Có bản lãnh ngươi đem chân tướng nói cho anh biết? 【15
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
"Giản Cận... Anh vẫn nên trở về đi thôi, Tiểu Bảo nó không hiểu chuyện,
em mang nó đi ăn là được, Bạc tiểu thư đang ở nhà chờ anh! " Hàn Như Y
nhẹ giọng cự tuyệt.
"Không có chuyện gì, anh gọi điện thoại cho cô ấy nói cho cô ấy biết xuống. " Tịch Giản Cận nhìn Tiểu Bảo thật vất vả mới ngừng khóc, sợ cô sẽ lại khóc loạn lên, lắc đầu cự tuyệt.
Ngay sau đó ôm Tiểu Bảo tìm điện thoại di động của mình, lúc này mới phát hiện điện thoại hết pin.
Anh liền pin dự phòng, lên trên xe sạc pin.
Hàn Như Y cũng đi theo.
Ba người dọc theo đường đi rất lặng yên.
Đến thời điểm xuống xe, Hàn Như Y lại không yên lòng hỏi một câu: "Anh thật sự không trở về sao?"
"Ừ. " Tịch Giản Cận mạn bất kinh tâm đáp, mở ra điện thoại di động, lại phát hiện xuất hiện rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là Bạc Sủng Nhi.
Anh vội vàng gọi lại cho Bạc Sủng Nhi.
Rất nhanh liền đón nghe.
"Alo? Tịch?"
Thanh âm của cô nghe cực kỳ suy yếu, tâm Tịch Giản Cận đột nhiên nhói lên: "Em ở đâu? Làm sao? Không thoải mái sao?"
"Không có. " thanh âm buồn buồn truyền đến, "A Thánh anh ấy đi rồi..."
Bạc Sủng Nhi mệt mỏi nói: "A Thánh không nói tiếng nào rời khỏi X thị, rời khỏi em... Tịch, em thật rất khổ sở..."
Tần Thánh đi?
Rời X thị rồi?
Tâm Tịch Giản Cận cũng theo đó run rẩy một chút.
Anh vô thanh vô tức mân môi, hình như có thể cảm giác được Bạc Sủng Nhi rốt cuộc cỡ nào khổ sở, đáy lòng cũng theo đó có ghen tuông hiện lên.
Thật ra thì anh biết, đối với Bạc Sủng Nhi mà nói, Tần Thánh là người anh không thể thay thế.
Anh tuyệt đối tin tưởng Bạc Sủng Nhi chỉ yêu anh.
Nhưng mà, anh cũng biết Bạc Sủng Nhi rất che chở Tần Thánh.
Người đàn ông có tầm quan trọng đối với cô tuyệt đối không thua gì anh, bây giờ rời đi rồi, khó trách tâm tình của cô trầm thấp như vậy, Tịch Giản Cận mấp máy môi, một hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Không có chuyện gì, anh sẽ trở lại, chỉ là nếu bây giờ tâm tình không tốt, em nên đi ra ngoài chơi một chút, đừng khóc..."
"Thế bao giờ anh trở về tìm em? Tịch, em muốn anh cùng em... " thanh âm của cô nghe giống như là đưa trẻ bất lực, Tịch Giản Cận nghe mà đáy lòng mềm nhũn nghiêng đầu nhìn Tiểu Bảo ánh mắt lóe sáng một chút, trong não liền dây dưa, giãy dụa.
"Không có chuyện gì, anh gọi điện thoại cho cô ấy nói cho cô ấy biết xuống. " Tịch Giản Cận nhìn Tiểu Bảo thật vất vả mới ngừng khóc, sợ cô sẽ lại khóc loạn lên, lắc đầu cự tuyệt.
Ngay sau đó ôm Tiểu Bảo tìm điện thoại di động của mình, lúc này mới phát hiện điện thoại hết pin.
Anh liền pin dự phòng, lên trên xe sạc pin.
Hàn Như Y cũng đi theo.
Ba người dọc theo đường đi rất lặng yên.
Đến thời điểm xuống xe, Hàn Như Y lại không yên lòng hỏi một câu: "Anh thật sự không trở về sao?"
"Ừ. " Tịch Giản Cận mạn bất kinh tâm đáp, mở ra điện thoại di động, lại phát hiện xuất hiện rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là Bạc Sủng Nhi.
Anh vội vàng gọi lại cho Bạc Sủng Nhi.
Rất nhanh liền đón nghe.
"Alo? Tịch?"
Thanh âm của cô nghe cực kỳ suy yếu, tâm Tịch Giản Cận đột nhiên nhói lên: "Em ở đâu? Làm sao? Không thoải mái sao?"
"Không có. " thanh âm buồn buồn truyền đến, "A Thánh anh ấy đi rồi..."
Bạc Sủng Nhi mệt mỏi nói: "A Thánh không nói tiếng nào rời khỏi X thị, rời khỏi em... Tịch, em thật rất khổ sở..."
Tần Thánh đi?
Rời X thị rồi?
Tâm Tịch Giản Cận cũng theo đó run rẩy một chút.
Anh vô thanh vô tức mân môi, hình như có thể cảm giác được Bạc Sủng Nhi rốt cuộc cỡ nào khổ sở, đáy lòng cũng theo đó có ghen tuông hiện lên.
Thật ra thì anh biết, đối với Bạc Sủng Nhi mà nói, Tần Thánh là người anh không thể thay thế.
Anh tuyệt đối tin tưởng Bạc Sủng Nhi chỉ yêu anh.
Nhưng mà, anh cũng biết Bạc Sủng Nhi rất che chở Tần Thánh.
Người đàn ông có tầm quan trọng đối với cô tuyệt đối không thua gì anh, bây giờ rời đi rồi, khó trách tâm tình của cô trầm thấp như vậy, Tịch Giản Cận mấp máy môi, một hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Không có chuyện gì, anh sẽ trở lại, chỉ là nếu bây giờ tâm tình không tốt, em nên đi ra ngoài chơi một chút, đừng khóc..."
"Thế bao giờ anh trở về tìm em? Tịch, em muốn anh cùng em... " thanh âm của cô nghe giống như là đưa trẻ bất lực, Tịch Giản Cận nghe mà đáy lòng mềm nhũn nghiêng đầu nhìn Tiểu Bảo ánh mắt lóe sáng một chút, trong não liền dây dưa, giãy dụa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro