Tịch, em bán cô ta rồi! 【14】
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Tịch Giản Cận cẩn thận đem Tiểu Bảo đặt ở trên giường, tỉ mỉ đắp chăn lên cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo ngủ rất say, căn bản không biết giờ khắc này rốt cuộc mình bị bệnh gì.
Tịch Giản Cận nhìn cô bé, ánh mắt khẽ đọng lại, lúc này mới nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, đứng lên, hướng phía ngoài phòng bệnh đi tới.
Hàn Như Y hôn mê một chút, liền tỉnh lại, cô đứng ở trong hành lang, cũng không đi vào phòng bệnh.
Thấy Tịch Giản Cận đi ra ngoài, cô mới đột nhiên hồi thần, nhìn Tịch Giản Cận, giật giật môi, "Tiểu Bảo, con bé khỏe chứ?"
Tịch Giản Cận gật đầu: "Ngủ rồi."
"Ừ. " Hàn Như Y nghe được như vậy, nước mắt thoáng cái chảy ra, cô cắn cắn môi dưới, giống như là đè nén khổ sở đáy lòng, nhưng là không thể nhịn được, cuối cùng khóc lên.
Tựa hồ là cảm thấy có chút ngại ngùng, cho nên giơ tay lên, che mặt của mình, khóc không ngừng.
Tịch Giản Cận không có lên tiếng, chẳng qua là đứng ở nơi đó nhìn Hàn Như Y không ngừng khóc, suy nghĩ một chút, phân phó hộ sĩ một bên lấy khăn giấy, đưa cho Hàn Như Y.
Hàn Như Y nhận lấy, lau nước mắt, lúc này mới vừa run rẩy, vừa nhỏ giọng nói: "Em thật sợ, Tiểu Bảo sẽ rời khỏi em. . . Nếu là Tiểu Bảo cũng rời xa em, sợ là em. . ."
"Sẽ không đâu, Tiểu Bảo không có việc gì, anh nhất định sẽ trị lành cho nó. " Tịch Giản Cận chắc chắc trả lời một câu, sau đó đưa cho Hàn Như Y một cái ấm áp nụ cười: "Đừng sợ, anh đây lập tức phân phó người đi tìm tủy sống phù hợp, nhanh chóng làm giải phẫu cho Tiểu Bảo."
Hàn Như Y mặc dù lòng tràn đầy lo lắng, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu.
Tịch Giản Cận nhìn đồng hồ đã không còn sớm, định đi quân doanh, ánh mắt Hàn Như Y nhìn anh, mang theo vài phần cầu xin, Tịch Giản Cận không đành lòng, "Tan việc anh sẽ qua."
Hàn Như Y gật đầu.
Thật ra thì cô vẫn luôn là một cô gái độc lập, từ nhỏ mới ra đời ở nông thôn, tới thủ đô đi làm, kinh nghiệm khổ nạn so sánh với người khác hơn rất nhiều, cho dù là thời điểm người đàn ông chính mình từng yêu chết, mặc dù lúc ấy cô cũng rất khổ sở, Thất Hồn Lạc Phách, nhưng là bởi vì trong bụng có con, có ràng buộc, nân vẫn có thể cố chống chọi.
Tịch Giản Cận nhìn cô bé, ánh mắt khẽ đọng lại, lúc này mới nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, đứng lên, hướng phía ngoài phòng bệnh đi tới.
Hàn Như Y hôn mê một chút, liền tỉnh lại, cô đứng ở trong hành lang, cũng không đi vào phòng bệnh.
Thấy Tịch Giản Cận đi ra ngoài, cô mới đột nhiên hồi thần, nhìn Tịch Giản Cận, giật giật môi, "Tiểu Bảo, con bé khỏe chứ?"
Tịch Giản Cận gật đầu: "Ngủ rồi."
"Ừ. " Hàn Như Y nghe được như vậy, nước mắt thoáng cái chảy ra, cô cắn cắn môi dưới, giống như là đè nén khổ sở đáy lòng, nhưng là không thể nhịn được, cuối cùng khóc lên.
Tựa hồ là cảm thấy có chút ngại ngùng, cho nên giơ tay lên, che mặt của mình, khóc không ngừng.
Tịch Giản Cận không có lên tiếng, chẳng qua là đứng ở nơi đó nhìn Hàn Như Y không ngừng khóc, suy nghĩ một chút, phân phó hộ sĩ một bên lấy khăn giấy, đưa cho Hàn Như Y.
Hàn Như Y nhận lấy, lau nước mắt, lúc này mới vừa run rẩy, vừa nhỏ giọng nói: "Em thật sợ, Tiểu Bảo sẽ rời khỏi em. . . Nếu là Tiểu Bảo cũng rời xa em, sợ là em. . ."
"Sẽ không đâu, Tiểu Bảo không có việc gì, anh nhất định sẽ trị lành cho nó. " Tịch Giản Cận chắc chắc trả lời một câu, sau đó đưa cho Hàn Như Y một cái ấm áp nụ cười: "Đừng sợ, anh đây lập tức phân phó người đi tìm tủy sống phù hợp, nhanh chóng làm giải phẫu cho Tiểu Bảo."
Hàn Như Y mặc dù lòng tràn đầy lo lắng, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu.
Tịch Giản Cận nhìn đồng hồ đã không còn sớm, định đi quân doanh, ánh mắt Hàn Như Y nhìn anh, mang theo vài phần cầu xin, Tịch Giản Cận không đành lòng, "Tan việc anh sẽ qua."
Hàn Như Y gật đầu.
Thật ra thì cô vẫn luôn là một cô gái độc lập, từ nhỏ mới ra đời ở nông thôn, tới thủ đô đi làm, kinh nghiệm khổ nạn so sánh với người khác hơn rất nhiều, cho dù là thời điểm người đàn ông chính mình từng yêu chết, mặc dù lúc ấy cô cũng rất khổ sở, Thất Hồn Lạc Phách, nhưng là bởi vì trong bụng có con, có ràng buộc, nân vẫn có thể cố chống chọi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro