Có bản lãnh cô đem chân tướng nói cho anh ta biết? 【14】
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Ngay cả chính anh, cũng không biết sự việc là như thế nào.
Anh tới dỗ rồi Tiểu Bảo, Tiểu Bảo mới đi ngủ, anh vốn định rời đi, nhưng là Hàn Như Y lại bắt đầu khóc, khóc không ngừng, lôi kéo vạt áo của anh, nước mắt nước mũi chảy dài.
Lúc trước Hàn Như Y rất dịu dàng hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thậm chí đối với anh đều là rất bao dung thông cảm.
Chẳng bao giờ ở trước mặt của anh khóc như vậy.
Hiện tại bộ dáng tê tâm liệt phế như vậy khiến cho Tịch Giản Cận luôn cho là cô ở nước ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng là mỗi lần anh hỏi thăm, cô luôn cứ khóc.
Khóc đến cuối cùng Tịch Giản Cận dứt khoát cái gì cũng không hỏi, chẳng qua là tâm tình theo đó càng ngày càng phiền não.
Tiểu Bảo ngủ cũng không lâu, đến buổi tối lại một lần nữa tỉnh lại, nghe được Tịch Giản Cận muốn đi, liền bắt đầu khóc rống lên, chết sống không để cho Tịch Giản Cận đi, Tịch Giản Cận nhướng mày nói: "Tiểu Bảo, chú phải về thăm vợ chú một chút, ban đầu cô ấyhiến tủy sống cho cháu, hiện tại cô ấy đangở nhà chờ chú đấy!"
Tiểu Bảo lại chỉ nước mắt lưng tròng nhìn Tịch Giản Cận, một câu cũng không nói, phảng phất là hiểu anh muốn rời đi, cho nên liền khóc mạnh hơn, nước mắt từng giọt rơi, "Chú, không cần đi, chú ơi chú, chú phụng bồi Tiểu Bảo, Tiểu Bảo sợ... Sợ..."
Hàn Như Y lúc này đã dừng nước mắt lại, có hiểu biết đi tới bên người Tiểu Bảo, vươn tay ôm lấy Tiểu Bảo: "Ngoan, Tiểu Bảo, chú phải về nhà, ngày mai trở lại thăm con được không nào?"
Tiểu Bảo đột nhiên co rúm thân thể lại một chút, hướng trong ngực Tịch Giản Cận nhào tới, phảng phất là đang trốn tránh Hàn Như Y, nắm vạt áo Tịch Giản Cận, khóc càng hung mãnh hơn: "Chú ơi chú, chú phụng bồi Tiểu Bảo, Tiểu Bảo đói..."
"Ma ma dẫn con đi ăn cơm có được hay không? Tiểu Bảo để cho chú nhỏ chú về nhà? Nha? " Hàn Như Y thấp giọng dụ dỗ Tiểu Bảo, Tiểu Bảo không dám cự tuyệt, chẳng qua là cắn môi dưới, rất là đáng thương, Tịch Giản Cận nhìn mà đáy lòng mềm nhũn, không nhịn được ôm Tiểu Bảo nói: "Chú dẫn cháu đi ăn KFC có được hay không?"
"Ừ. " Tiểu Bảo gật đầu, rất là cao hứng vươn cánh tay ôm cổ Tịch Giản Cận
Anh tới dỗ rồi Tiểu Bảo, Tiểu Bảo mới đi ngủ, anh vốn định rời đi, nhưng là Hàn Như Y lại bắt đầu khóc, khóc không ngừng, lôi kéo vạt áo của anh, nước mắt nước mũi chảy dài.
Lúc trước Hàn Như Y rất dịu dàng hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thậm chí đối với anh đều là rất bao dung thông cảm.
Chẳng bao giờ ở trước mặt của anh khóc như vậy.
Hiện tại bộ dáng tê tâm liệt phế như vậy khiến cho Tịch Giản Cận luôn cho là cô ở nước ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng là mỗi lần anh hỏi thăm, cô luôn cứ khóc.
Khóc đến cuối cùng Tịch Giản Cận dứt khoát cái gì cũng không hỏi, chẳng qua là tâm tình theo đó càng ngày càng phiền não.
Tiểu Bảo ngủ cũng không lâu, đến buổi tối lại một lần nữa tỉnh lại, nghe được Tịch Giản Cận muốn đi, liền bắt đầu khóc rống lên, chết sống không để cho Tịch Giản Cận đi, Tịch Giản Cận nhướng mày nói: "Tiểu Bảo, chú phải về thăm vợ chú một chút, ban đầu cô ấyhiến tủy sống cho cháu, hiện tại cô ấy đangở nhà chờ chú đấy!"
Tiểu Bảo lại chỉ nước mắt lưng tròng nhìn Tịch Giản Cận, một câu cũng không nói, phảng phất là hiểu anh muốn rời đi, cho nên liền khóc mạnh hơn, nước mắt từng giọt rơi, "Chú, không cần đi, chú ơi chú, chú phụng bồi Tiểu Bảo, Tiểu Bảo sợ... Sợ..."
Hàn Như Y lúc này đã dừng nước mắt lại, có hiểu biết đi tới bên người Tiểu Bảo, vươn tay ôm lấy Tiểu Bảo: "Ngoan, Tiểu Bảo, chú phải về nhà, ngày mai trở lại thăm con được không nào?"
Tiểu Bảo đột nhiên co rúm thân thể lại một chút, hướng trong ngực Tịch Giản Cận nhào tới, phảng phất là đang trốn tránh Hàn Như Y, nắm vạt áo Tịch Giản Cận, khóc càng hung mãnh hơn: "Chú ơi chú, chú phụng bồi Tiểu Bảo, Tiểu Bảo đói..."
"Ma ma dẫn con đi ăn cơm có được hay không? Tiểu Bảo để cho chú nhỏ chú về nhà? Nha? " Hàn Như Y thấp giọng dụ dỗ Tiểu Bảo, Tiểu Bảo không dám cự tuyệt, chẳng qua là cắn môi dưới, rất là đáng thương, Tịch Giản Cận nhìn mà đáy lòng mềm nhũn, không nhịn được ôm Tiểu Bảo nói: "Chú dẫn cháu đi ăn KFC có được hay không?"
"Ừ. " Tiểu Bảo gật đầu, rất là cao hứng vươn cánh tay ôm cổ Tịch Giản Cận
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro