Tịch, em bán cô ta rồi! 【13】
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Nếu như không phải là biết đây là cô bé, có lẽ nam nữ đều phân biệt không rõ.
Tiểu Bảo rất nhanh liền tỉnh lại, thấy Tịch Giản Cận, cô bé phi thường cao hứng, trên khuôn mặt nho nhỏ chất đầy nụ cười ngọt ngào, vươn tay, muốn Tịch Giản Cận ôm.
Tịch Giản Cận cong môi, ngồi ở giường bệnh bên, đem thân thể nho nhỏ ôm vào trong ngực.
"Chú, chú tới rồi. . . " Tiểu Bảo ngoan ngoãn gọi Tịch Giản Cận: "Chú, mẹ cháu đâu?"
Tịch Giản Cận chẳng qua là cảm thấy trong cổ họng ngăn ngăn, nhìn gò má Tiểu Bảo truowsc kia vốn hồng nhuận, lúc này tái nhợt mà gầy yếu.
Duy chỉ có ánh mắt, một mảnh sáng ngời.
Phát sáng, tâm anh có chút không đành lòng nhìn.
"Mẹ cháu đi vệ sinh rồi, tí nữa sẽ trở lại xem Tiểu Bảo. " Tịch Giản Cận nói dối.
Tiểu Bảo mồ côi cha mà lớn, rất hiểu chuyện, nghe được Tịch Giản Cận nói như vậy, cô bé liền tin như vậy, sau đó gật đầu nhỏ, hướng về phía Tịch Giản Cận nói: "Chú, lâu rồi cháu chưa được gặp chú, chú nói sẽ làm ba ba cháu, tại sao không cưới mẹ cháu nữa?"
Tịch Giản Cận trong cổ họng khẽ ngạnh một chút, nhìn Tiểu Bảo đáy mắt sáng ngời phát ra khát vọng, anh mới giật giật hầu kết, tuy nhiên một câu cũng nói không nên lời.
"Mẹ nói, chú có cô gái mình thích, chú có cô ấy rồi, sẽ không để ý Tiểu Bảo nữa sao?"
Tiểu Bảo cực kỳ chăm chú nhìn Tịch Giản Cận, hỏi.
Tịch Giản Cận mấp máy môi, lúc này mới lắc đầu nói: "Sẽ không đâu. . . Tiểu Bảo đáng yêu như thế, chú làm sao nỡ không nhớ cháu?"
Tiểu Bảo tin lời này, mỉm cười ngọt ngào, ngoan ngoãn tựa vào trong ngực Tịch Giản Cận, "Mẹ còn nói, cô ấy rấy đẹp, chú có thể bảo cô đến thăm Tiểu Bảo không? Tiểu Bảo đợi lâu như vậy, cô ấy cũng không đến xem Tiểu Bảo, lúc nào, cô ấy mới có thể đến thăm Tiểu Bảo?"
"Rất nhanh. " Tịch Giản Cận dỗ Tiểu Bảo, Tiểu Bảo liền cười mị mị ngẩng đầu, ở mặt trên Tịch Giản Cận hôn một cái, mới nắm tay Tịch Giản Cận nói: "Chú,chú đừng đi có được hay không? Chờ cháu tỉnh lại, chú dẫn cháu đi ăn KFC nhé. . ."
"Tốt, chú dẫn cháu đi ăn KFC. " Tịch Giản Cận vỗ lưng Tiểu Bảo, Tiểu Bảo mang theo nụ cười ngọt ngào, nằm ở trong ngực của anh, chỉ chốc lát đã ngủ.
Tiểu Bảo rất nhanh liền tỉnh lại, thấy Tịch Giản Cận, cô bé phi thường cao hứng, trên khuôn mặt nho nhỏ chất đầy nụ cười ngọt ngào, vươn tay, muốn Tịch Giản Cận ôm.
Tịch Giản Cận cong môi, ngồi ở giường bệnh bên, đem thân thể nho nhỏ ôm vào trong ngực.
"Chú, chú tới rồi. . . " Tiểu Bảo ngoan ngoãn gọi Tịch Giản Cận: "Chú, mẹ cháu đâu?"
Tịch Giản Cận chẳng qua là cảm thấy trong cổ họng ngăn ngăn, nhìn gò má Tiểu Bảo truowsc kia vốn hồng nhuận, lúc này tái nhợt mà gầy yếu.
Duy chỉ có ánh mắt, một mảnh sáng ngời.
Phát sáng, tâm anh có chút không đành lòng nhìn.
"Mẹ cháu đi vệ sinh rồi, tí nữa sẽ trở lại xem Tiểu Bảo. " Tịch Giản Cận nói dối.
Tiểu Bảo mồ côi cha mà lớn, rất hiểu chuyện, nghe được Tịch Giản Cận nói như vậy, cô bé liền tin như vậy, sau đó gật đầu nhỏ, hướng về phía Tịch Giản Cận nói: "Chú, lâu rồi cháu chưa được gặp chú, chú nói sẽ làm ba ba cháu, tại sao không cưới mẹ cháu nữa?"
Tịch Giản Cận trong cổ họng khẽ ngạnh một chút, nhìn Tiểu Bảo đáy mắt sáng ngời phát ra khát vọng, anh mới giật giật hầu kết, tuy nhiên một câu cũng nói không nên lời.
"Mẹ nói, chú có cô gái mình thích, chú có cô ấy rồi, sẽ không để ý Tiểu Bảo nữa sao?"
Tiểu Bảo cực kỳ chăm chú nhìn Tịch Giản Cận, hỏi.
Tịch Giản Cận mấp máy môi, lúc này mới lắc đầu nói: "Sẽ không đâu. . . Tiểu Bảo đáng yêu như thế, chú làm sao nỡ không nhớ cháu?"
Tiểu Bảo tin lời này, mỉm cười ngọt ngào, ngoan ngoãn tựa vào trong ngực Tịch Giản Cận, "Mẹ còn nói, cô ấy rấy đẹp, chú có thể bảo cô đến thăm Tiểu Bảo không? Tiểu Bảo đợi lâu như vậy, cô ấy cũng không đến xem Tiểu Bảo, lúc nào, cô ấy mới có thể đến thăm Tiểu Bảo?"
"Rất nhanh. " Tịch Giản Cận dỗ Tiểu Bảo, Tiểu Bảo liền cười mị mị ngẩng đầu, ở mặt trên Tịch Giản Cận hôn một cái, mới nắm tay Tịch Giản Cận nói: "Chú,chú đừng đi có được hay không? Chờ cháu tỉnh lại, chú dẫn cháu đi ăn KFC nhé. . ."
"Tốt, chú dẫn cháu đi ăn KFC. " Tịch Giản Cận vỗ lưng Tiểu Bảo, Tiểu Bảo mang theo nụ cười ngọt ngào, nằm ở trong ngực của anh, chỉ chốc lát đã ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro