Cô Nuôi Tiểu Bạ...
Tầm Bát
2024-11-19 00:30:35
Lăng Tuyết Thu đối với hành vi của Mộc Vãn vừa vội vừa tức, dù anh cả đối xử với cô không tốt, cũng không thể công khai như vậy đưa người khác đi vào, nếu bị anh cả biết, lấy tính anh, nói không chừng có thể móc khẩu súng ra.
Cô ấy bực tức, hận không thể tiến lên kéo người tránh ở sau màn giường hành hung một trận, một chân mới vừa rảo bước tiến lên phòng ngủ, đã thấy tấm màn màu trắng giật giật, ngay sau đó một đôi chân dài từ đầu giường rũ xuống, bàn tay khớp xương thon dài xốc màn giường sang một bên, vẻ mặt người đàn ông hơi có chút lười biếng, không giống ngày thường tinh thần tỉnh táo.
Lăng Tuyết Thu thấy giày trên mặt đất có vài phần quen thuộc, lại nhìn lên trên, lập tức sợ kêu ra tiếng: “Anh cả?!”
Lăng Thận Hành không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy cô ấy, hơi bất mãn cau mày: “Em tới làm gì?”
Lăng Tuyết Thu nuốt nước miếng, xấu hổ muốn tìm cái phùng chui vào, khuôn mặt càng đỏ sắp nhỏ ra máu.
Một cô gái độc thân còn chưa xuất giá đột nhiên hùng hổ vào khuê phòng chị dâu, kết quả nhìn thấy anh trai nhà mình xuất hiện ở trên giường chị dâu, hơn nữa cô ấy còn hoài nghi là chị dâu có tiểu bạch kiểm, tức khắc xấu hổ đến nỗi cô ấy không biết làm thế nào cho phải.
May mắn Mộc Vãn kịp thời xuất hiện, giữ chặt tay cô ấy nói: “Anh em còn chưa ăn cơm sáng đâu, không mau bảo phòng bếp bưng bữa sáng qua đây.”
Lăng Tuyết Thu như được đại xá, nói nhanh “Anh cả, em bưng bữa cơm sáng cho anh” lòng bàn chân như bôi dầu, chuồn mất.
Lăng Thận Hành ngày hôm qua chưa thay đồ đã ngủ, áo sơ mi trên người đã có chút nếp nhăn, anh luôn luôn ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, khó tránh khỏi ghét bỏ.
Mộc Vãn lại bảo người đi báo Lý Hòa Bắc, bảo anh ta lấy hai bộ quần áo sạch sẽ qua đây.
Lăng Thận Hành đã rửa mặt, đang dùng khăn lông của cô lau mặt.
“Đó là khăn lông của tôi.” Mộc Vãn không thể tưởng tượng trừng lớn đôi mắt, anh thế mà dùng khăn lông của cô.
“Một cái khăn lông cũ mà thôi, có cái gì ngạc nhiên.”
Đón đầu một bóng đen bay tới, khăn lông vừa mới lau mặt đã ở trên đầu Mộc Vãn, ngay sau đó nghe giọng anh vênh mặt hất hàm sai khiến lại có chút tính trẻ con: “Đêm qua hoành thánh còn không? Tôi không muốn ăn bữa sáng phòng bếp.”
“Chỉ làm một bát, đã sớm hết.” Phần nhân đó cô dựa theo một phần một bát lấy ra ở phòng bếp, đương nhiên sẽ không có dư.
Buổi sáng cô phát hiện, hoành thánh đêm qua đến canh cũng không còn, xem ra là anh nửa đêm tỉnh lại ăn luôn.
“Trừ hoành thánh, cô làm được món gì?” Thái độ của anh nói rõ chính là không muốn ăn đồ phòng bếp, cô phải tự mình xuống bếp.
“Còn dư lại một ít bột mì, thiếu soái nếu không ngại, chắp vá cũng có thể làm được một bát mì sợi.”
Mộc Vãn cuối cùng làm một bát mì trộn tương, đây là món mì trộn tương lão Bắc Kinh cô yêu nhất, từ nhỏ ăn đến lớn, ngon còn rẻ.
Anh ăn được mùi ngon, chỉ tiếc chỉ dư một chút bột mì, vừa làm đủ một bát, anh uống hết cả nước canh, dường như chưa đã thèm.
Không lâu sau, Lý Hòa Bắc đã cầm quần áo lại đây, đó là một bộ quân trang màu xanh đen, xếp chỉnh tề, bên trên đỉnh đầu đặt mũ quân đội, giữa mũ gắn huy chương trang nghiêm.
Lăng Thận Hành ở nhà cũng không mặc quân trang, toàn là một thân áo dài hoặc là áo sơ mi, nhìn thấy Lý Hòa Bắc đưa tới quân trang, Mộc Vãn lập tức đoán được anh phải đi quân doanh.
Không tới một chốc, Lăng Thận Hành đã thay quần áo đi ra, từ phòng ngủ đến phòng khách có một tấm rèm châu, Mộc Vãn đang ăn bữa sáng em gái đưa tới, nghe thấy động tĩnh rèm châu thì quay đầu lại.
Cô ấy bực tức, hận không thể tiến lên kéo người tránh ở sau màn giường hành hung một trận, một chân mới vừa rảo bước tiến lên phòng ngủ, đã thấy tấm màn màu trắng giật giật, ngay sau đó một đôi chân dài từ đầu giường rũ xuống, bàn tay khớp xương thon dài xốc màn giường sang một bên, vẻ mặt người đàn ông hơi có chút lười biếng, không giống ngày thường tinh thần tỉnh táo.
Lăng Tuyết Thu thấy giày trên mặt đất có vài phần quen thuộc, lại nhìn lên trên, lập tức sợ kêu ra tiếng: “Anh cả?!”
Lăng Thận Hành không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy cô ấy, hơi bất mãn cau mày: “Em tới làm gì?”
Lăng Tuyết Thu nuốt nước miếng, xấu hổ muốn tìm cái phùng chui vào, khuôn mặt càng đỏ sắp nhỏ ra máu.
Một cô gái độc thân còn chưa xuất giá đột nhiên hùng hổ vào khuê phòng chị dâu, kết quả nhìn thấy anh trai nhà mình xuất hiện ở trên giường chị dâu, hơn nữa cô ấy còn hoài nghi là chị dâu có tiểu bạch kiểm, tức khắc xấu hổ đến nỗi cô ấy không biết làm thế nào cho phải.
May mắn Mộc Vãn kịp thời xuất hiện, giữ chặt tay cô ấy nói: “Anh em còn chưa ăn cơm sáng đâu, không mau bảo phòng bếp bưng bữa sáng qua đây.”
Lăng Tuyết Thu như được đại xá, nói nhanh “Anh cả, em bưng bữa cơm sáng cho anh” lòng bàn chân như bôi dầu, chuồn mất.
Lăng Thận Hành ngày hôm qua chưa thay đồ đã ngủ, áo sơ mi trên người đã có chút nếp nhăn, anh luôn luôn ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, khó tránh khỏi ghét bỏ.
Mộc Vãn lại bảo người đi báo Lý Hòa Bắc, bảo anh ta lấy hai bộ quần áo sạch sẽ qua đây.
Lăng Thận Hành đã rửa mặt, đang dùng khăn lông của cô lau mặt.
“Đó là khăn lông của tôi.” Mộc Vãn không thể tưởng tượng trừng lớn đôi mắt, anh thế mà dùng khăn lông của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Một cái khăn lông cũ mà thôi, có cái gì ngạc nhiên.”
Đón đầu một bóng đen bay tới, khăn lông vừa mới lau mặt đã ở trên đầu Mộc Vãn, ngay sau đó nghe giọng anh vênh mặt hất hàm sai khiến lại có chút tính trẻ con: “Đêm qua hoành thánh còn không? Tôi không muốn ăn bữa sáng phòng bếp.”
“Chỉ làm một bát, đã sớm hết.” Phần nhân đó cô dựa theo một phần một bát lấy ra ở phòng bếp, đương nhiên sẽ không có dư.
Buổi sáng cô phát hiện, hoành thánh đêm qua đến canh cũng không còn, xem ra là anh nửa đêm tỉnh lại ăn luôn.
“Trừ hoành thánh, cô làm được món gì?” Thái độ của anh nói rõ chính là không muốn ăn đồ phòng bếp, cô phải tự mình xuống bếp.
“Còn dư lại một ít bột mì, thiếu soái nếu không ngại, chắp vá cũng có thể làm được một bát mì sợi.”
Mộc Vãn cuối cùng làm một bát mì trộn tương, đây là món mì trộn tương lão Bắc Kinh cô yêu nhất, từ nhỏ ăn đến lớn, ngon còn rẻ.
Anh ăn được mùi ngon, chỉ tiếc chỉ dư một chút bột mì, vừa làm đủ một bát, anh uống hết cả nước canh, dường như chưa đã thèm.
Không lâu sau, Lý Hòa Bắc đã cầm quần áo lại đây, đó là một bộ quân trang màu xanh đen, xếp chỉnh tề, bên trên đỉnh đầu đặt mũ quân đội, giữa mũ gắn huy chương trang nghiêm.
Lăng Thận Hành ở nhà cũng không mặc quân trang, toàn là một thân áo dài hoặc là áo sơ mi, nhìn thấy Lý Hòa Bắc đưa tới quân trang, Mộc Vãn lập tức đoán được anh phải đi quân doanh.
Không tới một chốc, Lăng Thận Hành đã thay quần áo đi ra, từ phòng ngủ đến phòng khách có một tấm rèm châu, Mộc Vãn đang ăn bữa sáng em gái đưa tới, nghe thấy động tĩnh rèm châu thì quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro