Tính Kế Không S...
Tầm Bát
2024-11-19 00:30:35
Mộc Vãn đang uống cháo, thiếu chút nữa một ngụm cháo từ trong miệng phun ra.
Cô lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Lăng Thận Hành mặc quân trang, một thân thẳng mặc màu xanh lam, huân chương trên huy chương sáng lóa mắt, dáng người anh vốn thon dài cao ngất, hơn nữa đai lưng giữa áo trên màu đen gãi đúng chỗ ngứa hiện ra anh vai rộng mông hẹp cùng đôi chân dài, li quần thẳng tắp, một đôi quân ủng màu đen càng vẽ rồng điểm mắt, nhìn qua cả người anh oai hùng hiên ngang, nhất thời tìm không ra ngôn ngữ thích hợp để hình dung.
Cô ngày thường thích tiểu thịt tươi, so với Lăng Thận Hành mặc quân trang quả thực là yếu đuối, đây là sự hấp dẫn của chế phục bó.
“Ngẩn người làm gì?” Một đôi chân dài đã tới trước mặt cô, cô thấy vạt áo quân trang của anh, dường như còn tản ra mùi khói thuốc súng nhàn nhạt.
“Không có gì.” Mộc Vãn vội vàng dịch tầm mắt, cầm bát hàm hồ hỏi: “Anh muốn đi ra ngoài?”
“Ừ, trong quân có một số việc phải xử lý, có khả năng muộn chút mới trở về.”
“Ừm.” Mộc Vãn có chút không quá dễ chịu, lời này nghe như anh đang báo lại hành trình.
“Cô cầm cái bát không làm gì?”
Mộc Vãn lúc này mới phát hiện chính cô vừa rồi đã uống xong cháo rồi, dáng vẻ cầm bát không đúng là có chút buồn cười, cô vội vàng buông xuống, xấu hổ lau miệng: “Không ăn no.”
Lăng Thận Hành nhìn dáng vẻ cô cảm thấy buồn cười, cơn bực rời giường cũng biến mất không thấy bóng.
Mái tóc mềm mại của cô tản trên vai, bởi vì còn chưa rửa mặt chải đầu lên hơi bù xù, giống một con vật nhỏ đáng yêu, làm người ta rất muốn duỗi tay sờ sờ.
Anh nâng tay lên, ngừng một lát ở không trung, cuối cùng cong ngón trỏ gõ mặt bàn, “Lý phó quan, bảo người qua đưa bát cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo.”
Mộc Vãn âm thầm trợn trắng mắt, cô đã ăn đến sắp buồn ói, không biết có một câu là nhìn cái đẹp đã thấy no sao, nhìn anh đã no bảy tám phần rồi, người đàn ông này, ngày thường đã đủ yêu nghiệt, dáng vẻ này quả thực là tai họa nhân gian.
“Đúng rồi, buổi tối tôi làm hoành thánh, anh muốn qua đây ăn không?” Mộc Vãn ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Lăng Thận Hành dường như ngạc nhiên một lát, cô thế mà chủ động mời anh?
Nhưng anh lập tức gật đầu: “Được.”
Lý Hòa Bắc lại bảo người đưa cháo cùng ăn sáng, Mộc Vãn đương nhiên ăn không vào, đều thưởng cho người phía dưới.
“Thiếu phu nhân, gần đây thiếu soái dường như đặc biệt thích tới Hoa Quế Uyển chúng ta.” Thúy Quyên đang thu dọn bát đũa, đương nhiên còn cả bữa ăn khuya đêm qua Lăng Thận Hành ăn, cô ta căn bản không biết Thiếu phu nhân từ khi nào nấu món ăn ngon cho thiếu soái, xem ra hai người triền miên hồi lâu mới ngủ, bằng không cũng sẽ không đói bụng.
“Em không thích anh ấy tới?” Mộc Vãn đang chải đầu, giọng điệu lạnh nhạt hỏi.
“Đương nhiên không phải.” Thúy Quyên vội vàng biện giải, “Là Thiếu phu nhân càng ngày càng được thiếu soái yêu thích, em ước gì thiếu soái mỗi ngày đều tới đây.”
Mộc Vãn từ trong gương nhìn cô gái híp mắt cười rạng rỡ, “Thuốc hôm nay đâu, còn một ngày cuối nhỉ?”
“Đã bưng tới, chờ Thiếu phu nhân rửa mặt chải đầu xong rồi uống.”
“Em đúng là cần mẫn, trí nhớ cũng tốt.”
Thúy Quyên nghe không ra trong lời này có ý châm chọc, còn tưởng rằng Mộc Vãn đang khen cô ta, “Vì Thiếu phu nhân làm việc, Thúy Quyên luôn tận chức tận trách, không dám có chút chậm trễ.”
“Được rồi, bưng thuốc tới đi.”
“Vâng ạ.”
Thúy Quyên theo tiếng bưng khay đi vào, bên cạnh vẫn đặt quả mơ phơi khô như trước, bên trên rải chút hạt muối.
“Em đi ra ngoài trước đi, dạ dày chị không thoải mái, lát nữa mới uống.”
Chờ Thúy Quyên đóng cửa lại, tiếng bước chân dần đi xa, Mộc Vãn mới cầm thuốc đi vào phòng thí nghiệm.
Đối diện một cái bàn sơn trắng sạch sẽ, bên trên đặt bát pha lê to đựng đồ, chất lỏng màu đen làm trong phòng tản ra mùi thuốc nồng.
Mộc Vãn đặt bát thuốc trong tay qua một bên, trong miệng nói: “Mười lăm bát, phân lượng vừa vặn đủ, thật đúng là tính kế không sai chút nào.”
Cô lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Lăng Thận Hành mặc quân trang, một thân thẳng mặc màu xanh lam, huân chương trên huy chương sáng lóa mắt, dáng người anh vốn thon dài cao ngất, hơn nữa đai lưng giữa áo trên màu đen gãi đúng chỗ ngứa hiện ra anh vai rộng mông hẹp cùng đôi chân dài, li quần thẳng tắp, một đôi quân ủng màu đen càng vẽ rồng điểm mắt, nhìn qua cả người anh oai hùng hiên ngang, nhất thời tìm không ra ngôn ngữ thích hợp để hình dung.
Cô ngày thường thích tiểu thịt tươi, so với Lăng Thận Hành mặc quân trang quả thực là yếu đuối, đây là sự hấp dẫn của chế phục bó.
“Ngẩn người làm gì?” Một đôi chân dài đã tới trước mặt cô, cô thấy vạt áo quân trang của anh, dường như còn tản ra mùi khói thuốc súng nhàn nhạt.
“Không có gì.” Mộc Vãn vội vàng dịch tầm mắt, cầm bát hàm hồ hỏi: “Anh muốn đi ra ngoài?”
“Ừ, trong quân có một số việc phải xử lý, có khả năng muộn chút mới trở về.”
“Ừm.” Mộc Vãn có chút không quá dễ chịu, lời này nghe như anh đang báo lại hành trình.
“Cô cầm cái bát không làm gì?”
Mộc Vãn lúc này mới phát hiện chính cô vừa rồi đã uống xong cháo rồi, dáng vẻ cầm bát không đúng là có chút buồn cười, cô vội vàng buông xuống, xấu hổ lau miệng: “Không ăn no.”
Lăng Thận Hành nhìn dáng vẻ cô cảm thấy buồn cười, cơn bực rời giường cũng biến mất không thấy bóng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mái tóc mềm mại của cô tản trên vai, bởi vì còn chưa rửa mặt chải đầu lên hơi bù xù, giống một con vật nhỏ đáng yêu, làm người ta rất muốn duỗi tay sờ sờ.
Anh nâng tay lên, ngừng một lát ở không trung, cuối cùng cong ngón trỏ gõ mặt bàn, “Lý phó quan, bảo người qua đưa bát cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo.”
Mộc Vãn âm thầm trợn trắng mắt, cô đã ăn đến sắp buồn ói, không biết có một câu là nhìn cái đẹp đã thấy no sao, nhìn anh đã no bảy tám phần rồi, người đàn ông này, ngày thường đã đủ yêu nghiệt, dáng vẻ này quả thực là tai họa nhân gian.
“Đúng rồi, buổi tối tôi làm hoành thánh, anh muốn qua đây ăn không?” Mộc Vãn ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Lăng Thận Hành dường như ngạc nhiên một lát, cô thế mà chủ động mời anh?
Nhưng anh lập tức gật đầu: “Được.”
Lý Hòa Bắc lại bảo người đưa cháo cùng ăn sáng, Mộc Vãn đương nhiên ăn không vào, đều thưởng cho người phía dưới.
“Thiếu phu nhân, gần đây thiếu soái dường như đặc biệt thích tới Hoa Quế Uyển chúng ta.” Thúy Quyên đang thu dọn bát đũa, đương nhiên còn cả bữa ăn khuya đêm qua Lăng Thận Hành ăn, cô ta căn bản không biết Thiếu phu nhân từ khi nào nấu món ăn ngon cho thiếu soái, xem ra hai người triền miên hồi lâu mới ngủ, bằng không cũng sẽ không đói bụng.
“Em không thích anh ấy tới?” Mộc Vãn đang chải đầu, giọng điệu lạnh nhạt hỏi.
“Đương nhiên không phải.” Thúy Quyên vội vàng biện giải, “Là Thiếu phu nhân càng ngày càng được thiếu soái yêu thích, em ước gì thiếu soái mỗi ngày đều tới đây.”
Mộc Vãn từ trong gương nhìn cô gái híp mắt cười rạng rỡ, “Thuốc hôm nay đâu, còn một ngày cuối nhỉ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đã bưng tới, chờ Thiếu phu nhân rửa mặt chải đầu xong rồi uống.”
“Em đúng là cần mẫn, trí nhớ cũng tốt.”
Thúy Quyên nghe không ra trong lời này có ý châm chọc, còn tưởng rằng Mộc Vãn đang khen cô ta, “Vì Thiếu phu nhân làm việc, Thúy Quyên luôn tận chức tận trách, không dám có chút chậm trễ.”
“Được rồi, bưng thuốc tới đi.”
“Vâng ạ.”
Thúy Quyên theo tiếng bưng khay đi vào, bên cạnh vẫn đặt quả mơ phơi khô như trước, bên trên rải chút hạt muối.
“Em đi ra ngoài trước đi, dạ dày chị không thoải mái, lát nữa mới uống.”
Chờ Thúy Quyên đóng cửa lại, tiếng bước chân dần đi xa, Mộc Vãn mới cầm thuốc đi vào phòng thí nghiệm.
Đối diện một cái bàn sơn trắng sạch sẽ, bên trên đặt bát pha lê to đựng đồ, chất lỏng màu đen làm trong phòng tản ra mùi thuốc nồng.
Mộc Vãn đặt bát thuốc trong tay qua một bên, trong miệng nói: “Mười lăm bát, phân lượng vừa vặn đủ, thật đúng là tính kế không sai chút nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro