Trình Nghị, Tạm...
Trà Hảo Manh Manh
2024-08-07 21:01:10
Edit : Uniirr
Hà Cửu Vi vừa bước vào cửa, đột nhiên dưng lại, cô cùng Mạnh Kinh Huy đã làm hoà còn Trình Nghị thì sao?
Ngày đó... Là cô chủ động câu dẫn hắn ...
"Tiểu thư nói chuyện xong rồi sao?"
Trình Nghị bỗng xuất hiện làm Hà Cửu Vi ngây người. "Ừ... Nói chuyện xong rồi."
Cô chột dạ nên không dám nhìn mình! Trình Nghị nói thầm trong lòng vô số lần, muốn chính mình bình tĩnh lại. "Nói chuyện là tốt rồi. Tôi có chuyện muốn nói cho tiểu thư, tiểu thư không bận chứ?"
Hà Cửu Vi vội gật đầu. "Không bận !"
Hai người ngồi trong phòng khách, Trình Nghị theo bản năng mà rót trà. Hà Cửu Vi thật sự chột dạ, lúc tiếp nhận chén trà suýt chút nữa làm đổ.
"Tiểu thư cẩn thận một chút, trà còn nóng."
"Được... Chú muốn nói chuyện gì?"
Hắn mỉm cười nhìn Hà Cửu Vi, bình tĩnh nói: "Tôi sắp phải đi rồi."
"Khụ.. Khụ... Cái gì! Phải đi?" Hà Cửu Vi ho khan vì bị sặc nước trà. "Đúng vậy, phải đi. Tôi ở trong nước chờ lâu lắm, bây giờ là thời điểm phải đi."
Hà Cửu Vi mơ hồ biết Trình Nghị hình như làm nghiên cứu y học, làm quản gia chỉ là "Nghề tay trái" thôi. Nhưng hắn chăm sóc mình nhiều năm như vậy, đột nhiên nói muốn đi...
"Đã chắc chắn rồi sao?"
"Ừ. Qua vài ngày sẽ phải đi. "
Thấy Hà Cửu Vi muốn nói, Trình Nghị xoa xoa tóc của cô. "Về sau, tôi không thể chăm sóc tiểu thư đến khi trưởng thành rồi!"
Hà Cửu Vi nghe được mũi chua xót, gần đây lúc nào cô cũng khóc, nhiều chuyện phiền toái làm cô bối rối, các chuyện đều càng lúc càng rắc rối. Mà Trình Nghị sắp phải đi, cô càng áy náy .
Hai ngày trước chính cô câu dẫn Trình Nghị, cô lợi dụng Trình Nghị để quên đi sự thống khổ, cùng Mạnh Kinh Huy làm lành cô không biết nên đối mặt với Trình Nghị như thế nào!
Cô là người vô liêm sỉ.
"Cái đó... Ngày chú phải đi... Tôi đưa chú đi."
"Tiểu thư luyến tiếc tôi sao?"
Trình Nghị không nghe được Hà Cửu Vi trả lời, hắn chỉ cúi đầu trầm mặc.
"Nếu tiểu thư nguyện ý đưa tôi đi, Chú Trình... Cảm thấy phi thường vinh hạnh."
Nói xong Trình Nghị liền xoay người rời khỏi phòng khách.
Hà Cửu Vi không tiếng động mà khóc, nước mắt rơi xuống bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng trả lời vô số lần: Đúng vậy, tôi luyến tiếc chú.
Nhưng cô không thể trả lời. Cô thừa nhận tâm mình đang dao động, cô mà trả lời không chỉ có chính làm thương tổn Mạnh Kinh Huy, cũng làm thương tổn Trình Nghị.
Trình Nghị vì không muốn làm chậm trễ việc học của Hà Cửu Vi, sắp xếp hai ngày sau sẽ đi.
Hà Cửu Vi nhớ rõ bọn họ một đường không nói chuyện thẳng đến sân bay, cũng nhớ rõ khi Trình Nghị đi đăng ký nghe được lời xin lỗi của mình và ôm hôn, lại nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Trình Nghị lúc rời đi.
Bởi vì khi Trình Nghị xoay người rời khỏi, cô ôm đầu gối khóc như bị bệnh tâm thần, nước mắt là tầm mắt cô mơ hồ.
Trình Nghị, tạm biệt.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Hà Cửu Vi có cảm giác hoảng hốt giống như mình đã thật lâu không đi học, chỉ có mấy tuần ngắn ngủn, khi đi học viện cũng là cảnh còn người mất.
Cô chuyển ban là Trình Nghị sắp xếp, lúc ấy cô đề xuất chuyển ban Trình Nghị không hỏi nhiều, chỉ yên lặng sắp xếp tốt mọi chuyện.
Ngồi ở phòng học mới vị trí mới, Hà Cửu Vi phát ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết chậm rãi biến lạnh, làm người không thể thích ứng kịp.
Bạn học bên cạnh đều nhỏ giọng nghị luận vì sao hoa hậu giảng đường chuyển tới lớp của mình, nam sinh tràn rạo rực, nữ sinh ghen tị. Hà Cửu Vi không để ý tới mấy chuyện này.
Đến khi Mạnh Kinh Huy lại đây tìm cô.
Đứng dậy đi ra phòng học, Hà Cửu Vi cười nhìn về phía Mạnh Kinh Huy: "Anh đi học rồi?"
Mạnh Kinh Huy sủng nịnh xoa xoa đầu cô trả lời: "Vài ngày không thấy đặc biệt nhớ em, muốn đến xem em."
Lời nói ngọt ngào buồn nôn làm khuôn mặt của Hà Cửu Vi ửng đỏ cúi đầu nắm tay Mạnh Kinh Huy rời khỏi cửa phòng học.
"Anh không có tiết sao?" Tiết của lớp Hà Cửu Vi là tiết thể dục, Mạnh Kinh Huy biết nên mới tới đây tìm cô.
"Là tiết tự học thôi."
"Mạnh học trưởng thật kiêu ngạo nha!"
Dường như rất ăn ý, hai người cũng không nhắc lại chuyện hoang đường tương phát sinh. Bọn họ chưa có trưởng thành đến mức một mình đảm đương một phía, chỉ có thể cố ý bỏ qua chuyện làm trong lòng không thoải mái duy trì mặt ngoài bình thản. Chưa tiếp xúc đến thế giới bên ngoài rộng lớn, nhìn không tới lòng người hiểm ác, vẫn là thiếu niên cho dù trong lòng sinh ra bức tường ngăn cách lại giống như trước ra vẻ trầm ổn.
Hai người nói giỡn đi tới sân thể dục, Hà Cửu Vi đột nhiên dừng lại -- cô nhìn thấy Ô Tự ở phía trước cùng Giáo lãnh đạo nói chuyện.
"Sao vậy?" Mạnh Kinh Huy theo tầm mắt của Hà Cửu Vi nhìn qua, thì ra là lão sư.
Hắn cũng không nghĩ nhiều.
Mạnh Kinh Huy cùng Hà Cửu Vi là người yêu ở A trung chính là bí mật công khai, vì ngại thân phận của Mạnh gia, trường học cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
Hà Cửu Vi không quan tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng ở trước mặt lão sư sẽ thu liễm một ít.
Hai người nắm tay cùng nhau xoay người đi hướng ngược lại.
Cảm nhận được một tầm mắt nóng rực sau lưng, Hà Cửu Vi nghi hoặc quay đầu, Ô Tự cũng không nhìn mình.
Cô mới hoàn toàn đem tâm tư nuốt trở về trong bụng.
Cuộc sống như vậy rất tốt, mọi chuyện đều trở lại quỹ đạo, Hà Cửu Vi cảm giác cuộc sống của mình lại tràn ngập hy vọng.
Hà Cửu Vi vừa bước vào cửa, đột nhiên dưng lại, cô cùng Mạnh Kinh Huy đã làm hoà còn Trình Nghị thì sao?
Ngày đó... Là cô chủ động câu dẫn hắn ...
"Tiểu thư nói chuyện xong rồi sao?"
Trình Nghị bỗng xuất hiện làm Hà Cửu Vi ngây người. "Ừ... Nói chuyện xong rồi."
Cô chột dạ nên không dám nhìn mình! Trình Nghị nói thầm trong lòng vô số lần, muốn chính mình bình tĩnh lại. "Nói chuyện là tốt rồi. Tôi có chuyện muốn nói cho tiểu thư, tiểu thư không bận chứ?"
Hà Cửu Vi vội gật đầu. "Không bận !"
Hai người ngồi trong phòng khách, Trình Nghị theo bản năng mà rót trà. Hà Cửu Vi thật sự chột dạ, lúc tiếp nhận chén trà suýt chút nữa làm đổ.
"Tiểu thư cẩn thận một chút, trà còn nóng."
"Được... Chú muốn nói chuyện gì?"
Hắn mỉm cười nhìn Hà Cửu Vi, bình tĩnh nói: "Tôi sắp phải đi rồi."
"Khụ.. Khụ... Cái gì! Phải đi?" Hà Cửu Vi ho khan vì bị sặc nước trà. "Đúng vậy, phải đi. Tôi ở trong nước chờ lâu lắm, bây giờ là thời điểm phải đi."
Hà Cửu Vi mơ hồ biết Trình Nghị hình như làm nghiên cứu y học, làm quản gia chỉ là "Nghề tay trái" thôi. Nhưng hắn chăm sóc mình nhiều năm như vậy, đột nhiên nói muốn đi...
"Đã chắc chắn rồi sao?"
"Ừ. Qua vài ngày sẽ phải đi. "
Thấy Hà Cửu Vi muốn nói, Trình Nghị xoa xoa tóc của cô. "Về sau, tôi không thể chăm sóc tiểu thư đến khi trưởng thành rồi!"
Hà Cửu Vi nghe được mũi chua xót, gần đây lúc nào cô cũng khóc, nhiều chuyện phiền toái làm cô bối rối, các chuyện đều càng lúc càng rắc rối. Mà Trình Nghị sắp phải đi, cô càng áy náy .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai ngày trước chính cô câu dẫn Trình Nghị, cô lợi dụng Trình Nghị để quên đi sự thống khổ, cùng Mạnh Kinh Huy làm lành cô không biết nên đối mặt với Trình Nghị như thế nào!
Cô là người vô liêm sỉ.
"Cái đó... Ngày chú phải đi... Tôi đưa chú đi."
"Tiểu thư luyến tiếc tôi sao?"
Trình Nghị không nghe được Hà Cửu Vi trả lời, hắn chỉ cúi đầu trầm mặc.
"Nếu tiểu thư nguyện ý đưa tôi đi, Chú Trình... Cảm thấy phi thường vinh hạnh."
Nói xong Trình Nghị liền xoay người rời khỏi phòng khách.
Hà Cửu Vi không tiếng động mà khóc, nước mắt rơi xuống bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng trả lời vô số lần: Đúng vậy, tôi luyến tiếc chú.
Nhưng cô không thể trả lời. Cô thừa nhận tâm mình đang dao động, cô mà trả lời không chỉ có chính làm thương tổn Mạnh Kinh Huy, cũng làm thương tổn Trình Nghị.
Trình Nghị vì không muốn làm chậm trễ việc học của Hà Cửu Vi, sắp xếp hai ngày sau sẽ đi.
Hà Cửu Vi nhớ rõ bọn họ một đường không nói chuyện thẳng đến sân bay, cũng nhớ rõ khi Trình Nghị đi đăng ký nghe được lời xin lỗi của mình và ôm hôn, lại nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Trình Nghị lúc rời đi.
Bởi vì khi Trình Nghị xoay người rời khỏi, cô ôm đầu gối khóc như bị bệnh tâm thần, nước mắt là tầm mắt cô mơ hồ.
Trình Nghị, tạm biệt.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Hà Cửu Vi có cảm giác hoảng hốt giống như mình đã thật lâu không đi học, chỉ có mấy tuần ngắn ngủn, khi đi học viện cũng là cảnh còn người mất.
Cô chuyển ban là Trình Nghị sắp xếp, lúc ấy cô đề xuất chuyển ban Trình Nghị không hỏi nhiều, chỉ yên lặng sắp xếp tốt mọi chuyện.
Ngồi ở phòng học mới vị trí mới, Hà Cửu Vi phát ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết chậm rãi biến lạnh, làm người không thể thích ứng kịp.
Bạn học bên cạnh đều nhỏ giọng nghị luận vì sao hoa hậu giảng đường chuyển tới lớp của mình, nam sinh tràn rạo rực, nữ sinh ghen tị. Hà Cửu Vi không để ý tới mấy chuyện này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến khi Mạnh Kinh Huy lại đây tìm cô.
Đứng dậy đi ra phòng học, Hà Cửu Vi cười nhìn về phía Mạnh Kinh Huy: "Anh đi học rồi?"
Mạnh Kinh Huy sủng nịnh xoa xoa đầu cô trả lời: "Vài ngày không thấy đặc biệt nhớ em, muốn đến xem em."
Lời nói ngọt ngào buồn nôn làm khuôn mặt của Hà Cửu Vi ửng đỏ cúi đầu nắm tay Mạnh Kinh Huy rời khỏi cửa phòng học.
"Anh không có tiết sao?" Tiết của lớp Hà Cửu Vi là tiết thể dục, Mạnh Kinh Huy biết nên mới tới đây tìm cô.
"Là tiết tự học thôi."
"Mạnh học trưởng thật kiêu ngạo nha!"
Dường như rất ăn ý, hai người cũng không nhắc lại chuyện hoang đường tương phát sinh. Bọn họ chưa có trưởng thành đến mức một mình đảm đương một phía, chỉ có thể cố ý bỏ qua chuyện làm trong lòng không thoải mái duy trì mặt ngoài bình thản. Chưa tiếp xúc đến thế giới bên ngoài rộng lớn, nhìn không tới lòng người hiểm ác, vẫn là thiếu niên cho dù trong lòng sinh ra bức tường ngăn cách lại giống như trước ra vẻ trầm ổn.
Hai người nói giỡn đi tới sân thể dục, Hà Cửu Vi đột nhiên dừng lại -- cô nhìn thấy Ô Tự ở phía trước cùng Giáo lãnh đạo nói chuyện.
"Sao vậy?" Mạnh Kinh Huy theo tầm mắt của Hà Cửu Vi nhìn qua, thì ra là lão sư.
Hắn cũng không nghĩ nhiều.
Mạnh Kinh Huy cùng Hà Cửu Vi là người yêu ở A trung chính là bí mật công khai, vì ngại thân phận của Mạnh gia, trường học cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
Hà Cửu Vi không quan tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng ở trước mặt lão sư sẽ thu liễm một ít.
Hai người nắm tay cùng nhau xoay người đi hướng ngược lại.
Cảm nhận được một tầm mắt nóng rực sau lưng, Hà Cửu Vi nghi hoặc quay đầu, Ô Tự cũng không nhìn mình.
Cô mới hoàn toàn đem tâm tư nuốt trở về trong bụng.
Cuộc sống như vậy rất tốt, mọi chuyện đều trở lại quỹ đạo, Hà Cửu Vi cảm giác cuộc sống của mình lại tràn ngập hy vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro