Giấc Mơ Đã Qua,...
Trà Hảo Manh Manh
2024-08-07 21:01:10
Editor: Uniirr
Đã là ngày thứ ba, Hà Cửu Vi lại vén tấm rèm, nhìn thấy Mạnh Kinh Huy đứng trước cửa nhà cô, không khỏi đau đầu.
Từ ngày Hà Cửu Vi nói chia tay, cũng không khởi động máy. Mạnh Kinh Huy đi học không thấy cô, cũng chỉ có thể, mỗi ngày trốn học khoá buổi chiều đến trước cửa nhà chờ, đợi đến buổi tối khoảng 10 giờ mới đi về.
Mạnh Kinh Huy đã sắp thi cấp III , khóa cũng không lên mà lại đứng ở đây chờ. Hà Cửu Vi nhìn hắn càng ngày càng tái nhợt, tâm lại đau.
Hôm nay là thứ Sáu, hắn muốn đợi tới khi nào? Cán cân trong lòng Hà Cửu Vi không ngừng lắc lư.
Đi gặp hắn? Hay là không thấy hắn?
"Suy nghĩ cái gì?"
Eo nhỏ bị một một đôi bàn tay to, ấm áp dễ chịu massage bụng.
Hà Cửu Vi phục hồi tinh thần, hơi cứng đờ.
"Không có gì."
Ngày hôm qua, kinh nguyệt đến, năm ở trên giường một ngày, cũng bị Mạnh Kinh Huy đứng trước cửa vô hình tra tấn một ngày.
Cùng Trình Nghị ngày đó ban ngày tuyên da^ʍ, Hà Cửu Vi mất hết sức lực, ngủ cả một ngày cũng không nhớ về chuyện kinh nguyệt này.
Hà Cửu Vi không biết mình đã đầu hàng chưa, xem nhẹ Trình Nghị đang massage bụng cho mình, kéo rèm cửa xuống, ngồi trước bàn trang điểm, sững sờ nhìn mình trong gương.
Cho dù sắc mặt trắng bệch, cũng ngăn không được sự kiều diễm mấy ngày nay, đôi mắt phượng điềm đạm đáng yêu, chóp mũi bởi vì bị cảm lạnh còn hơi đỏ.
Một túi da như vậy...
Trình Nghị nhìn rèm cửa đã khép lại, hắn biết đứng ngoài cửa là "Bạn trai trước" của cô. Tay xoa đầu Hà Cửu Vi, lòng bàn tay như bị gai của cây hoa hồng đâm vào làm hắn đau đớn, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng.
"Hôm nay tiểu thư chắc là không đau, xuống lầu ăn một chút, được không?"
Xuống lầu? Hà Cửu Vi nhìn về phía Trình Nghị, gật gật đầu.
Mùi thơm của cháo thịt nạc ngào ngạt vào miệng lại vị như nhai sạn, Hà Cửu Vi cố ăn mấy miệng, nhìn về phía Trình Nghị đang đúng một bên.
"Hôm nay... Chú không ra ngoài sao?"
Cô biết Trình Nghị có thói quen mỗi ngày phải ra ngoài một chuyến, mấy ngày nay hắn luôn ở bên cạnh cô, không có đi ra ngoài.
"Tiểu thư hy vọng tôi đi ra ngoài sao?"
"Không phải... Chú biết tôi nói không phải cái kia mà."
Trình Nghị cúi đầu trầm ngâm: "Tiểu thư nếu muốn đi xem hắn thì đi đi. Đem sự việc nói rõ ràng rồi quyết định cũng không muộn."
"Chú..." Hà Cửu Vi muốn nói lại thôi, cô muốn hỏi -- "Chú nói chú yêu tôi, vì sao lại đem tôi đẩy vào trong lòng người khác." Không nói ra câu, lời nói của Trình Nghị làm cho cô có thêm động lực, đây là lý do cô đi ra ngoài gặp Mạnh Kinh Huy.
"Tôi đi ra ngoài một chút."
Trình Nghị phát giác chính mình lúc nào cũng đuổi theo Hà Cửu Vi, vĩnh viễn đều chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô, trước kia và bây giờ cũng vậy.
Vấn đề Hà Cửu Vi không nói ra, hắn biết rõ.
Vì sao? Chỉ vì hắn không muốn cô khổ sở thôi!
"Cửu Vi!" Mạnh Kinh Huy thấy được Hà Cửu Vi đi thong thả tới chỗ hắn.
Mạnh Kinh Huy sắp điên rồi, hắn không biết vì sao, chỉ trong một đêm trong Hà Cửu Vi là bạn gái sẽ làm nũng với hắn biến thành bạn gái cũ của hắn. Đi học tới phòng học tìm cô, lại nghe nói cô chuyển ban, có phải là đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn?
Mạnh Kinh Huy nghĩ vậy lòng nóng như lửa đốt, hơn nữa Hà Cửu Vi còn không mở máy, hắn cũng chỉ có thể ngốc ở cửa nhà chờ cô.
Mạnh Kinh Huy không còn tâm trạng quan tâm việc học, vì tránh thoát bảo tiêu trong nhà phái tới bảo hộ an toàn, hắn chỉ có thể chịu đựng nôn nóng đợi học được nửa ngày mới thừa dịp những người đó lơi lỏng, trèo tường trốn đến, chỉ vì muốn nhìn thấy Hà Cửu Vi.
Hà Cửu Vi lần này quyết tâm rời khỏi hắn, nhưng không muốn gặp qua hắn! Lúc này nhìn thấy thân ảnh của Hà Cửu Vi, Mạnh Kinh Huy còn tưởng mình sinh ra ảo giác, khi hắn cầm tay cô, mới hoàn toàn nhẹ nhõm thở ra.
"Cửu Vi... Em muốn chia tay là chỉ đùa giỡn với anh thôi đúng không?"
Hà Cửu Vi cúi đầu dấu tia bi thương trong mắt. "Em không có đùa giỡn."
Điều này làm cho Mạnh Kinh Huy càng thêm nôn nóng.
"Vì sao? Chúng ta không phải đang rất tốt sao? Tại sai lại đột ngột chia tay ? Cửu Vi, em không phải là người như thế!"
Lại ngẩng đầu, trong hốc mắt, nước mắt rơi xuống.
"Em quả thật không phải là người như thế. Nhưng mà Kinh Huy, em rất bẩn, em đã...em đã cùng người khác lên giường."
"Em đã cùng người khác lên giường " mấy chữ này giống như sấm chớp đánh vào người Mạnh Kinh Huy, hắn khó cỏ thể tin, muốn hỏi cô vì sao phản bội mình, lúc nói ra lại biến thành. "Anh ta là ai?"
"Anh có thấy em là người đặc biệt dâʍ đãиɠ không? Cho nên chúng ta chia tay đi..."
"Anh hỏi em, anh ta là ai?" Mạnh Kinh Huy khàn cả giọng đánh gãy.
Hà Cửu Vi nói cô phản bội hắn, mà hắn lại thầm nghĩ nghe được cô nói cô không tự nguyện.
"Em không muốn nhắc đến anh ta! Anh không cần hỏi lại ... em ..." Hít sâu một hơi, Hà Cửu Vi tiếp tục nói "Mạnh Kinh Huy, Hà Cửu Vi người này chính là bỉ ổi như vậy! Em... Ngô..."
Lời còn chưa dứt, Hà Cửu Vi đã bị ngăn chặn.
Mạnh Kinh Huy cắn môi của cô, nếm được mùi máu làm Mạnh Kinh Huy bừng tỉnh, dịu dàng hôn.
"Anh không muốn em nói chính mình như vậy" Hà Cửu Vi nghe xong "Ư ư" một tiếng nước mắt rơi như mưa, dùng sức ôm chặt Mạnh Kinh Huy, nước mắt rơi trên bờ vai của hắn.
"Em cũng không muốn ... Kinh Huy... Em cũng không muốn!" Hà Cửu Vi không biết là đang thuyết phục Mạnh Kinh Huy hay đang thuyết phục chính mình mà chỉ lặp lại cùng một câu.
Mạnh Kinh Huy cau mày, đau lòng ôm cô "Chúng ta làm hoà được không?"
"... Anh không... Không ngại... Sao?" Hà Cửu Vi muốn nín nhưng không không được nên khi nói chuyện cũng không nối liền câu.
"Chỉ cần em không... Làm như vậy nữa, chúng ta coi nó như chưa phát sinh, được không?"
"Được, được, được! Không bao giờ nữa ... Không bao giờ nữa ..." Hà Cửu Vi nước mắt lại vỡ đê, lần này là vì vui quá mà khóc chứ không hề rối rắm khó chịu.
Chỉ là cô không biết, có đôi khi chữ "Không" này, căn bản không phải do cô quyết định.
Hai người ôm nhau trong chốc lát mới bình phục tâm tình, Hà Cửu Vi thoát khỏi cái ôm ấp của Mạnh Kinh Huy, đau lòng vỗ về hắn. "Anh trở về nghỉ ngơi đi, tuần sau em mới trở về trường, được không?"
Mạnh Kinh Huy đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi cô. "Vì sao lại chuyển ban? Ban trước không tốt sao?"
Hà Cửu Vi tâm tư hoảng hốt, trên mặt cười trấn an. "Mâu thuẫn với bạn học cùng lớp, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy, vẫn là chuyển qua ban khác thì có tốt hơn."
"Mâu thuẫn? Là ai?"
"Ách... Thẩm Đình Đình, anh chắc là không có ấn tượng đi? Đừng hỏi cái này nữa! Hiện tại thân thể của anh là quan trọng nhất, đi về nghỉ ngơi thật tốt, bằng không em sẽ tức giận!"
Nói xong muốn rời khỏi, Mạnh Kinh Huy vội vàng kéo cô. "Được, anh không hỏi, em đừng nóng giận."
Mạnh Kinh Huy săn sóc làm Hà Cửu Vi áy náy hơn, cô mới là người bị hắn chất vấn, cần đi dỗ hắn a!
Hai người ôm nhau một lát, Mạnh Kinh Huy mới rời khỏi.
Hà Cửu Vi nhìn Mạnh Kinh Huy rời đi, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Không phải không muốn cùng Mạnh Kinh Huy nói tên Ô Tự, nhưng bọn họ cũng chỉ là học sinh, hơn nữa cô cũng không dám cam đoan Ô Tự còn có lưu nhược điểm của bọn họ hay không, dù sao cũng không riêng chuyện video, cá chết lưới rách cũng mang đến kết thúc không tốt.
Nếu nói với Mạnh Kinh Huy cô cũng chắc hắn có thể làm chuyện điên cuồng gì...
Cô không hy vọng Mạnh Kinh Huy làm chuyện xấu.
Nói đến Thẩm Đình Đình... Hà Cửu Vi nhìn trời, cô đúng là người biết tìm cớ, thật có lỗi với bạn học Thẩm Đình Đình!
Trình Nghị đứng bên cửa sổ nhìn quá trình hai người làm hoà, cười châm chọc, cố ý xem nhẹ ngực trái truyền đến cảm xúc chua xót.
Giấc mơ đã qua, nên tỉnh!
Đã là ngày thứ ba, Hà Cửu Vi lại vén tấm rèm, nhìn thấy Mạnh Kinh Huy đứng trước cửa nhà cô, không khỏi đau đầu.
Từ ngày Hà Cửu Vi nói chia tay, cũng không khởi động máy. Mạnh Kinh Huy đi học không thấy cô, cũng chỉ có thể, mỗi ngày trốn học khoá buổi chiều đến trước cửa nhà chờ, đợi đến buổi tối khoảng 10 giờ mới đi về.
Mạnh Kinh Huy đã sắp thi cấp III , khóa cũng không lên mà lại đứng ở đây chờ. Hà Cửu Vi nhìn hắn càng ngày càng tái nhợt, tâm lại đau.
Hôm nay là thứ Sáu, hắn muốn đợi tới khi nào? Cán cân trong lòng Hà Cửu Vi không ngừng lắc lư.
Đi gặp hắn? Hay là không thấy hắn?
"Suy nghĩ cái gì?"
Eo nhỏ bị một một đôi bàn tay to, ấm áp dễ chịu massage bụng.
Hà Cửu Vi phục hồi tinh thần, hơi cứng đờ.
"Không có gì."
Ngày hôm qua, kinh nguyệt đến, năm ở trên giường một ngày, cũng bị Mạnh Kinh Huy đứng trước cửa vô hình tra tấn một ngày.
Cùng Trình Nghị ngày đó ban ngày tuyên da^ʍ, Hà Cửu Vi mất hết sức lực, ngủ cả một ngày cũng không nhớ về chuyện kinh nguyệt này.
Hà Cửu Vi không biết mình đã đầu hàng chưa, xem nhẹ Trình Nghị đang massage bụng cho mình, kéo rèm cửa xuống, ngồi trước bàn trang điểm, sững sờ nhìn mình trong gương.
Cho dù sắc mặt trắng bệch, cũng ngăn không được sự kiều diễm mấy ngày nay, đôi mắt phượng điềm đạm đáng yêu, chóp mũi bởi vì bị cảm lạnh còn hơi đỏ.
Một túi da như vậy...
Trình Nghị nhìn rèm cửa đã khép lại, hắn biết đứng ngoài cửa là "Bạn trai trước" của cô. Tay xoa đầu Hà Cửu Vi, lòng bàn tay như bị gai của cây hoa hồng đâm vào làm hắn đau đớn, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng.
"Hôm nay tiểu thư chắc là không đau, xuống lầu ăn một chút, được không?"
Xuống lầu? Hà Cửu Vi nhìn về phía Trình Nghị, gật gật đầu.
Mùi thơm của cháo thịt nạc ngào ngạt vào miệng lại vị như nhai sạn, Hà Cửu Vi cố ăn mấy miệng, nhìn về phía Trình Nghị đang đúng một bên.
"Hôm nay... Chú không ra ngoài sao?"
Cô biết Trình Nghị có thói quen mỗi ngày phải ra ngoài một chuyến, mấy ngày nay hắn luôn ở bên cạnh cô, không có đi ra ngoài.
"Tiểu thư hy vọng tôi đi ra ngoài sao?"
"Không phải... Chú biết tôi nói không phải cái kia mà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Nghị cúi đầu trầm ngâm: "Tiểu thư nếu muốn đi xem hắn thì đi đi. Đem sự việc nói rõ ràng rồi quyết định cũng không muộn."
"Chú..." Hà Cửu Vi muốn nói lại thôi, cô muốn hỏi -- "Chú nói chú yêu tôi, vì sao lại đem tôi đẩy vào trong lòng người khác." Không nói ra câu, lời nói của Trình Nghị làm cho cô có thêm động lực, đây là lý do cô đi ra ngoài gặp Mạnh Kinh Huy.
"Tôi đi ra ngoài một chút."
Trình Nghị phát giác chính mình lúc nào cũng đuổi theo Hà Cửu Vi, vĩnh viễn đều chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô, trước kia và bây giờ cũng vậy.
Vấn đề Hà Cửu Vi không nói ra, hắn biết rõ.
Vì sao? Chỉ vì hắn không muốn cô khổ sở thôi!
"Cửu Vi!" Mạnh Kinh Huy thấy được Hà Cửu Vi đi thong thả tới chỗ hắn.
Mạnh Kinh Huy sắp điên rồi, hắn không biết vì sao, chỉ trong một đêm trong Hà Cửu Vi là bạn gái sẽ làm nũng với hắn biến thành bạn gái cũ của hắn. Đi học tới phòng học tìm cô, lại nghe nói cô chuyển ban, có phải là đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn?
Mạnh Kinh Huy nghĩ vậy lòng nóng như lửa đốt, hơn nữa Hà Cửu Vi còn không mở máy, hắn cũng chỉ có thể ngốc ở cửa nhà chờ cô.
Mạnh Kinh Huy không còn tâm trạng quan tâm việc học, vì tránh thoát bảo tiêu trong nhà phái tới bảo hộ an toàn, hắn chỉ có thể chịu đựng nôn nóng đợi học được nửa ngày mới thừa dịp những người đó lơi lỏng, trèo tường trốn đến, chỉ vì muốn nhìn thấy Hà Cửu Vi.
Hà Cửu Vi lần này quyết tâm rời khỏi hắn, nhưng không muốn gặp qua hắn! Lúc này nhìn thấy thân ảnh của Hà Cửu Vi, Mạnh Kinh Huy còn tưởng mình sinh ra ảo giác, khi hắn cầm tay cô, mới hoàn toàn nhẹ nhõm thở ra.
"Cửu Vi... Em muốn chia tay là chỉ đùa giỡn với anh thôi đúng không?"
Hà Cửu Vi cúi đầu dấu tia bi thương trong mắt. "Em không có đùa giỡn."
Điều này làm cho Mạnh Kinh Huy càng thêm nôn nóng.
"Vì sao? Chúng ta không phải đang rất tốt sao? Tại sai lại đột ngột chia tay ? Cửu Vi, em không phải là người như thế!"
Lại ngẩng đầu, trong hốc mắt, nước mắt rơi xuống.
"Em quả thật không phải là người như thế. Nhưng mà Kinh Huy, em rất bẩn, em đã...em đã cùng người khác lên giường."
"Em đã cùng người khác lên giường " mấy chữ này giống như sấm chớp đánh vào người Mạnh Kinh Huy, hắn khó cỏ thể tin, muốn hỏi cô vì sao phản bội mình, lúc nói ra lại biến thành. "Anh ta là ai?"
"Anh có thấy em là người đặc biệt dâʍ đãиɠ không? Cho nên chúng ta chia tay đi..."
"Anh hỏi em, anh ta là ai?" Mạnh Kinh Huy khàn cả giọng đánh gãy.
Hà Cửu Vi nói cô phản bội hắn, mà hắn lại thầm nghĩ nghe được cô nói cô không tự nguyện.
"Em không muốn nhắc đến anh ta! Anh không cần hỏi lại ... em ..." Hít sâu một hơi, Hà Cửu Vi tiếp tục nói "Mạnh Kinh Huy, Hà Cửu Vi người này chính là bỉ ổi như vậy! Em... Ngô..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời còn chưa dứt, Hà Cửu Vi đã bị ngăn chặn.
Mạnh Kinh Huy cắn môi của cô, nếm được mùi máu làm Mạnh Kinh Huy bừng tỉnh, dịu dàng hôn.
"Anh không muốn em nói chính mình như vậy" Hà Cửu Vi nghe xong "Ư ư" một tiếng nước mắt rơi như mưa, dùng sức ôm chặt Mạnh Kinh Huy, nước mắt rơi trên bờ vai của hắn.
"Em cũng không muốn ... Kinh Huy... Em cũng không muốn!" Hà Cửu Vi không biết là đang thuyết phục Mạnh Kinh Huy hay đang thuyết phục chính mình mà chỉ lặp lại cùng một câu.
Mạnh Kinh Huy cau mày, đau lòng ôm cô "Chúng ta làm hoà được không?"
"... Anh không... Không ngại... Sao?" Hà Cửu Vi muốn nín nhưng không không được nên khi nói chuyện cũng không nối liền câu.
"Chỉ cần em không... Làm như vậy nữa, chúng ta coi nó như chưa phát sinh, được không?"
"Được, được, được! Không bao giờ nữa ... Không bao giờ nữa ..." Hà Cửu Vi nước mắt lại vỡ đê, lần này là vì vui quá mà khóc chứ không hề rối rắm khó chịu.
Chỉ là cô không biết, có đôi khi chữ "Không" này, căn bản không phải do cô quyết định.
Hai người ôm nhau trong chốc lát mới bình phục tâm tình, Hà Cửu Vi thoát khỏi cái ôm ấp của Mạnh Kinh Huy, đau lòng vỗ về hắn. "Anh trở về nghỉ ngơi đi, tuần sau em mới trở về trường, được không?"
Mạnh Kinh Huy đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi cô. "Vì sao lại chuyển ban? Ban trước không tốt sao?"
Hà Cửu Vi tâm tư hoảng hốt, trên mặt cười trấn an. "Mâu thuẫn với bạn học cùng lớp, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy, vẫn là chuyển qua ban khác thì có tốt hơn."
"Mâu thuẫn? Là ai?"
"Ách... Thẩm Đình Đình, anh chắc là không có ấn tượng đi? Đừng hỏi cái này nữa! Hiện tại thân thể của anh là quan trọng nhất, đi về nghỉ ngơi thật tốt, bằng không em sẽ tức giận!"
Nói xong muốn rời khỏi, Mạnh Kinh Huy vội vàng kéo cô. "Được, anh không hỏi, em đừng nóng giận."
Mạnh Kinh Huy săn sóc làm Hà Cửu Vi áy náy hơn, cô mới là người bị hắn chất vấn, cần đi dỗ hắn a!
Hai người ôm nhau một lát, Mạnh Kinh Huy mới rời khỏi.
Hà Cửu Vi nhìn Mạnh Kinh Huy rời đi, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Không phải không muốn cùng Mạnh Kinh Huy nói tên Ô Tự, nhưng bọn họ cũng chỉ là học sinh, hơn nữa cô cũng không dám cam đoan Ô Tự còn có lưu nhược điểm của bọn họ hay không, dù sao cũng không riêng chuyện video, cá chết lưới rách cũng mang đến kết thúc không tốt.
Nếu nói với Mạnh Kinh Huy cô cũng chắc hắn có thể làm chuyện điên cuồng gì...
Cô không hy vọng Mạnh Kinh Huy làm chuyện xấu.
Nói đến Thẩm Đình Đình... Hà Cửu Vi nhìn trời, cô đúng là người biết tìm cớ, thật có lỗi với bạn học Thẩm Đình Đình!
Trình Nghị đứng bên cửa sổ nhìn quá trình hai người làm hoà, cười châm chọc, cố ý xem nhẹ ngực trái truyền đến cảm xúc chua xót.
Giấc mơ đã qua, nên tỉnh!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro