Chương 1
Tiếu Giai Nhân
2024-09-22 23:04:56
Tiết Thanh minh , liên tiếp mấy ngày trời đều mưa nhỏ tí táchch tí tách.
Trong màn mưa xen lẫn sương mù, hai chiếc xe ngựa dọc theo đường núi không quá bằng phẳng, lắc lư lắc lư mà đi vào trong một mảnh núi rừng hoang vu ở phía Bắc thành Dương Châu.
Mẫu thân Ngu Ninh Sơ Thẩm thị là an táng ở chỗ này.
Xe ngựa đi vào trong núi không lâu, bởi vì đường nhỏ hẹp rốt cuộc vô pháp đi tiếp, xa phu nhảy xuống xe ngựa, dọn xong ghế dẫm nhỏ.
Nha hoàn Hạnh Hoa trước ló đầu ra, gió thổi một tia hạt mưa lại đây, mát lạnh, kỳ thật còn thực thoải mái, loại mưa phùn nhỏ này, đi trong thời gian ngắn trong đó cũng không cần lo lắng ướt quần áo.
Xuống xe, Hạnh Hoa căng ra dù giấy màu xanh lá, lúc này mới vén lên nửa bên mành: “Cô nương, xuống xe đi.”
Ngu Ninh Sơ gật gật đầu.
Tới tế điện mẫu thân, nàng mặc một bộ váy màu trắng sam, trên búi tóc đen nhánh chỉ cắm một cây trâm bạch ngọc, trừ cái này ra lại không có bất luận cái trang sức gì, dù vậy, xa phu canh giữ ở một bên lại lần nữa nhìn đến Ngu gia đại cô nương luôn ngụ trong nhà rất ít ra ngoài, ánh mắt vẫn cứ ngây người, tưởng tượng không ra là nuôi dưỡng như thế nào, mới có thể dưỡng ra mỹ phấn điêu ngọc trác nhân như thế.
Ngu Ninh Sơ theo Hạnh Hoa đỡ đứng ở trên mặt đất, dưới chân là bậc thang núi đá đã được cọ rửa đến sạch sẽ, cũng sẽ không làm ô uế giày vớ.
Nàng ngẩng đầu, trong chiếc xe ngựa phía trước, mẹ kế Trần thị cùng song bào thai huynh muội do nàng ta sinh ra cũng xuống xe.
Thời tiết như vậy, Trần thị còn tự mình mang theo bọn nhỏ tới tế điện phu quân nguyên phối, truyền ra đi khẳng định lại muốn có thêm một mảnh khen ngợi hiền phụ.
Song bào thai năm tuổi đều thực ham chơi, nhìn núi nhìn cây đều cảm thấy hiếm lạ.
Trần thị cho nha hoàn trông coi hài tử, quay đầu lại hướng Ngu Ninh Sơ ôn nhu mà kêu: “A Vu lại đây, đường trơn lắm, ta dắt tay con đi.”
Ngu Ninh Sơ cười cười, ngoan ngoãn mà đi qua đi, theo ý Trần thị ôn nhu mà dựa vào cánh tay nàng.
Thật cẩn thận mà đi thêm một khắc, đoàn người đã đi tới trước mộ Thẩm thị.
Hạ nhân ở trước mộ bày ba cái đệm hương bồ, Ngu Ninh Sơ mang theo song bào thai cùng nhau quỳ xuống.
Thẩm thị đã chết bảy năm, mộ bia hàng năm có người xử lý, vẫn giống như là mới, chỉ là mỹ nhân trong quan tài, đại khái sớm đã hóa thành một khối bạch cốt.
Rõ ràng là mẫu than của chính mình, Ngu Ninh Sơ lại không có cái cảm giác thương tâm gì.
Bởi vì từ khi nàng có ký ức, mẫu thân liền không có hướng nàng cười qua lần nào, luôn là một bộ dáng oán trời trách đất.
Khi còn nhỏ Ngu Ninh Sơ không hiểu, sau khi lớn, nàng rốt cuộc từ trong miệng nhóm hạ nhân nghe nói về chuyện xưa của mẫu thân.
Mẫu thân xuất thân được xem là tôn quý, là Bình Tây hầu phủ cô nương ở kinh thành, tuy rằng là con vợ lẽ, nhưng bởi vì thập phần mỹ mạo, ngày thường rất được lão hầu gia sủng ái, coi là hòn ngọc quý trên tay, mẫu thân cũng bị sủng ra tâm cao khí ngạo tính tình kiêu căng, mọi chuyện đều phải cùng tỷ tỷ con vợ cả tranh trước.
Tới giai đoạn bàn chuyện cưới hỏi, mẫu thân càng là mơ ước nam nhân nàng không nên trèo cao, tự biết quang minh chính đại vô pháp được việc, mẫu thân thế nhưng có ý đồ câu dẫn đối phương, kết quả sự tình bại lộ, mẫu thân trở thành trò cười ở kinh thành, chẳng những không có thể như nguyện gả cao, ngược lại bị lão hầu gia, mẹ cả xử phạt, tùy tiện hứa cho một cái tiến sĩ nhà nghèo, cũng chính là phụ thân Ngu Ninh Sơ, Ngu Thượng.
Sau hôn sự vội vàng, mẫu thân bắt đầu đi theo phụ thân ngoại phóng.
Phụ thân dung mạo đoan chính, cũng có thể xưng là mỹ nam tử, chỉ là gia thế bần hàn, mẫu thân từ hầu phủ tiểu thư lưu lạc thành thê tử thất phẩm huyện lệnh, trong lòng có một vạn cái không như ý, nàng chướng mắt phụ thân, cũng vì thế đối với thân sinh nữ nhi cũng vô cùng lạnh bạc, suốt ngày đắm chìm ở trong cảm xúc hối tiếc, tự thương hại than mình, dẫn tới thân thể mẫu thân cũng dần dần suy bại dần xuống.
Thời điểm Thẩm thị chết, Ngu Ninh Sơ mới bảy tuổi.
Nàng không đau khổ vì mẫu thân của nàng đi, không mừng vì phụ thân nàng tục huyền cưới Trần thị.
Phụ thân cùng Trần thị phu thê ân ái, lại sinh thêm một song bào thai, một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ, Ngu Ninh Sơ tựa như là một ngoại nhân.
Trong màn mưa xen lẫn sương mù, hai chiếc xe ngựa dọc theo đường núi không quá bằng phẳng, lắc lư lắc lư mà đi vào trong một mảnh núi rừng hoang vu ở phía Bắc thành Dương Châu.
Mẫu thân Ngu Ninh Sơ Thẩm thị là an táng ở chỗ này.
Xe ngựa đi vào trong núi không lâu, bởi vì đường nhỏ hẹp rốt cuộc vô pháp đi tiếp, xa phu nhảy xuống xe ngựa, dọn xong ghế dẫm nhỏ.
Nha hoàn Hạnh Hoa trước ló đầu ra, gió thổi một tia hạt mưa lại đây, mát lạnh, kỳ thật còn thực thoải mái, loại mưa phùn nhỏ này, đi trong thời gian ngắn trong đó cũng không cần lo lắng ướt quần áo.
Xuống xe, Hạnh Hoa căng ra dù giấy màu xanh lá, lúc này mới vén lên nửa bên mành: “Cô nương, xuống xe đi.”
Ngu Ninh Sơ gật gật đầu.
Tới tế điện mẫu thân, nàng mặc một bộ váy màu trắng sam, trên búi tóc đen nhánh chỉ cắm một cây trâm bạch ngọc, trừ cái này ra lại không có bất luận cái trang sức gì, dù vậy, xa phu canh giữ ở một bên lại lần nữa nhìn đến Ngu gia đại cô nương luôn ngụ trong nhà rất ít ra ngoài, ánh mắt vẫn cứ ngây người, tưởng tượng không ra là nuôi dưỡng như thế nào, mới có thể dưỡng ra mỹ phấn điêu ngọc trác nhân như thế.
Ngu Ninh Sơ theo Hạnh Hoa đỡ đứng ở trên mặt đất, dưới chân là bậc thang núi đá đã được cọ rửa đến sạch sẽ, cũng sẽ không làm ô uế giày vớ.
Nàng ngẩng đầu, trong chiếc xe ngựa phía trước, mẹ kế Trần thị cùng song bào thai huynh muội do nàng ta sinh ra cũng xuống xe.
Thời tiết như vậy, Trần thị còn tự mình mang theo bọn nhỏ tới tế điện phu quân nguyên phối, truyền ra đi khẳng định lại muốn có thêm một mảnh khen ngợi hiền phụ.
Song bào thai năm tuổi đều thực ham chơi, nhìn núi nhìn cây đều cảm thấy hiếm lạ.
Trần thị cho nha hoàn trông coi hài tử, quay đầu lại hướng Ngu Ninh Sơ ôn nhu mà kêu: “A Vu lại đây, đường trơn lắm, ta dắt tay con đi.”
Ngu Ninh Sơ cười cười, ngoan ngoãn mà đi qua đi, theo ý Trần thị ôn nhu mà dựa vào cánh tay nàng.
Thật cẩn thận mà đi thêm một khắc, đoàn người đã đi tới trước mộ Thẩm thị.
Hạ nhân ở trước mộ bày ba cái đệm hương bồ, Ngu Ninh Sơ mang theo song bào thai cùng nhau quỳ xuống.
Thẩm thị đã chết bảy năm, mộ bia hàng năm có người xử lý, vẫn giống như là mới, chỉ là mỹ nhân trong quan tài, đại khái sớm đã hóa thành một khối bạch cốt.
Rõ ràng là mẫu than của chính mình, Ngu Ninh Sơ lại không có cái cảm giác thương tâm gì.
Bởi vì từ khi nàng có ký ức, mẫu thân liền không có hướng nàng cười qua lần nào, luôn là một bộ dáng oán trời trách đất.
Khi còn nhỏ Ngu Ninh Sơ không hiểu, sau khi lớn, nàng rốt cuộc từ trong miệng nhóm hạ nhân nghe nói về chuyện xưa của mẫu thân.
Mẫu thân xuất thân được xem là tôn quý, là Bình Tây hầu phủ cô nương ở kinh thành, tuy rằng là con vợ lẽ, nhưng bởi vì thập phần mỹ mạo, ngày thường rất được lão hầu gia sủng ái, coi là hòn ngọc quý trên tay, mẫu thân cũng bị sủng ra tâm cao khí ngạo tính tình kiêu căng, mọi chuyện đều phải cùng tỷ tỷ con vợ cả tranh trước.
Tới giai đoạn bàn chuyện cưới hỏi, mẫu thân càng là mơ ước nam nhân nàng không nên trèo cao, tự biết quang minh chính đại vô pháp được việc, mẫu thân thế nhưng có ý đồ câu dẫn đối phương, kết quả sự tình bại lộ, mẫu thân trở thành trò cười ở kinh thành, chẳng những không có thể như nguyện gả cao, ngược lại bị lão hầu gia, mẹ cả xử phạt, tùy tiện hứa cho một cái tiến sĩ nhà nghèo, cũng chính là phụ thân Ngu Ninh Sơ, Ngu Thượng.
Sau hôn sự vội vàng, mẫu thân bắt đầu đi theo phụ thân ngoại phóng.
Phụ thân dung mạo đoan chính, cũng có thể xưng là mỹ nam tử, chỉ là gia thế bần hàn, mẫu thân từ hầu phủ tiểu thư lưu lạc thành thê tử thất phẩm huyện lệnh, trong lòng có một vạn cái không như ý, nàng chướng mắt phụ thân, cũng vì thế đối với thân sinh nữ nhi cũng vô cùng lạnh bạc, suốt ngày đắm chìm ở trong cảm xúc hối tiếc, tự thương hại than mình, dẫn tới thân thể mẫu thân cũng dần dần suy bại dần xuống.
Thời điểm Thẩm thị chết, Ngu Ninh Sơ mới bảy tuổi.
Nàng không đau khổ vì mẫu thân của nàng đi, không mừng vì phụ thân nàng tục huyền cưới Trần thị.
Phụ thân cùng Trần thị phu thê ân ái, lại sinh thêm một song bào thai, một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ, Ngu Ninh Sơ tựa như là một ngoại nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro