Chương 45
Ôn Trà
2024-07-24 13:01:47
"Điền Điền, cậu đi cùng với tớ nhé, có được không?” Ngô Mặc Mặc lôi kéo cánh tay Điền Tâm làm nũng.
Gần đây Ngô Mặc Mặc nhìn tɾúng thầy Văn lớp bên cạn, nghe nói hôm nay thầy Văn có lớp tiếng Trung đại học, nên một hai phải kéo Điền Tâm đi học cùng.
Vẻ mặt Điền Tâm không thể nói nên lời, nhưng là bạn thân cho nên phải chiều chuộng nhau, "Ai nha được rồi, tớ đi cùng cậu là được chứ gì, nói trước, chỉ lần này thôi đó."
Ngô Mặc Mặc nhanh chóng kéo người Điền Tâm lại gần vui vẻ ôm hôn cô, "Bảo bối, tớ yêu cậu quá đi mất, đi nào, chúng ta lập tức thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng xuấtphát thôi."
Cứ như vậy, Điền Tâm được Ngô Mặc Mặc đưa đến một phòng học lớn, lớp tiếng Trung đại học là một tɾong những môn nổi tiếng nhất trường, bởi vì Văn Nhất Minh lớn lên vừa đẹp trai lại cao lớn, nên lớp tiếng Trung đại học của anh ta cực kì được hoan nghênh.
Điền Tâm ma͙nh mẽ lôi Ngô Mặc Mặc ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, "Điền Tâm Tớ muốn ngồi ở phía sau " Ngô Mặc Mặc sống chết không chịu ngồi phía trước.
Điền Tâm trêu chọc nói "Làm sao vậy, ngồi ở hàng đầu tiên mới có thể nhìn rõ a, ngồi ở phía sau nhìn sao rõ?"
"Ai nha " Ngô Mặc Mặc xấu hổ cười, miễn cưỡng ngồi hàng ghế về đầu tiên, suy nghĩ một chút, ngạc nhiên nói,“Nha tớ nói cậu như thế nào mỗi lần vào tiết văn học cổ đại đều bỏ rơi tớ một mình ngồi ở hàng đầu tiên, hóa ra là vì để nhìn rõ thầy Ôn a "
Điền Tâm hướng Ngô Mặc Mặc chớp chớp mắt, "Cậu hiểu rồi."
Trong lúc Điền Tâm chia sẻ cuộc sống yêu đương hằng ngày của mình cùng thầy Ôn cho Ngô Mặc Mặc nghe, Thẩm Thiên Kỳ bước vào, nhìn thấy cô gái ngồi ở hàng đầu tiên, hai mắt cậu sáng lên, chạy nhanh đến gần đặt mông ngồi xuống bên cạn cô gái.
Điền Tâm nhìn dáng vẻ kích động của Thẩm Thiên Kỳ, nhịn không cười nói, "Hóa ra tiết học này là của lớp cậu"
"Đúng vậy, sao cậu lại ở đây? cậu cố ý đến đây là muốn cùng lên lớp với tớ sao? Hả?" Thẩm Thiên Kỳ cười xấu xa chớp chớp mắt với Điền Tâm.
Ngô Mặc Mặc ngồi bên cạn nhìn dáng vẻ tự luyến của Thẩm Thiên Kỳ, nhịn không được đùa giỡn "A đúng đúng rồi, Điền Tâm hôm nay là đặc biệt tới gặp cậu đó, sợ cậu một mình sẽ cô đơn quạnh hiu"
"Ôi, tớ cảm động quá hu hu" Thẩm Thiên Kỳ giả vờ khóc lóc, làm ra bộ mặt quỷ vô cùng khoa trương, khiến hai cô gái bật cười thành tiếng.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, một bóng người cao lớn anh tuấn đi vào, một đám học sinh lập tức xôn xao hẳn lên.
"Hả? Hôm nay lại có một nam thần khác."
"Oa, so với thầy Văn còn đẹp trai hơn."
"Này đây không phải thầy Ôn nam thần của khoa Văn Học sao?"
Ngô Mặc Mặc giật mình, vội vàng đẩy Điền Tâm, "Này này, người đàn ông của cậu tới, sao người đàn ông của cậu hôm nay lại lên lớp dạy thay vậy? Văn Nhất Minh đâu rồi?
Điền Tâm bất ngờ ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt gợn sóng cùng có chút thâm ý tɾong đó, cả khuôn mặt đều xấu hổ, tɾong lòng hối hận một trận.
Xong đời rồi, sớm biết vậy đã không tới, bản thân lại đang ngồi cùng Thẩm Thiên Kỳ dựa xát vào nhau, thầy sẽ không hiểu lầm mình chứ?
Ôn Tuyển Nho lạnh nhạt nhìn thoáng qua cô gái nhỏ đang ngồi trên hàng ghế đầu, môi mỏng khẽ mở "Hôm nay nhà thầy Văn có chuyện, tôi đến để dạy thay cho các bạn...."
Ôn Tuyển Nho đứng trên bục giảng cầm sách giáo khoa, ngoài mặt thì bình tĩnh giảng bài, nhưng trên thực tế lại dùng khóe mắt âm thầm chú ý tới một nam một nữ trước mặt.
Gần đây Ngô Mặc Mặc nhìn tɾúng thầy Văn lớp bên cạn, nghe nói hôm nay thầy Văn có lớp tiếng Trung đại học, nên một hai phải kéo Điền Tâm đi học cùng.
Vẻ mặt Điền Tâm không thể nói nên lời, nhưng là bạn thân cho nên phải chiều chuộng nhau, "Ai nha được rồi, tớ đi cùng cậu là được chứ gì, nói trước, chỉ lần này thôi đó."
Ngô Mặc Mặc nhanh chóng kéo người Điền Tâm lại gần vui vẻ ôm hôn cô, "Bảo bối, tớ yêu cậu quá đi mất, đi nào, chúng ta lập tức thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng xuấtphát thôi."
Cứ như vậy, Điền Tâm được Ngô Mặc Mặc đưa đến một phòng học lớn, lớp tiếng Trung đại học là một tɾong những môn nổi tiếng nhất trường, bởi vì Văn Nhất Minh lớn lên vừa đẹp trai lại cao lớn, nên lớp tiếng Trung đại học của anh ta cực kì được hoan nghênh.
Điền Tâm ma͙nh mẽ lôi Ngô Mặc Mặc ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, "Điền Tâm Tớ muốn ngồi ở phía sau " Ngô Mặc Mặc sống chết không chịu ngồi phía trước.
Điền Tâm trêu chọc nói "Làm sao vậy, ngồi ở hàng đầu tiên mới có thể nhìn rõ a, ngồi ở phía sau nhìn sao rõ?"
"Ai nha " Ngô Mặc Mặc xấu hổ cười, miễn cưỡng ngồi hàng ghế về đầu tiên, suy nghĩ một chút, ngạc nhiên nói,“Nha tớ nói cậu như thế nào mỗi lần vào tiết văn học cổ đại đều bỏ rơi tớ một mình ngồi ở hàng đầu tiên, hóa ra là vì để nhìn rõ thầy Ôn a "
Điền Tâm hướng Ngô Mặc Mặc chớp chớp mắt, "Cậu hiểu rồi."
Trong lúc Điền Tâm chia sẻ cuộc sống yêu đương hằng ngày của mình cùng thầy Ôn cho Ngô Mặc Mặc nghe, Thẩm Thiên Kỳ bước vào, nhìn thấy cô gái ngồi ở hàng đầu tiên, hai mắt cậu sáng lên, chạy nhanh đến gần đặt mông ngồi xuống bên cạn cô gái.
Điền Tâm nhìn dáng vẻ kích động của Thẩm Thiên Kỳ, nhịn không cười nói, "Hóa ra tiết học này là của lớp cậu"
"Đúng vậy, sao cậu lại ở đây? cậu cố ý đến đây là muốn cùng lên lớp với tớ sao? Hả?" Thẩm Thiên Kỳ cười xấu xa chớp chớp mắt với Điền Tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Mặc Mặc ngồi bên cạn nhìn dáng vẻ tự luyến của Thẩm Thiên Kỳ, nhịn không được đùa giỡn "A đúng đúng rồi, Điền Tâm hôm nay là đặc biệt tới gặp cậu đó, sợ cậu một mình sẽ cô đơn quạnh hiu"
"Ôi, tớ cảm động quá hu hu" Thẩm Thiên Kỳ giả vờ khóc lóc, làm ra bộ mặt quỷ vô cùng khoa trương, khiến hai cô gái bật cười thành tiếng.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, một bóng người cao lớn anh tuấn đi vào, một đám học sinh lập tức xôn xao hẳn lên.
"Hả? Hôm nay lại có một nam thần khác."
"Oa, so với thầy Văn còn đẹp trai hơn."
"Này đây không phải thầy Ôn nam thần của khoa Văn Học sao?"
Ngô Mặc Mặc giật mình, vội vàng đẩy Điền Tâm, "Này này, người đàn ông của cậu tới, sao người đàn ông của cậu hôm nay lại lên lớp dạy thay vậy? Văn Nhất Minh đâu rồi?
Điền Tâm bất ngờ ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt gợn sóng cùng có chút thâm ý tɾong đó, cả khuôn mặt đều xấu hổ, tɾong lòng hối hận một trận.
Xong đời rồi, sớm biết vậy đã không tới, bản thân lại đang ngồi cùng Thẩm Thiên Kỳ dựa xát vào nhau, thầy sẽ không hiểu lầm mình chứ?
Ôn Tuyển Nho lạnh nhạt nhìn thoáng qua cô gái nhỏ đang ngồi trên hàng ghế đầu, môi mỏng khẽ mở "Hôm nay nhà thầy Văn có chuyện, tôi đến để dạy thay cho các bạn...."
Ôn Tuyển Nho đứng trên bục giảng cầm sách giáo khoa, ngoài mặt thì bình tĩnh giảng bài, nhưng trên thực tế lại dùng khóe mắt âm thầm chú ý tới một nam một nữ trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro