Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường
(H):Không cần l...
Hội Phi Đích Vu Bà
2024-11-11 21:26:53
Điểm này hắn chính mình tự hiểu rõ, muốn lừa mình dối người cũng không được.
Hắn thở dài mà nghĩ: Cô sớm muộn gì cũng sẽ yêu mình mà thôi!
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng hắn lại không có đủ cái tự tin đó.
Thời niên thiếu vô tri đã làm quá nhiều chuyện thực có lỗi với cô, muốn cho cô buông bỏ khúc mắc trong lòng, cơ hồ là không có khả năng.
Điều hắn có thể làm là đem cô chết sống cột vào bên người mình, còn lại chỉ có thể nghe theo ý trời.
Trắng mắt đến hừng đông, lúc Tô Tịch Nhan tỉnh lại hắn vẫn còn đang nhìn cô chằm chằm!
Tô Tịch Nhan bị dọa cho nhảy dựng, nhìn thần sắc cũng không thăm dò được hắn đang nghĩ gì.
Cho rằng hắn là có phương diện kia có nhu cầu, run run rẩy rẩy hướng trong lòng ngực hắn củng củng.
Tay nhỏ nắm lấy dương v*t, thân thể chậm rãi đi xuống dịch, dùng miệng hút lấy quy đầu.
Lục Sính sáng nay thật đúng là không có nhu cầu, nhưng cô đã chủ động thì hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Tô Tịch Nhan nếu là biết chính mình hiểu sai ý, sợ là có thể tự đâm chết chính mình vì nghĩ quá nhiều.
Cái miệng nhỏ ấm áp kích thích dương v*t ngạnh lên, Lục Sính kêu lên một tiếng, đem cô kéo đi lên.
Ngón tay đè lại thịt mầm nghiền ép xoa nắn, thân thể cô run run rẩy rẩy theo.
Chưa được vài cái cô liền rên rỉ lên, tiểu huy*t không biết cố gắng mà đã ướt đẫm.
Ngón tay vói đến chọc vào rút ra, Tô Tịch Nhan rên hừ hừ.
Lục Sính lại không nóng nảy, đùa nghịch tiểu huy*t một chút, thẳng đến cô phun mới dừng tay.
Ngồi dậy kéo ra hai chân, phấn nộn tiểu huy*t mở ra cái miệng nhỏ nhắn hồng hào.
Lục Sính dương v*t sớm đã ngạnh đến không chịu được, bất quá hắn lại một chút cũng không nóng lòng.
Hơi hơi khom lưng, cúi đầu, lột ra tiểu huy*t nghiên cứu cấu tạo bên trong.
Phấn nộn âm thịt cản trở cảnh sắc bên trong tiểu huy*t, hắn híp mắt dụng tâm đi tìm kiếm.
Tô Tịch Nhan bị hắn moi đào chịu không nổi, mông nhỏ động động hướng lên trên.
Lục Sính nhấp miệng, rút ra ngón tay, nhìn cô rồi đỡ dương v*t vọt đi vào.
Tiểu huy*t khẩn trí bị căng ra, nháy mắt cô hít sâu một hơi, chờ dương v*t tiến hết vào, lấp đầy khoảng hư không liền rên rỉ một tiếng._Wattpad_
Lúc này hắn lại không chịu động, nghe cô rên rỉ:
"Emkhó chịu."
"Nơi nào khó chịu?"
Tô Tịch Nhan hự một tiếng, hóp bụng lại:
"Bức khó chịu."
Lục Sính nhấp miệng:
"Còn có gì nữa?"
Tô Tịch Nhan nuốt nuốt nước miếng, không biết nên nói như thế nào để đón ý nói hùa hắn.
Nếu nói quá mức thô lỗ, nhất định sẽ bị hắn thu thập,còn nói quá uyển chuyển hắn cũng không chịu!
Cô một câu cũng chưa nói ra, run run rẩy rẩy ôm hắn cổ.
"Không cần lại tra tấn em mà."
Lục Sính muốn cười, ôm eo cô nâng lên, theo sau lại đỉnh trở về.
"A!!"
Lập tức đỉnh vào, cô hít hà một hơi.
Lục Sính nheo nheo mắt:
"Cẩu đồ vật, lúc em khó chịu anh liền phải thỏa mãn em? Vậy lúc anh đây khó chịu, thời điểm đó em đâu?"
Tô Tịch Nhan nghẹn lời, cảm thấy hắn thật không nói lý.
Cô không nói, khuôn mặt nhỏ nghiêng về bên trái một chút.
Lục Sính câu lấy khóe miệng lại nói:
"Nhớ kỹ, lần sau đừng có mà quỷ khóc sói gào, người biết thì nói là thao bức, người không biết có khi còn tưởng anh đem em đi làm cái gì đâu!"
Này nơi nào là giống hiện trường làm tình chứ.
Tô Tịch Nhan lớn gan cãi lại:
"Em cũng không muốn quỷ khóc sói gào, ai làm anh cứ dùng sức thọc nên, nên em.."
Có khi Lục Sính tức giận là cố ý, khi làm sự tình kia đến chỗ sâu nhất trong thân thể cô liền vô pháp khống chế lực mà tạo thành.
Lục Sính ha một tiếng, Tô Tịch Nhan bị dọa nhảy dựng, cho rằng hắn lại nổi giận!
Nhưng mà gì cũng không có, sắc mặt hắn vẫn hắc xú(đen mặt) như cũ.
Tô Tịch Nhan vừa thấy liền yên tâm, chỉ cần hắn không cười, đại biểu cái sự tình gì cũng đều không có.
Sấn tới cơ hội tốt này, cô liền nói:
"Anh biết không, em mỗi lần đều là ráng chịu đựng xuống dưới, liên tục bị anh thao vựng rất nhiều lần, anh còn không chịu đau lòng, thương xót cho em sao?"
"Eo của em mỗi ngày đều không đứng thẳng dậy được, còn rất đau đó." Cô lại bổ sung một câu, sau đó quan sát thần sắc của hắn.
Lục Sính cái gì cũng chưa nói, liền ừ một tiếng, cô thực không hiểu được ý tứ của hắn là gì.
"Em về sau đều ngoan ngoãn, cầu anh đừng thời gian lâu như vậy có được không?"
Hắn thở dài mà nghĩ: Cô sớm muộn gì cũng sẽ yêu mình mà thôi!
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng hắn lại không có đủ cái tự tin đó.
Thời niên thiếu vô tri đã làm quá nhiều chuyện thực có lỗi với cô, muốn cho cô buông bỏ khúc mắc trong lòng, cơ hồ là không có khả năng.
Điều hắn có thể làm là đem cô chết sống cột vào bên người mình, còn lại chỉ có thể nghe theo ý trời.
Trắng mắt đến hừng đông, lúc Tô Tịch Nhan tỉnh lại hắn vẫn còn đang nhìn cô chằm chằm!
Tô Tịch Nhan bị dọa cho nhảy dựng, nhìn thần sắc cũng không thăm dò được hắn đang nghĩ gì.
Cho rằng hắn là có phương diện kia có nhu cầu, run run rẩy rẩy hướng trong lòng ngực hắn củng củng.
Tay nhỏ nắm lấy dương v*t, thân thể chậm rãi đi xuống dịch, dùng miệng hút lấy quy đầu.
Lục Sính sáng nay thật đúng là không có nhu cầu, nhưng cô đã chủ động thì hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Tô Tịch Nhan nếu là biết chính mình hiểu sai ý, sợ là có thể tự đâm chết chính mình vì nghĩ quá nhiều.
Cái miệng nhỏ ấm áp kích thích dương v*t ngạnh lên, Lục Sính kêu lên một tiếng, đem cô kéo đi lên.
Ngón tay đè lại thịt mầm nghiền ép xoa nắn, thân thể cô run run rẩy rẩy theo.
Chưa được vài cái cô liền rên rỉ lên, tiểu huy*t không biết cố gắng mà đã ướt đẫm.
Ngón tay vói đến chọc vào rút ra, Tô Tịch Nhan rên hừ hừ.
Lục Sính lại không nóng nảy, đùa nghịch tiểu huy*t một chút, thẳng đến cô phun mới dừng tay.
Ngồi dậy kéo ra hai chân, phấn nộn tiểu huy*t mở ra cái miệng nhỏ nhắn hồng hào.
Lục Sính dương v*t sớm đã ngạnh đến không chịu được, bất quá hắn lại một chút cũng không nóng lòng.
Hơi hơi khom lưng, cúi đầu, lột ra tiểu huy*t nghiên cứu cấu tạo bên trong.
Phấn nộn âm thịt cản trở cảnh sắc bên trong tiểu huy*t, hắn híp mắt dụng tâm đi tìm kiếm.
Tô Tịch Nhan bị hắn moi đào chịu không nổi, mông nhỏ động động hướng lên trên.
Lục Sính nhấp miệng, rút ra ngón tay, nhìn cô rồi đỡ dương v*t vọt đi vào.
Tiểu huy*t khẩn trí bị căng ra, nháy mắt cô hít sâu một hơi, chờ dương v*t tiến hết vào, lấp đầy khoảng hư không liền rên rỉ một tiếng._Wattpad_
Lúc này hắn lại không chịu động, nghe cô rên rỉ:
"Emkhó chịu."
"Nơi nào khó chịu?"
Tô Tịch Nhan hự một tiếng, hóp bụng lại:
"Bức khó chịu."
Lục Sính nhấp miệng:
"Còn có gì nữa?"
Tô Tịch Nhan nuốt nuốt nước miếng, không biết nên nói như thế nào để đón ý nói hùa hắn.
Nếu nói quá mức thô lỗ, nhất định sẽ bị hắn thu thập,còn nói quá uyển chuyển hắn cũng không chịu!
Cô một câu cũng chưa nói ra, run run rẩy rẩy ôm hắn cổ.
"Không cần lại tra tấn em mà."
Lục Sính muốn cười, ôm eo cô nâng lên, theo sau lại đỉnh trở về.
"A!!"
Lập tức đỉnh vào, cô hít hà một hơi.
Lục Sính nheo nheo mắt:
"Cẩu đồ vật, lúc em khó chịu anh liền phải thỏa mãn em? Vậy lúc anh đây khó chịu, thời điểm đó em đâu?"
Tô Tịch Nhan nghẹn lời, cảm thấy hắn thật không nói lý.
Cô không nói, khuôn mặt nhỏ nghiêng về bên trái một chút.
Lục Sính câu lấy khóe miệng lại nói:
"Nhớ kỹ, lần sau đừng có mà quỷ khóc sói gào, người biết thì nói là thao bức, người không biết có khi còn tưởng anh đem em đi làm cái gì đâu!"
Này nơi nào là giống hiện trường làm tình chứ.
Tô Tịch Nhan lớn gan cãi lại:
"Em cũng không muốn quỷ khóc sói gào, ai làm anh cứ dùng sức thọc nên, nên em.."
Có khi Lục Sính tức giận là cố ý, khi làm sự tình kia đến chỗ sâu nhất trong thân thể cô liền vô pháp khống chế lực mà tạo thành.
Lục Sính ha một tiếng, Tô Tịch Nhan bị dọa nhảy dựng, cho rằng hắn lại nổi giận!
Nhưng mà gì cũng không có, sắc mặt hắn vẫn hắc xú(đen mặt) như cũ.
Tô Tịch Nhan vừa thấy liền yên tâm, chỉ cần hắn không cười, đại biểu cái sự tình gì cũng đều không có.
Sấn tới cơ hội tốt này, cô liền nói:
"Anh biết không, em mỗi lần đều là ráng chịu đựng xuống dưới, liên tục bị anh thao vựng rất nhiều lần, anh còn không chịu đau lòng, thương xót cho em sao?"
"Eo của em mỗi ngày đều không đứng thẳng dậy được, còn rất đau đó." Cô lại bổ sung một câu, sau đó quan sát thần sắc của hắn.
Lục Sính cái gì cũng chưa nói, liền ừ một tiếng, cô thực không hiểu được ý tứ của hắn là gì.
"Em về sau đều ngoan ngoãn, cầu anh đừng thời gian lâu như vậy có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro