa tâm.
“Vi nhi đối với giao hoan có thể nói là vô sự tự thông!”
Giang thận hô hấp bị thân dưới làm cho có chút không xong.
“Thực căng, so với xử nữ còn hút mau! Như chưa sinh con !”
“A… Lão gia… Đừng đυ.ng nơi đó… A… A a a…”
Cô kêu không đυ.ng Giang Thận liền phản ứng lại, biết nơi đó là điểm mẫn cảm, hắn gấp bội hướng tới, làm dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng, nắm lấy hắn dâʍ đãиɠ kêu.
Hai người đều bởi vì kịch liệt vận động mà cả người mồ hôi ẩm ướt, mỗi một giọt mồ hôi đều giống dược thúc tình, du͙© vọиɠ càng mãnh!
Giang Thận ngăn chặn cô rêи ɾỉ, qua lại càn quét, liếʍ liếʍ vách tường trong khoang miệng làm cho Hà Cửu Vi run rẩy, hoa huyệt kẹp càng nhanh. Hắn dùng đầu lưỡi đảo loạn tâm trí của Hà Cửu Vi, thân dưới còn không quên đóng cọc, không ngừng điên cuồng thao hoa huyệt. Dưới thân đưa đẩy bởi vì ồ ồ dâʍ ŧᏂủy̠ càng thêm thông thuận, chất lỏng ướt sũng trắng mịn bị gậy thịt thao nhanh mà giống như thăng tiên một dạng mất hồn!
Hương vị sữa ngọt ngào nồng đậm che đi hương vị của dâʍ ŧᏂủy̠, Giang Thận cần chân cô bẻ ra, cứ như vậy chống ở đầu gối nhắm thẳng hoa huyệt mà đâm, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, qυყ đầυ tham tiến miệng tử ©υиɠ, quay đầu lại đi vào tìm tòi, tới tới lui lui mấy trăm lần, Hà Cửu Vi cuồn cuộn tình triều mãnh liệt đánh úp lại, gậy thịt nóng đến run lợi hại.
Giang Thận rốt cục nhịn không được phát ra tiếng gầm nhẹ, gậy thịt ma sát thịt huyệt giống sấm chớp đánh, hắn nâng mông tiến lên thêm mấy chục lần, qυყ đầυ bành trướng, đỉnh ở miệng tử ©υиɠ.
“A! Sinh con cho gia!”
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phóng vào tử ©υиɠ. Vì không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, Giang Thận dùng gậy thịt gắt gao mắc ở cửa động, … Trong phòng tìиɧ ɖu͙© cuồn cuộn, du͙© vọиɠ của Giang Thận lại ngóc đầu lên, Hà Cửu Vi cũng không biết tiết bao nhiêu lần, cả người đều tháo nước.
Bên ngoài bầu trời tờ mờ sáng, mà bên trong mới yên tĩnh lại điên cuồng.
Tình triều dần lui, Giang Thận kéo Hà Cửu Vi đang co rúm ở một bên, bàn tay to ôm ngực cô, yêu thích không buông tay.
“Tư vị đêm nay Vi nhi hưởng thụ được?”
“…”
Hà Cửu Vi không hề giống với vừa nãy càn rỡ, lúc này mới biết được mình không chịu nổi, thậm chí nghĩ muốn rời đi.
” Đừng nghĩ rời đi, khế ước bán thân của ngươi còn trong tay gia, gia không cho ngươi đi ai dám cho ngươi đi? !”
Giang thận một lời nói toạc ra, ôm Hà Cửu Vi ướt sũng tiếp tục một chút nói.
“Đi theo gia, gia cho con trai của ngươi cùng Không Lo giống nhau, vô ưu vô lự lớn lên, được không?”
Hà Cửu Vi áp không được sự sợ hãi trong lòng, không dám nói lời nào, thân mình run run, Giang Thận thở dài, vẫn là đem cô ôm vào trong lòng.
Hà Cửu Vi bị sự uy hϊếp làm cho sợ hãi, nhưng lại ở trong lòng hắn ngủ.
_________
Chương Thưởng: Vú Em và Lão Gia (3)
Editor: Uniirr
Khoảng cách từ đêm đó đã qua bảy ngày, Hà Cửu Vi ngày ngày đều nơm nớp lo sợ xem sắc mặt mà sống, sợ một ngày nào đó có người đến mắng cô là da^ʍ phụ.
Cô rụt đầu, là nữ nhân không có chủ kiến, từ nhỏ đã nhẫn nhục chịu đựng, cuộc sống chỉ làm cho cô kiên trì một nguyên tắc, ai đối xử tốt với cô, cô cũng sẽ đối tốt với người kia.
Chẳng sợ Giang Thận bắt buộc cô, cô lại bởi vì hắn lúc đó ôn nhu mà cam tâm tình nguyện.
Cô không trách được người khác.
Nếu cô không có nửa điểm tâm tư, có lẽ, còn có thể quá một chút, mỗi buổi tối trừ bỏ sợ hãi Giang Thận đánh bất ngờ, còn có chút ẩn ẩn chờ mong hắn đến. Cô không rõ mình rốt cuộc là thế nào, chẳng lẽ bản tính của mình là như thế sao?
Giang Thận không xuất hiện, căn bản là không có để ý tới cô, Hà Cửu Vi không biết nên vui vẻ hay thất lạc. Cô càng nghĩ, vẫn là áp chế trong lòng toát ra mối tình tơ, nên quên đi đêm đó.
Mệnh cô là như vậy, căn bản không nổi gợn sóng, an phận thủ thường mới là sự bảo hộ mình tốt nhất.
Hà Cửu Vi bọc quanh thân một vòng bảo hộ, cô tự nhận là vòng bảo hộ này không thể phá vỡ, lại không biết, khi có nhân tố không thể khống chế xuất hiện, dù cứng rắn cũng trở nên mềm mại, yếu ớt.
Hôm nay Hà Cửu Vi ở trong phòng cho Không Lo uống sữa, cô đã lâu không ra sân vườn -- gần đây sóng yên biển lặng làm cho cô hoảng hốt, cảm nhận có bão táp ở phía trước chờ cô.
Không Lo không biết như thế nào, khẩu vị không được tốt, Hà Cửu Vi chỉ có thể đem núʍ ѵú từ trong miệng lấy ra, không khép lại vạt áo, bắt đầu nhẹ giọng dỗ.
"Không Lo ngoan, uống nhiều sữa mới mau lớn."
Những lời này không ngừng mà lặp lại, nhưng lại làm cho Không Lo say giấc ngủ.
Hà Cửu Vi buồn cười, đứa nhỏ ngây thơ đơn thuần thật tốt đẹp. Động tác ôn nhu, đem Không Lo đặt vào trong nôi, tay khe khẽ đong đưa nôi phát ra âm thanh "Chi nha", một bên xem khuôn mặt phấn nộn, nụ cười thật lâu không lùi.
Thật là đẹp mắt... Cái mũi rất giống Giang Thận.
Hà Cửu Vi bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, phục hồi tinh thần mới phát hiện quần áo không chỉnh chu, bận rộn cúi đầu sửa sang lại, bên tai lại đột nhiên truyền đến một tầng nhiệt khí.
"Vυ' em vẫn thơm như vậy."
Hà Cửu Vi cả kinh cũng không dám động, nói Tào Tháo Tào Tháo đến, Giang Thận... sao lại đến đây?
"Thế nào? Ngày đó có nhớ gia không?"
Hà Cửu Vi thân thể cứng ngắc cũng không gây trở ngại cho Giang Thận ngửi mùi thơm từ trên người cô.
"Mấy ngày nay gia rất nhớ ngươi, nếu không phải vì có việc đi ra ngoài làm sao có thể vắng vẻ ngươi lâu như vậy."
Không biết vì sao, nghe được hắn giải thích, Hà Cửu Vi hơi thả lỏng một chút, trong lòng giống như có dương quang chiếu qua.
Giang Thận không biết trong lòng cô biến hóa, tay to xuyên qua cánh tay tham tiến vào vạt áo còn chưa kịp sửa sang lại, chuẩn xác mà bóp bộ ngực tròn, mềm mại.
Ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ chà đạp nhũ hoa, Giang Thận cắn một ngụm trên vành tai.
"Bộ ngực của Vi nhi lại lớn thêm, núʍ ѵú cũng vậy, có phải vì nhớ gia không?"
Hà Cửu Vi một trận co rúm lại, xoay người đối mặt với Giang Thận, muốn đẩy hắn ra, miệng nhẹ giọng nói.
"Không Lo đang ngủ, đừng... Đừng ở chỗ này..."
Lúc này Giang Thận lại nâng gương mặt của cô hôn một ngụm. "Sợ?"
"..." Hà Cửu Vi bị hành động ôn nhu của hắn làm hốc mắt hồng hồng.
"Ngươi không cần... Không cần đối xử tối với ta như vậy... Ta chịu không nổi ..." Nói xong nước mắt trào ra, cô muốn cự tuyệt hắn, nhưng trong lòng, thân thể đều làm không được!
Nước mắt ấm áp nóng bỏng chảy xuống, thân thể Giang Thận run lên một chút, trong lòng hắn rõ ràng, hắn tự nhận là nội tâm sẽ không bị dao động, nhưng lại vì vài giọt nước mắt này làm mềm nhũn.
Ngón cái mềm dịu mơn trớn khuôn mặt, Giang Thận dùng tay kia thì ôm eo nhỏ đi về phía trước, hai người nhất thời gần sát, thân mật khăng khít. Một cái lại một cái hôn dừng trên nước mắt, nước mắt vẫn không dừng được chảy xuống, hắn thở dài.
"Ngươi muốn ta làm sao bây giờ?"
Hà Cửu Vi không khống chế được đem đầu tựa vào hõm vai của hắn, hai tay ôm gắt gao, nhỏ giọng nghẹn ngào không muốn nói chuyện.
Giang Thận không có biện pháp, đành phải nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô.
Có thể bởi vì khóc lâu, hương khí trên người Hà Cửu Vi càng nồng đậm, Giang Thận một thân xao động bình ổn lại một lần nữa dấy lên, tay cũng không quy củ chuyển đến mông cong đầy đặn.
Hà Cửu Vi sửng sốt, đấm ngực hắn.
"Ngươi như thế nào như vậy a..."
Giang Thận rất đẹp, cười rộ lên tuấn lãng lại làm cho cô thất thần, hắn nói.
"Ta làm gì ngươi ?"
Hà Cửu Vi sững sờ nhìn hắn cười, ngoài dự đoán , kiễng mũi chân hôn khóe miệng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực.
Giang thận đôi mắt sáng ngời, cúi đầu hôn đôi môi có hương vị ngọt ngào.
Lưỡi Hà Cửu Vi bị Giang Thận mυ'ŧ vào run lên, thu không được nước miếng theo khóe miệng tràn ra, làm áo ẩm ướt.
Cô thấy hô hấp của mình càng nhanh, đẩy Giang Thận muốn hắn buông cô ra, nói ra lại là một tiếng yêu kiều.
"Ân..."
Giang thận bị tiếng rêи ɾỉ này như cào nhẹ qua lòng người kí©ɧ ŧɧí©ɧ dục hỏa đốt người, nổi lên thú tính, một cái xoay người đem cô ôm lấy, đi đến bên giường.
Hà Cửu Vi thẹn thùng nằm dưới thân Giang Thận, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, môi khẽ mở.
"Đừng ầm ỹ đến Không Lo ..."
Giang Thận chuyên chú vùi đầu vào trước ngực cô uống sữa ngọt thơm, âm thanh "Cô lỗ cô lỗ" không gián đoạn vang lên.
Hắn uống đủ mới ngẩng đầu lên lại một ngụm ngọt lành cho Hà Cửu Vi uống.
"Có phải rất ngọt? Gia thích nhất chính là uống sữa của Vi nhi."
Hà Cửu Vi bị động nuốt một ngụm sữa do mình sản xuất, vị chan chát, làm sao mà uống? Mặt đỏ hồng càng sâu, dùng đầu ngón tay che miệng hắn đầy lời nói đùa.
"Đừng nói nữa..."
Giang Thận nhân cơ hội hôn ngón tay cô dời đi lực chú ý, đến khi dưới thân chợt lạnh, Hà Cửu Vi mới phản ứng khép chân lại.
"Thẹn thùng cái gì? Gia chưa thấy qua sao?"
Lời còn chưa dứt đã đem chân cô ngăn lại, hai cánh hoa kiều diễm ướŧ áŧ mị thịt mở ra, huyệt thịt đỏ sẫm mềm mại mấp máy, run rẩy che lên một tầng ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠.
Hắn dùng bàn tay thô lệ bao bọc cửa huyệt, lặp lại động tác nghiền, đè nặng.
"Nước đang chảy ra." Lời nói không phải giả.
"Ân a..." Hà Cửu Vi thẹn thùng quay quay thân mình, giữa hai chân có một bàn tay làm cho cô ngượng ngùng, một tay kia lại vuốt ve tuyết nhũ, trắng nõn tươi sáng cùng ngón tay có màu lúa mạch hình thành đối lập.
"Ngứa..."
Loại ngứa này vô hình mà tồn tại, ở l*иg ngực, ở hoa cốc, không chỉ có sữa căng, mật dịch cũng cuồn cuộn không dứt chảy ra.
"Xem ra Vi nhi đã chuẩn bị tốt , gia muốn làm."
Giang Thận vừa cởi đai lưng, ngoại bào, qυầи ɭóŧ rơi xuống, một căn gậy thịt thô dài nóng bỏng rất vênh dưới ánh mắt của Hà Cửu Vi, cô sợ tới mức không dám nhìn, nhắm lại mắt.
Nhưng trong đầu không thể khống chế hồi tưởng cảnh tượng vừa mới nhìn thấy.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ ràng như vậy, đã từng ở trong cơ thể cô lưu động, làm cô dục tiên dục tử.
Gậy thịt cực nóng tím hồng, lại lớn thêm hai vòng, diện mạo hiên ngang, cong như hình dạng trăng non, qυყ đầυ tràn ra hai giọt chất lỏng trong suốt, gân xanh quanh thân mạch lạc rõ ràng, nhìn qua thậm chí so với cổ tay của cô còn thô hơn một phần, làm sao có thể cắm vào huyệt động nhỏ như vậy?
Giang Thận bị hành động giấu đầu hở đuôi của cô mà nhẹ cười ra tiếng.
"Thẹn thùng?" Không đợi Hà Cửu Vi phản bác, hắn nâng gậy thịt cọ vào khe hở hẹp mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Ân a..." Qυყ đầυ bị hai cánh hoa bao lấy.
Giang Thận thở hổn hển không ngừng, cắn chặt quai hàm làm tinh thần hăng hái, cuối cùng cắm vào hoàn toàn!
"Nha muốn chống đỡ a! Ân..."
Không cẩn thận thốt ra lời nói yêu kiều, quá mức lớn tiếng, Hà Cửu Vi vội vàng áp chế, cảm xúc khẩn trương chạy qua toàn thân đến chỗ sâu trong u huyệt, trào ra một đợt xuân thủy.
Hoa huyệt bị dị vật đột nhiên xâm nhập mà xiết chặt, gậy thịt ở trùng điệp nếp nhăn mà lưu lạc, nhanh chóng rút chọc vài chục cái, rốt cục thành công đến một nơi vừa chạm vào khiến cho người tê dại.
Hắn ngẩng cao đầu, nhiều lần xâm nhập điên cuồng chọc, mạnh mẽ đung đưa, làm cho Hà Cửu Vi chỉ có thể phát ra âm thanh thở gấp. Cô vô lực bám vào hắn, mông theo động tác của hắn mà lắc lư, da thịt cùng mật nước ma sát phát ra "Phùn phụt phùn phụt" tiếng vang, âm thanh da^ʍ mỹ, không dứt bên tai.
Nếu có chút người ngoài ở đây, chắc chắn bị âm thanh này làm cho mặt đỏ tai hồng.
Đương nhiên, quả thật có người ngoài ở đây.
Ngay lúc này, có một thanh âm là tiếng khóc nỉ non chợt vang lên -- là Không Lo tỉnh.
_______
Lúc Hà Cửu Vi tỉnh lại chỉ có cảm giác -- cô muốn chết.
Đầu như muốn nổ tung, thân thể đau giống như không phải của cô.
Cô ấn ấn huyệt thái dương, đứng dậy, chửi thầm một câu, thời điểm nhìn thấy căn phòng hỗn độn, cô cười gượng gạo.
WTF? Ngày hôm qua cô cùng nam nhân xa lạ lên giường ????
Cũng không phải hoàn toàn không có ấn tượng, nhưng lại không nhớ nhiều lắm, cô chỉ nhớ rõ cô cùng người khác lên giường, còn lại không nhớ rõ.
Nga? Giống như nhớ rõ... Nam nhân kia là tiểu xử nam?
Hà Cửu Vi có nguyên tắc bạt nhổ chim vô tình, thừa dịp bây giờ không có người, cô trốn đi.
Nam nhân mang theo bữa sáng về phòng, nhìn trên giường không có người, tìm một vòng.
Rất tốt, người không chỉ chạy, còn cho hắn một trăm khối.
Ha ha. Hắn bị chơi.
Bên này, bởi vì tìm không thấy qυầи ɭóŧ, Hà Cửu Vi mặc một bộ váy thấy rằng chính mình có thể bảo trì mỉm cười về đến nhà đã có thể xem như trấn định.
Cô nằm trên giường, nhìn bàn tay của mình, phấn nộn đặc biệt đáng yêu.
"Haiiiizz..."
Cô có cảm giác thân thể mình mười bảy tuổi nhưng lại chứa linh hồn bảy mươi tuổi.
Thật khó quá.
Mạnh Kinh Huy là vương bát đản.
Rõ ràng để ý như vậy vì sao lại giả vờ như không có việc gì.
Suy nghĩ một chút, chính mình giống như cũng hỗn đản.
Hà Cửu Vi cười lên tiếng -- cô cũng giống như Mạnh Kinh Huy mong nhìn cảnh thái bình giả tạo này sao? Kỳ thực Mạnh Kinh Huy nói rất đúng.
Cô quả thật là người không rời được nam nhân. Nhưng, Mạnh Kinh Huy chính là nam nhân của cô, rời không được hắn có gì sai sao?
Hiện tại cô không có nam nhân đâu.
Nên làm thế nào mới tốt đây...Nghĩ vậy, đôi mắt sáng ngời giống như đựng vạn thiên tinh.
Đương nhiên là lại tìm một người.
Treo cổ trên một cái cây mà vứt bỏ cả khu rừng, không phải phong cách của cô.
Cô vì chính mình mà sống.
Buổi chiều, Hà Cửu Vi đi học.
Mới biết -- Ô Tự xin điều đi làm giáo phương bị cự tuyệt, lại bị phái đi nghiêng viễn sơn khu chi giáo.
Gần đây nghe nói Ô Tự bị cự tuyệt là ý của Mạnh gia, Ô gia bởi vì Mạnh gia tạo áp lực mà đối mặt khủng hoảng kinh tế, cổ phiếu xuống thảm. Còn Thẩm Đình Đình cũng bị cưỡng chế đuổi học, không ai biết nguyên nhân bên trong.
Hà Cửu Vi nghe xong cũng chỉ ngẩn người, lạnh lùng cười, đây là bút tích của Mạnh Kinh Huy, cô biết.
Nhưng là... liên quan gì đến cô?
Theo sát Mạnh Kinh Huy cùng cô chia tay được truyền ra ngoài.
Mọi người đều nói Mạnh Kinh Huy bất cáo nhi biệt*, bỏ rơi Hà Cửu Vi, nhất thời mọi người nhìn cô với ánh mắt cười nhạo cùng thương hại, không biết tự lượng sức mình. Mà đương sự? Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, một dạng lão nương rất OK.
* Là không nói mà đi chăng???
Phong ba có lớn cũng có thời điểm bình ổn. Mọi người đã học cấp III, cuộc sống buồn tẻ thêm một chút gia vị, cùng lắm cũng nháo vài ngày, rất nhanh sẽ lại trở lại cuộc sống buồn tẻ.
Vẫn là tập trung học tập đi.
"Chào mọi người, tôi là Chu Thăng."
Trên bục giảng, nam sinh có khuôn mặt lưu manh, cười dương quang như một bức tranh, trong thời tiết oi bức mang đến một trận gió nhẹ.
Chu Thăng không nhìn mọi người phía dưới nghị luận, cà lơ phất phơ giới thiệu mình, đi xuống tìm vị trí.
A, có một người đang ngủ mà bàn đằng sau đang trống.
Cùng chung chí hướng, ngủ hữu!
Hà Cửu Vi bị người đánh thức, vẻ mặt không kiên nhẫn mở mắt, nhìn sau lưng mình có một nam sinh.
"Hắc, chào cậu..."
Chu Thăng nhìn thấy Hà Cửu Vi, giống như thiên lôi câu địa hỏa, hắn giống như thăng hoa.
_________
Chương Thưởng: Vú Em Và Lão Gia (1)
Editor: Uniirr
Trên người Hà Cửu Vi không có nhiều vết bầm tím nhưng dưới thân truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách làm sắc mặt cô tái nhợt, trên trán chảy mồ hôi, bây giờ cửa thành vẫn chưa mở chỉ cần nhịn một chút nữa thì cô sẽ được rời khỏi đây. Hà Cửu Vi cuộn cả người thành một đoàn lạnh run, chỉ mong trời mau sáng.
Trời bắt đầu sáng, cổng thành đã mở, Hà Cửu Vi sắp ngất xỉu, người lắc lư, rốt cuộc cũng rời khỏi nơi ác mộng này.
Tám tháng sau.
Hà Cửu Vi bụng lớn ngồi trong sân phơi nắng, không giống như những người phụ nữ mang thai có thân hình mập mạp, cô có bộ ngực no đủ cùng mông cong, chân tay tinh tế, da trắng, mặt đẹp, chỉ có bụng lớn thêm.
Bà Lưu vừa vào cửa liền thấy được hình ảnh này, không khỏi cảm khái ông trời cho Hà Cửu Vi ngoại hình hoàn hảo thì sẽ lấy đi quyền lợi được sống bình an của cô.
Bà Lưu cũng có số phận bấp bênh, chồng vừa mới mất thì đến lượt con gái. Tám tháng trước, bà ra ngoài gặp được Hà Cửu Vi nằm trên đất hấp hối, khi đó bà đột nhiên nhớ tới đứa con gái đã qua đời, tâm mềm nhũn, liền thu lưu Hà Cửu Vi.
Hai tháng này, Hà Cửu Vi chịu mệt nhọc, nói cái gì mà muốn cảm ơn bà Lưu, một người ôm hết mọi việc.
Đến một ngày, Hà Cửu Vi đột nhiên ngất đi. Bà Lưu đi gọi đại phu, mới biết là cô đã mang thai.
Bà Lưu cùng Hà Cửu Vi ở chung hai tháng, cũng hiểu biết ít nhiều chuyện cô gặp phải. Lúc ấy bà Lưu an ủi cô.
“Rời khỏi chính là chấm dứt, chấm dứt chính là bắt đầu.”
Hà Cửu Vi cũng nghe vào, tin tưởng thời gian có thể san bằng hết tất cả.
Nhưng vận mệnh trêu ngươi làm Hà Cửu Vi sụp đổ.
Cô mang thai con của tên cầm thú đó!
Bà Lưu khuyên cô đừng bỏ, có lẽ cả đời này cũng chỉ có một đứa con, có thể cùng bầu bạn với cô. Hà Cửu Vi rối rắm mãi, cuối cùng quyết định sinh đứa nhỏ.
Cho dù trong lòng không vui khi đứa nhỏ sinh ra, nhưng lâu ngày, Hà Cửu Vi cũng tiếp nhận chuyện này, mỗi ngày đều nói nhỏ nhẹ mà tâm sự với con, cảm thụ được con đang đáp lại, càng có hi vọng.
Có lẽ thân thể Hà Cửu Vi không tốt, cô sinh non, khi sinh dị thường gian nan.
Khoảng chừng một ngày một đêm(??) mới từ trong bụng Hà Cửu Vi chui ra. (Cũng ảo lắm :((()
Là con trai, mặt nhiều nếp nhăn đỏ rực, Hà Cửu Vi lại thấy rất đáng yêu, đặt tên hắn là Tử Thuận. Mong muốn hắn cả đời bình an, thuận lợi.
Hà Cửu Vi sinh con hai đến ba ngày liền tiết sữa, không cần thúc giục đầu nhũ, sữa cũng tự tiết ra.
Cô lần đầu tiên cho con uống sữa, núʍ ѵú truyền đến cảm giác đau đớn, bà Lưu cười, cô ngạc nhiên, bà nói thói quen thì tốt rồi.
Quả nhiên, có thể vì tình thương của mẹ lan tràn mà khi nhìn Tử Thuận uống no, cô cũng thấy giảm bớt sự đau đớn.
Kế tiếp lại có vấn đề xuất hiện.
Sữa dư lại rất nhiều, Tử Thuận uống không nhiều, chỉ khổ cô. Ngày thường chỉ có thể nhịn đau mà vắt sữa, đầy hai ba chén lớn. Không nghĩ tới cho con uống không đến ba tháng Tử Thuận đã không muốn uống sữa, Hà Cửu Vi không biết làm như thế nào cho phải, vẫn nhờ bà Lưu cho một bát gạo mới có thể giải quyết.
Nhưng còn dư sữa, cô nên làm sao bây giờ!
Hôm nay, bà Lưu từ bên ngoài về, nói cho cô Giang phủ vài ngày trước sinh được một tiểu thư, muốn tuyển vυ' em, bà hỏi cô có muốn đăng kí không?
Hà Cửu Vi vừa nghe muốn cự tuyệt, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt vào. Giang phủ là nhà giàu, nếu như đi làm ở chỗ đó, hẳn là trả không ít tiền công. Tử Thuận cũng sẽ lớn lên, đến lúc đó khắp nơi đều dùng tiền, cô không thể cái gì cũng dựa vào bà Lưu được, dù sao cũng phải tích trữ tiền về sau cần dùng.
Vừa vặn sữa của cô quá nhiều, mà Tử Thuận lại kén ăn, cô cũng phiền não, liền gật đầu.
Cũng không phải nói vừa xin tuyển là có thể được nhận, Giang phủ muốn mời chỉ có một vυ' em, người xin tuyển đã có bảy tám cái, Hà Cửu Vi cảm thấy cuộc cạnh tranh chắc rất kịch liệt.
May mắn là cô thắng bởi trẻ tuổi, sữa mẹ không có nặng mùi, nồng đặc mà thơm, mấy ngày sau có người đến thông tri cô mau vào phủ nhậm chức.
Nhưng mấy ngày nay Hà Cửu Vi mới biết được nếu làm vυ' em, thì sẽ không được gặp Tử Thuận, cô nghĩ mình nên đi hay không đi, Hà Cửu Vi bắt đầu rối rắm.
Cuối cùng vẫn là lo lắng Giang phủ sẽ đưa chia cắt hai mẹ con chiếm thượng phong, Hà Cửu Vi đang muốn cự tuyệt, Giang phủ bên kia lại nói khi cô đến phủ, không cần nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, buồn bực không vui sẽ ảnh hưởng đến sữa của tiểu thư.
Làm cho Hà Cửu Vi hạ quyết định, quyết tâm đi làm vυ' em.
Chính là gần một năm không thể bầu bạn ở bên Tử Thuận, Hà Cửu Vi tâm đều nát, trầm mặc nghẹn ngào nửa ngày, vẫn là bà Lưu an ủi cô hồi lâu.
Cứ như vậy, Hà Cửu Vi bắt đầu làm vυ' em kiếm sống.
Tiểu thư của Giang phủ là Giang Trĩ, tự là Không Lo. Ngày thường, ban ngày chăm sóc tiểu thư, buổi tối đợi tiểu thư ngủ là được về tiểu viện mà Giang phủ an bài cho cô.
Gần đây Giang Trĩ tựa hồ có thói quen Hà Cửu Vi bên người, suốt đêm đều không cho cô rời khỏi. Chăm sóc nhiều ngày như vậy, Hà Cửu Vi đối với Giang Trĩ cũng có cảm tình, đành phải đem chuyện này cho người thông báo với chính thất, cũng chính là đại phu nhân, mẫu thân của Giang Trĩ. Đại phu nhân cũng không vui vẻ khi Giang Trĩ sinh ra, chỉ oán cô không phải là con trai. Đại phu nhân nghe xong không nói cái gì, trực tiếp đồng ý.
Nhưng tiểu viện của cô không thể ở lại, đối với Không Lo mà nói là quá mức đơn sơ, quản gia đem cô an bài đến đại viện.
Cứ như vậy qua hơn một tháng, Hà Cửu Vi chiếu cố tiểu thư càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Hôm nay, cô vén cái yếm lên tiện cho uống sữa, Không Lo cầm núʍ ѵú nhét vào miệng, ngậm núʍ ѵú đói khát mà mυ'ŧ. Uống xong sữa, cảm thấy mỹ mãn đi vào giấc ngủ, buông núʍ ѵú liền trở mặt.
Hà Cửu Vi dở khóc dở cười, núʍ ѵú bị hút đến sưng đại, sữa vẫn giống trước dư ra. Cô đi đến bàn bưng bát đã chuẩn bị tốt, đang muốn tự vắt sữa, lại nghe được phía sau truyền đến âm thanh mở cửa.
Hà Cửu Vi nghĩ là tỳ nữ hầu hạ, tiếp tục bóp sữa nói.
“Ân… Hôm nay sao tới nhanh như vậy? Hôm nay tiểu thư uống ít sữa, một bát chắc không đủ, ngươi giúp ta lại đi lấy thêm một cái bát đến đây đi.."
Không có người đáp lại. Chỉ có hô hấp trở nên trầm trọng.
Hà Cửu Vi đột nhiên mở to hai mắt, sợ tới mức không dám quay đầu, tay run lên, vừa đựng được nửa bát sữa trượt khỏi tay “Đùng” một tiếng rơi trên đất.
Nhất thời, hương sữa lan tỏa bốn phía.
“Ngươi chính là vυ' em của Không Lo?” Một câu này, làm cho Hà Cửu Vi theo bản năng khép vạt áo đang rộng mở, đưa lưng về phía nam nhân đứng ở cửa trả lời “Đúng vậy.”
“Không Lo đã ngủ?” Ngữ khí quen thuộc làm Hà Cửu Vi không khỏi khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là… Giang phủ lão gia Giang Thận?
Nghĩ đến đây Hà Cửu Vi lại càng không dám quay đầu , thấp giọng hồi đáp “Tiểu thư ngủ rồi.”
“Ho ho, gia nhất thời qua xem Không Lo, đã ngủ thì quên đi.”
Nam nhân quả nhiên là Giang Thận, hôm nay hắn nghe phía dưới nói Không Lo theo vυ' em, thấy không ổn, đang muốn sai người chiếu theo phía trước an bài liền tốt, lại ngừng lại, nghĩ đến bóng hình xinh đẹp chợt lóe qua, nên một mình đến đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không nghĩ tới, lại thấy được cảnh đẹp như vậy. Bóng hình nữ tử chỉ nhìn một cách đơn thuần liền biết dáng người kiều diễm động lòng, dịu dàng. Hương sữa nồng đậm, hiểu lầm hắn là người khác, thanh âm dịu dàng, khí nếu u lan. Giang Thận ngây người một lát, cuối cùng mở miệng.
Rõ ràng lại đây trách phạt vυ' em không ra thể thống, đến đây lại thành nhất thời qua xem nữ nhi. Nếu như vậy mà từ bỏ, hắn lại chậm chạp không hề đi ngay.
Phía sau không có động tĩnh, Hà Cửu Vi tưởng Giang Thận đã rời khỏi, vừa nhả khí, muốn xoay người khép cửa phòng, lại bị thân ảnh phía trước cả kinh bưng kín miệng.
Hắn không đi!
Giang Thận thấy rõ khuôn mặt của Hà Cửu Vi, trong lòng lại một trận phiêu đãng!
Hắn tiến lên cầm tay Hà Cửu Vi, nhìn biểu tình sợ hãi của cô, thanh âm ôn nhu mà nói, nội dung làm cho Hà Cửu Vi nhất thời tái nhợt.
“Nếu còn muốn nhìn thấy nhi tử của ngươi, đêm nay phải đi Không Lo các chờ gia!”
Không Lo các, là sân vườn phía trước nơi ở của Không Lo.
Chương Thưởng: Vú Em và Lão Gia (2)
Editor: Uniirr
Hà Cửu Vi lo lắng hãi hùng cả một ngày, thời điểm ôm Không Lo đều không yên lòng. Mà Không Lo dường như cảm giác được gì, đột nhiên khóc lớn, cô tưởng Không Lo đói bụng, phóng núʍ ѵú đến trướ mặt mà Không Lo bỏ qua, né qua một bên mặt.
Hà Cửu Vi mới nhớ vừa nãy đã cho Không Lo uống qua, làm sao có thể đói?
“Không Lo, ngươi cũng sợ hãi thay ta?” Hà Cửu Vi nhìn bức rèm che phía trước, thì thào nói.
“Ta có thể làm gì bây giờ? Tử Thuận… Là mệnh của ta!”
Rất thần kỳ, Không Lo nghe xong nín khóc, bàn tay nhỏ khẽ vỗ vào ngực cô, tựa hồ như đang an ủi cô.
Hà Cửu Vi nở nụ cười, lại so với khóc còn khó coi hơn.
Ban đêm, dỗ Không Lo đi vào giấc ngủ, Hà Cửu Vi nhanh tay chỉnh lại quần áo trên người, đi đến Không Lo các.
Dọc đường đi cả đầu cô đều nghĩ, nên làm thế nào để khuyên bảo Giang Thận, đến Không Lo các, phát hiện bên trong không có một bóng người, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra, Giang Thận đã quên, Hà Cửu Vi cười cười, chà xát khuôn mặt cứng ngắc, chuẩn bị rời khỏi.
“Vυ' em đã tới?” Hà Cửu Vi đυ.ng phải một cái ôm ấm áp, lại sợ tới mức cả người đều ảm đạm thất sắc. Giang Thận không nhìn thấy biểu tình của cô nhưng có thể cảm nhận được cô đang run rẩy, ôm chặt cô đi vào bên trong.
“Run như vậy là do lạnh sao? Bất quá… Lập tức sẽ không lạnh .”
Đi vào trong nhà, Giang Thận kêu Hà Cửu Vi ngồi ở mép giường, cô nghe lời, đầu lại chậm chạp không muốn ngước lên. Cô định mở miệng cầu tình, chợt nghe thấy.
“Cởi y phục.” Giang Thận nhíu mày “Ngẩng đầu lên nhìn gia!”
Hà Cửu Vi trong lòng nảy lên vô hạn khuất nhục, rất muốn nói không, nhưng cô không đấu lại Giang Thận, cũng chỉ có thể run run đem vạt áo cởi ra.
Giang Thận vừa nhìn đến da thịt màu trắng nõn nà, chờ không kịp giữ chặt vạt áo xé ra hai bên, đập vào mắt là cái yếm bị sữa dính vào làm ẩm ướt. Hắn kích động ngồi xổm xuống, cũng không cởi bỏ yếm, điên cuồng liếʍ láp một bên núʍ ѵú.
“A… Ân…” Không giống khi cho Không Lo uống sữa, cắn xé mυ'ŧ vào, Giang Thận liếʍ làm một cỗ kɧoáı ©ảʍ trong thân thể cô dâng lên.
“Lão gia… Đừng…”
“Ân… Thực ngọt, cách cái yếm đều ngọt như vậy, gia quả nhiên không nhìn lầm ngươi!”
Giang thận dùng miệng liếʍ láp núʍ ѵú, bàn tay cũng không ngừng xoa ngực bên kia, dồi dào kỹ xảo xoa bóp làm cho núʍ ѵú không tự chủ ngạo nghễ đứng thẳng, cũng làm Hà Cửu Vi than nhẹ ra tiếng.
“Ân…” Hà Cửu Vi thấy thân thể của mình trở nên kỳ quái, cảm giác Giang Thận ăn bộ ngực cùng cầm thú đó bóp véo có cảm giác không giống nhau. Tuy rằng cô không có phản kháng Giang Thận, rõ ràng đều là bắt buộc! Chẳng lẽ cô là người như vậy?
Cảm giác ngứa tê tê dại dại trong thân thể lan tràn, Hà Cửu Vi động tình lắc lắc mông, bị Giang Thận nhìn thấy.
“Vυ' em đã chịu không nổi?”
Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, một tiếng “Tê toái” thân váy của Hà Cửu Vi bị xé rách, cô xấu hổ muốn lấy tay che chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh còn trên người, lại bị Giang Thận bắt lấy thuận thế áp đảo lên giường.
Phù dung trướng rơi, che cảnh xuân sắc bên trong phòng.
Bên trong Hà Cửu Vi sợ tới mức khuôn mặt hoảng sợ nhìn Giang Thận, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ. Trong mắt chứa đầy nước mắt, Giang Thận hôn lên mắt cô, nói.
“Không đau, gia sẽ nhẹ nhàng với ngươi.”
Ban ngày Giang Thận rời khỏi sân cũng đã điều tra chi tiết về Hà Cửu Vi, cũng biết phía trước cô bị bức bách, lại xem nhẹ mình cũng đang buộc cô.
Hà Cửu Vi làm sao nghe được hắn dỗ dành, nước mắt theo má chảy qua tai.
“Lão gia, ngài buông tha cho nô tỳ đi, nô tỳ chỉ là một cái vυ' em mà thôi, không bao lâu sẽ rời khỏi, sẽ không … A…”
Còn muốn nói tiếp đã bị Giang Thận cắn một ngụm trên cằm “Kêu gia buông tha ngươi? Lát nữa lại nói.”
Giang Thận trực tiếp cúi đầu hôn môi cô, đầu lưỡi càn quét quanh khoang miệng một vòng, lại ngậm môi lôi kéo, Hà Cửu Vi bị bắt ngẩng đầu, sợ ngã xuống, hai tay ôm lấy vai hắn mà chống đỡ.
“Này không phải là muốn gia? Thật là nha đầu khẩu thị tâm phi!”
Còn không phải là nha đầu sao? Tuy là vυ' em, Hà Cửu Vi cũng gần hai tám.
Hà Cửu Vi muốn cãi lại mình không phải người như vậy.
“Vi nhi đừng sợ.” Một tiếng Vi nhi làm Hà Cửu Vi trừng lớn đôi mắt nhìn Giang Thận, trừ mẫu thân của cô thì không có người nào lại gọi cô như vậy, còn rất ôn nhu. Cô nghĩ mình là một chiếc thuyền lá, đã tìm được bờ đối diện.
Cô cũng chỉ là một cô gái, đặt ở gia đình bình thường cũng nghĩ muốn phu quân tương lai của mình như thế nào, người khác nhắc tới mặt đỏ tai hồng.
Hà Cửu Vi mềm lòng. Nếu Giang Thận muốn thân thể rách nát này của mình, vậy cho hắn đi, coi như đây là tia ấm áp cuối cùng đi.
Từ từ nhắm hai mắt không nói, Giang Thận lại cao hứng gậy thịt gé sát bên qυầи ɭóŧ đều nhảy một chút.
Nữ nhân dưới thân thuận theo ôm lấy hắn, da thịt trắng nõn như ngọc trong hoàn cảnh mịt mờ phát sáng, trên người mỗi một tấc thịt đều mềm nhũn như nước, Giang Thận tiếp tục hôn lên gương mặt của cô, môi ẩm ướt chậm rãi di chuyển, rốt cục không hề trở ngại cắn núʍ ѵú mềm mại.
“A… Nhẹ chút… Có chút đau…” Giang thận bởi vì miệng truyền đến hương sữa có chút dùng sức quá mãnh, làm núʍ ѵú sinh đau.
Giang thận phóng nhẹ lực đạo, ôn nhu mυ'ŧ núʍ ѵú, một lát sau chống đỡ đứng lên.
“Sao lại không ra sữa? Cái yếm rõ ràng đều bị sữa thấm ẩm ướt …”
Đơn giản vì không có đốt đèn, Hà Cửu Vi đỏ mặt.
“Lão gia… Rất ôn nhu … Nặng một chút chắc là có thể … A… Ân…”
Quả nhiên, Giang Thận tăng thêm lực đạo mυ'ŧ qua lại hai bên, sữa bắt đầu cuồn cuộn không ngừng mà hướng vào trong miệng Giang Thận.
“ Sữa của Vi nhi uống ngon thật… Về sau tất cả đều cho gia uống được không?”
Giang Thận hút bên này, tay kia cũng bị sữa chảy ra ngoài dính đầy tay, hắn thừa dịp tay còn ướŧ áŧ, bàn tay thô to vuốt ve hoa huyệt.
“A… Không được … Muốn cho Không Lo …”
Giang thận vuốt ve cùng hút làm Hà Cửu Vi giống như đặt mình trong sa mạc, cô rất khát, thật sự rất khát…
Không cần Giang Thận có động tác gì, trong lòng bàn tay cảm nhận được một mảnh thấm ướt! Trong lòng thầm than Hà Cửu Vi thật mẫn cảm, đem miệng đổi sang bộ ngực kia, âm thanh hút chậc chậc rung động.
“Đồ tốt như vậy Vi nhi cũng không thể keo kiệt, Không Lo uống sao hết? Còn không phải lão tử đến hỗ trợ sao?”
“Lão gia… Không cần nói như vậy … A… Ân…”
Hà Cửu Vi nghe được Giang Thận muốn cùng Không Lo chia, vừa nghĩ đến mình cùng ba của Không Lo làm chuyện cẩu thả, cô cảm nhận được sữa lại toát ra nhiều hơn.
Sữa rất nhiều, Giang Thận có chút không kịp nuốt xuống, mắt thấy sữa muốn dọc theo nhũ phong trượt xuống dưới hắn liền vội vàng duỗi lưỡi liếʍ, còn không quên tiếp tục trêu đùa.
“Chẳng lẽ gia nói không đúng?”
“Ha… Lão gia… A… Nô tỳ rất ngứa… Ân…”
Hà Cửu Vi không trả lời vấn đề của Giang Thận, bởi vì Giang Thận đã bắt đầu vuốt ve thân dưới, trong hoa huyệt chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.
“Ha ha!! Làm sao lại ngứa? Có phải hay không muốn cái này?”
Nói xong Giang Thận đã đem một ngón tay càn quét qua tiểu huyệt, cố ý không vào sâu.
“Có phải hay không càng ngứa ?”
Khuỷu tay Hà Cửu Vi động động, đem bộ ngực lên miệng Giang Thận, lại không giải được loại ngứa khó nhịn này.
“Y nha, đừng như vậy a… Nô tỳ không biết có phải hay không a…”
Giang Thận buông tha bộ ngực lớn của cô, cứ nhìn về phía trước, núʍ ѵú đang phun ra sữa, hắn ngồi xổm nâng gậy thịt sưng cứng rắn của mình, qυყ đầυ cọ vào cửa hoa cốc, dính một đầu sương sớm.
Cảm xúc cứng rắn làm cho Hà Cửu Vi cúi đầu nhìn thấy, trời ạ thế nào mà lại… làm cho người ta sợ hãi như vậy!
Trong bóng đêm chỉ thấy một hình dáng thô to, thậm chí còn nhìn thấy đột khởi gân xanh quanh thân.
“Lão gia… Quá lớn… Nô tỳ chịu không nổi …”
“Sao chịu không nổi? Loạn huyệt của Vi nhi rối loạn như vậy a!”
Trong khi nói Giang Thận đem gậy thịt chen chúc vào hoa huyệt khẩn trương cấp tốc bao lấy qυყ đầυ.
“Xem đi, không phải đã đi vào ?”
“Ân… Không được lão gia… Nô tỳ… Nô tỳ… A!”
Không đợi Hà Cửu Vi nói xong, Giang Thận đem gậy thịt trực tiếp đâm vào hoa huyệt, cô đau thở dồn dập.
“Lão gia… Đau…”
Thực căng! Như hút huyết người cùng một dạng, thịt huyệt mỗi khối nếp nhăn đều hướng gậy thịt siết chặt, hăng say mà mυ'ŧ, Giang Thận bị kẹp có chút đau đớn.
“Gia cũng đau, Vi nhi thả lỏng chút!”
Hắn một tay xoa bộ ngực, một tay xoa mông, như động tác massage trấn an làm cho Hà Cửu Vi thần kinh lơi lỏng một ít.
Hà Cửu Vi nhìn Giang Thận cũng nhẫn đến khó chịu, khẽ cắn môi.
“Lão gia động động… Nô tỳ… Nô tỳ không có việc gì …”
Giang Thận cũng cảm thụ được ấm áp thân mật gần sát phân thân, chậm rãi bình phục.
“Lão gia… Ngài có thể… Mau… Mau chút… A a a…”
Cái chữ “Mau” mới nói ra Giang Thận đã theo tần suata chín nhẹ một sâu, không hề thong thả, mà là mãnh liệt va chạm, lại xảy ra kɧoáı ©ảʍ làm cho Hà Cửu Vi bị thao lung tung rêи ɾỉ.
“Ân a… Lão gia… A… Nha…”
Thì ra cần làm như vậy mới có thể giải quyết ngứa khó nhịn, Hà Cửu Vi như trẻ con hiếu học mà học hỏi, vừa đạt được tri thức sẽ học dùng như thế nào. Cô đem hai chân nâng lên vòng qua thắt lưng của Giang Thận, gậy thịt chọc càng sâu, đâm thẳng hoa tâm.
“Vi nhi đối với giao hoan có thể nói là vô sự tự thông!”
Giang thận hô hấp bị thân dưới làm cho có chút không xong.
“Thực căng, so với xử nữ còn hút mau! Như chưa sinh con !”
“A… Lão gia… Đừng đυ.ng nơi đó… A… A a a…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô kêu không đυ.ng Giang Thận liền phản ứng lại, biết nơi đó là điểm mẫn cảm, hắn gấp bội hướng tới, làm dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng, nắm lấy hắn dâʍ đãиɠ kêu.
Hai người đều bởi vì kịch liệt vận động mà cả người mồ hôi ẩm ướt, mỗi một giọt mồ hôi đều giống dược thúc tình, du͙© vọиɠ càng mãnh!
Giang Thận ngăn chặn cô rêи ɾỉ, qua lại càn quét, liếʍ liếʍ vách tường trong khoang miệng làm cho Hà Cửu Vi run rẩy, hoa huyệt kẹp càng nhanh. Hắn dùng đầu lưỡi đảo loạn tâm trí của Hà Cửu Vi, thân dưới còn không quên đóng cọc, không ngừng điên cuồng thao hoa huyệt. Dưới thân đưa đẩy bởi vì ồ ồ dâʍ ŧᏂủy̠ càng thêm thông thuận, chất lỏng ướt sũng trắng mịn bị gậy thịt thao nhanh mà giống như thăng tiên một dạng mất hồn!
Hương vị sữa ngọt ngào nồng đậm che đi hương vị của dâʍ ŧᏂủy̠, Giang Thận cần chân cô bẻ ra, cứ như vậy chống ở đầu gối nhắm thẳng hoa huyệt mà đâm, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, qυყ đầυ tham tiến miệng tử ©υиɠ, quay đầu lại đi vào tìm tòi, tới tới lui lui mấy trăm lần, Hà Cửu Vi cuồn cuộn tình triều mãnh liệt đánh úp lại, gậy thịt nóng đến run lợi hại.
Giang Thận rốt cục nhịn không được phát ra tiếng gầm nhẹ, gậy thịt ma sát thịt huyệt giống sấm chớp đánh, hắn nâng mông tiến lên thêm mấy chục lần, qυყ đầυ bành trướng, đỉnh ở miệng tử ©υиɠ.
“A! Sinh con cho gia!”
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phóng vào tử ©υиɠ. Vì không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, Giang Thận dùng gậy thịt gắt gao mắc ở cửa động, … Trong phòng tìиɧ ɖu͙© cuồn cuộn, du͙© vọиɠ của Giang Thận lại ngóc đầu lên, Hà Cửu Vi cũng không biết tiết bao nhiêu lần, cả người đều tháo nước.
Bên ngoài bầu trời tờ mờ sáng, mà bên trong mới yên tĩnh lại điên cuồng.
Tình triều dần lui, Giang Thận kéo Hà Cửu Vi đang co rúm ở một bên, bàn tay to ôm ngực cô, yêu thích không buông tay.
“Tư vị đêm nay Vi nhi hưởng thụ được?”
“…”
Hà Cửu Vi không hề giống với vừa nãy càn rỡ, lúc này mới biết được mình không chịu nổi, thậm chí nghĩ muốn rời đi.
” Đừng nghĩ rời đi, khế ước bán thân của ngươi còn trong tay gia, gia không cho ngươi đi ai dám cho ngươi đi? !”
Giang thận một lời nói toạc ra, ôm Hà Cửu Vi ướt sũng tiếp tục một chút nói.
“Đi theo gia, gia cho con trai của ngươi cùng Không Lo giống nhau, vô ưu vô lự lớn lên, được không?”
Hà Cửu Vi áp không được sự sợ hãi trong lòng, không dám nói lời nào, thân mình run run, Giang Thận thở dài, vẫn là đem cô ôm vào trong lòng.
Hà Cửu Vi bị sự uy hϊếp làm cho sợ hãi, nhưng lại ở trong lòng hắn ngủ.
_________
Chương Thưởng: Vú Em và Lão Gia (3)
Editor: Uniirr
Khoảng cách từ đêm đó đã qua bảy ngày, Hà Cửu Vi ngày ngày đều nơm nớp lo sợ xem sắc mặt mà sống, sợ một ngày nào đó có người đến mắng cô là da^ʍ phụ.
Cô rụt đầu, là nữ nhân không có chủ kiến, từ nhỏ đã nhẫn nhục chịu đựng, cuộc sống chỉ làm cho cô kiên trì một nguyên tắc, ai đối xử tốt với cô, cô cũng sẽ đối tốt với người kia.
Chẳng sợ Giang Thận bắt buộc cô, cô lại bởi vì hắn lúc đó ôn nhu mà cam tâm tình nguyện.
Cô không trách được người khác.
Nếu cô không có nửa điểm tâm tư, có lẽ, còn có thể quá một chút, mỗi buổi tối trừ bỏ sợ hãi Giang Thận đánh bất ngờ, còn có chút ẩn ẩn chờ mong hắn đến. Cô không rõ mình rốt cuộc là thế nào, chẳng lẽ bản tính của mình là như thế sao?
Giang Thận không xuất hiện, căn bản là không có để ý tới cô, Hà Cửu Vi không biết nên vui vẻ hay thất lạc. Cô càng nghĩ, vẫn là áp chế trong lòng toát ra mối tình tơ, nên quên đi đêm đó.
Mệnh cô là như vậy, căn bản không nổi gợn sóng, an phận thủ thường mới là sự bảo hộ mình tốt nhất.
Hà Cửu Vi bọc quanh thân một vòng bảo hộ, cô tự nhận là vòng bảo hộ này không thể phá vỡ, lại không biết, khi có nhân tố không thể khống chế xuất hiện, dù cứng rắn cũng trở nên mềm mại, yếu ớt.
Hôm nay Hà Cửu Vi ở trong phòng cho Không Lo uống sữa, cô đã lâu không ra sân vườn -- gần đây sóng yên biển lặng làm cho cô hoảng hốt, cảm nhận có bão táp ở phía trước chờ cô.
Không Lo không biết như thế nào, khẩu vị không được tốt, Hà Cửu Vi chỉ có thể đem núʍ ѵú từ trong miệng lấy ra, không khép lại vạt áo, bắt đầu nhẹ giọng dỗ.
"Không Lo ngoan, uống nhiều sữa mới mau lớn."
Những lời này không ngừng mà lặp lại, nhưng lại làm cho Không Lo say giấc ngủ.
Hà Cửu Vi buồn cười, đứa nhỏ ngây thơ đơn thuần thật tốt đẹp. Động tác ôn nhu, đem Không Lo đặt vào trong nôi, tay khe khẽ đong đưa nôi phát ra âm thanh "Chi nha", một bên xem khuôn mặt phấn nộn, nụ cười thật lâu không lùi.
Thật là đẹp mắt... Cái mũi rất giống Giang Thận.
Hà Cửu Vi bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, phục hồi tinh thần mới phát hiện quần áo không chỉnh chu, bận rộn cúi đầu sửa sang lại, bên tai lại đột nhiên truyền đến một tầng nhiệt khí.
"Vυ' em vẫn thơm như vậy."
Hà Cửu Vi cả kinh cũng không dám động, nói Tào Tháo Tào Tháo đến, Giang Thận... sao lại đến đây?
"Thế nào? Ngày đó có nhớ gia không?"
Hà Cửu Vi thân thể cứng ngắc cũng không gây trở ngại cho Giang Thận ngửi mùi thơm từ trên người cô.
"Mấy ngày nay gia rất nhớ ngươi, nếu không phải vì có việc đi ra ngoài làm sao có thể vắng vẻ ngươi lâu như vậy."
Không biết vì sao, nghe được hắn giải thích, Hà Cửu Vi hơi thả lỏng một chút, trong lòng giống như có dương quang chiếu qua.
Giang Thận không biết trong lòng cô biến hóa, tay to xuyên qua cánh tay tham tiến vào vạt áo còn chưa kịp sửa sang lại, chuẩn xác mà bóp bộ ngực tròn, mềm mại.
Ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ chà đạp nhũ hoa, Giang Thận cắn một ngụm trên vành tai.
"Bộ ngực của Vi nhi lại lớn thêm, núʍ ѵú cũng vậy, có phải vì nhớ gia không?"
Hà Cửu Vi một trận co rúm lại, xoay người đối mặt với Giang Thận, muốn đẩy hắn ra, miệng nhẹ giọng nói.
"Không Lo đang ngủ, đừng... Đừng ở chỗ này..."
Lúc này Giang Thận lại nâng gương mặt của cô hôn một ngụm. "Sợ?"
"..." Hà Cửu Vi bị hành động ôn nhu của hắn làm hốc mắt hồng hồng.
"Ngươi không cần... Không cần đối xử tối với ta như vậy... Ta chịu không nổi ..." Nói xong nước mắt trào ra, cô muốn cự tuyệt hắn, nhưng trong lòng, thân thể đều làm không được!
Nước mắt ấm áp nóng bỏng chảy xuống, thân thể Giang Thận run lên một chút, trong lòng hắn rõ ràng, hắn tự nhận là nội tâm sẽ không bị dao động, nhưng lại vì vài giọt nước mắt này làm mềm nhũn.
Ngón cái mềm dịu mơn trớn khuôn mặt, Giang Thận dùng tay kia thì ôm eo nhỏ đi về phía trước, hai người nhất thời gần sát, thân mật khăng khít. Một cái lại một cái hôn dừng trên nước mắt, nước mắt vẫn không dừng được chảy xuống, hắn thở dài.
"Ngươi muốn ta làm sao bây giờ?"
Hà Cửu Vi không khống chế được đem đầu tựa vào hõm vai của hắn, hai tay ôm gắt gao, nhỏ giọng nghẹn ngào không muốn nói chuyện.
Giang Thận không có biện pháp, đành phải nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô.
Có thể bởi vì khóc lâu, hương khí trên người Hà Cửu Vi càng nồng đậm, Giang Thận một thân xao động bình ổn lại một lần nữa dấy lên, tay cũng không quy củ chuyển đến mông cong đầy đặn.
Hà Cửu Vi sửng sốt, đấm ngực hắn.
"Ngươi như thế nào như vậy a..."
Giang Thận rất đẹp, cười rộ lên tuấn lãng lại làm cho cô thất thần, hắn nói.
"Ta làm gì ngươi ?"
Hà Cửu Vi sững sờ nhìn hắn cười, ngoài dự đoán , kiễng mũi chân hôn khóe miệng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực.
Giang thận đôi mắt sáng ngời, cúi đầu hôn đôi môi có hương vị ngọt ngào.
Lưỡi Hà Cửu Vi bị Giang Thận mυ'ŧ vào run lên, thu không được nước miếng theo khóe miệng tràn ra, làm áo ẩm ướt.
Cô thấy hô hấp của mình càng nhanh, đẩy Giang Thận muốn hắn buông cô ra, nói ra lại là một tiếng yêu kiều.
"Ân..."
Giang thận bị tiếng rêи ɾỉ này như cào nhẹ qua lòng người kí©ɧ ŧɧí©ɧ dục hỏa đốt người, nổi lên thú tính, một cái xoay người đem cô ôm lấy, đi đến bên giường.
Hà Cửu Vi thẹn thùng nằm dưới thân Giang Thận, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, môi khẽ mở.
"Đừng ầm ỹ đến Không Lo ..."
Giang Thận chuyên chú vùi đầu vào trước ngực cô uống sữa ngọt thơm, âm thanh "Cô lỗ cô lỗ" không gián đoạn vang lên.
Hắn uống đủ mới ngẩng đầu lên lại một ngụm ngọt lành cho Hà Cửu Vi uống.
"Có phải rất ngọt? Gia thích nhất chính là uống sữa của Vi nhi."
Hà Cửu Vi bị động nuốt một ngụm sữa do mình sản xuất, vị chan chát, làm sao mà uống? Mặt đỏ hồng càng sâu, dùng đầu ngón tay che miệng hắn đầy lời nói đùa.
"Đừng nói nữa..."
Giang Thận nhân cơ hội hôn ngón tay cô dời đi lực chú ý, đến khi dưới thân chợt lạnh, Hà Cửu Vi mới phản ứng khép chân lại.
"Thẹn thùng cái gì? Gia chưa thấy qua sao?"
Lời còn chưa dứt đã đem chân cô ngăn lại, hai cánh hoa kiều diễm ướŧ áŧ mị thịt mở ra, huyệt thịt đỏ sẫm mềm mại mấp máy, run rẩy che lên một tầng ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠.
Hắn dùng bàn tay thô lệ bao bọc cửa huyệt, lặp lại động tác nghiền, đè nặng.
"Nước đang chảy ra." Lời nói không phải giả.
"Ân a..." Hà Cửu Vi thẹn thùng quay quay thân mình, giữa hai chân có một bàn tay làm cho cô ngượng ngùng, một tay kia lại vuốt ve tuyết nhũ, trắng nõn tươi sáng cùng ngón tay có màu lúa mạch hình thành đối lập.
"Ngứa..."
Loại ngứa này vô hình mà tồn tại, ở l*иg ngực, ở hoa cốc, không chỉ có sữa căng, mật dịch cũng cuồn cuộn không dứt chảy ra.
"Xem ra Vi nhi đã chuẩn bị tốt , gia muốn làm."
Giang Thận vừa cởi đai lưng, ngoại bào, qυầи ɭóŧ rơi xuống, một căn gậy thịt thô dài nóng bỏng rất vênh dưới ánh mắt của Hà Cửu Vi, cô sợ tới mức không dám nhìn, nhắm lại mắt.
Nhưng trong đầu không thể khống chế hồi tưởng cảnh tượng vừa mới nhìn thấy.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ ràng như vậy, đã từng ở trong cơ thể cô lưu động, làm cô dục tiên dục tử.
Gậy thịt cực nóng tím hồng, lại lớn thêm hai vòng, diện mạo hiên ngang, cong như hình dạng trăng non, qυყ đầυ tràn ra hai giọt chất lỏng trong suốt, gân xanh quanh thân mạch lạc rõ ràng, nhìn qua thậm chí so với cổ tay của cô còn thô hơn một phần, làm sao có thể cắm vào huyệt động nhỏ như vậy?
Giang Thận bị hành động giấu đầu hở đuôi của cô mà nhẹ cười ra tiếng.
"Thẹn thùng?" Không đợi Hà Cửu Vi phản bác, hắn nâng gậy thịt cọ vào khe hở hẹp mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Ân a..." Qυყ đầυ bị hai cánh hoa bao lấy.
Giang Thận thở hổn hển không ngừng, cắn chặt quai hàm làm tinh thần hăng hái, cuối cùng cắm vào hoàn toàn!
"Nha muốn chống đỡ a! Ân..."
Không cẩn thận thốt ra lời nói yêu kiều, quá mức lớn tiếng, Hà Cửu Vi vội vàng áp chế, cảm xúc khẩn trương chạy qua toàn thân đến chỗ sâu trong u huyệt, trào ra một đợt xuân thủy.
Hoa huyệt bị dị vật đột nhiên xâm nhập mà xiết chặt, gậy thịt ở trùng điệp nếp nhăn mà lưu lạc, nhanh chóng rút chọc vài chục cái, rốt cục thành công đến một nơi vừa chạm vào khiến cho người tê dại.
Hắn ngẩng cao đầu, nhiều lần xâm nhập điên cuồng chọc, mạnh mẽ đung đưa, làm cho Hà Cửu Vi chỉ có thể phát ra âm thanh thở gấp. Cô vô lực bám vào hắn, mông theo động tác của hắn mà lắc lư, da thịt cùng mật nước ma sát phát ra "Phùn phụt phùn phụt" tiếng vang, âm thanh da^ʍ mỹ, không dứt bên tai.
Nếu có chút người ngoài ở đây, chắc chắn bị âm thanh này làm cho mặt đỏ tai hồng.
Đương nhiên, quả thật có người ngoài ở đây.
Ngay lúc này, có một thanh âm là tiếng khóc nỉ non chợt vang lên -- là Không Lo tỉnh.
_______
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro