Chương 46
Ôn Trà
2024-07-24 13:01:47
Vừa rồi trước khi vào lớp, anh đứng ở ngoài cửa đã nhìn thấy Điền Tâm, vốn dĩ tɾong lòng rấtvui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thiên Kỳ ngồi ở bên cạn, còn không ngừng làm trò trêu chọc cười nói với Điền Tâm, vui vẻ tɾong lòng như bị dội một gáo nước lạnh, sắc mặt lập tức trầm xuống, tɾong lòng tràn đầy bất mãn không vui.
Có phải là cô gái nhỏ đang bí mật giấu mình cùng Thẩm Thiên Kỳ đi học sau lưng mình? Khó trách lúc nãy đột nhiên nói không thể đi văn phòng đợi anh, hoá ra là để đi cùng với cậu
Ôn Tuyển Nho càng nghĩ càng tức giận, lại, giọng điệu giảng bài không còn ôn hoà như trước.
Điền Tâm nghe được bạn học phía sau nhỏ giọng thì thầm, "Hôm nay thầy Ôn không vui thì phải?"
"Có lẽ là vậy, thầy Ôn không phải nổi tiếng dịu dàng sao? Tại sao hôm nay nhìn thấy lại lạnh lùng như vậy?”
Điền Tâm giật mình, tɾong lòng thầm kêu không ổn, thầy nhất định đã hiểu lầm, cho rằng mình cố ý đến đâu để đi học cùng Thẩm Thiên Kỳ, ai, chờ lát nữa tan học phải nhanh đi kiếm anh dỗ dành mới được….
Nhưng Thẩm Thiên Kỳ ngồi ở bên cạn lại không an phận, còn cố ý đùa giỡn với Điền Tâm, giật lấy cuốn sổ của Điền Tâm, nhìn cô cười hì hì.
Điền Tâm cau mày trừng mắt, nghiêng đầu nhỏ giọng nói, “Mau đưa nó lại cho tớ.”
Thẩm Thiên Kỳ nở nụ cười xấu xa, ghé sát bên tai Điền Tâm, nhỏ giọng nói “Giữa trưa cùng đi ăn cơm với tớ? Được không? Hả?”
Không thấy Điền Tâm đáp lại, Thẩm Thiên Kỳ không vui, dựa gần Điền Tâm hơn, “Được không…. ”
“Bạn học Thẩm Thiên Kỳ ” Ôn Tuyển Nho lạnh lùng nhìn cậu, giọng nói trầm thấp giống như ngày thường không nghe ra cảm xúc, “Làm phiền trả lời một chút về vấn đề tôi vừa đưa ra.”
Thẩm Thiên Kỳ kinh ngạc tɾong giây lát, đứng dậy thẳng tắp, nhìn vẻ mặt bình thản cùng ánh mắt lạnh lùng của Ôn Tuyển Nho, tɾong nháy mắt cả người đều trở nên căng thẳng.
Tâm trạng ngày hôm nay của thầy Ôn có lẽ thật sự không tốt lắm, khí thế quá lớn, làm người khác ở tɾong sợ hãi đến hoảng, đáng tiếc hơn là nãy giờ Thẩm Thiên Kỳ căn bản không nghe vào một câu hỏi nào.
Điền Tâm không đành lòng nhìn cậu như vậy, nhỏ giọng nói đáp án cho Thẩm Thiên Kỳ, Thẩm Thiên Kỳ nghe thấy ngay lập tức trả lời được.
Ôn Tuyển Nho nhíu chặt mày, sắc mặt càng thêm khó coi, ngón tay đặt trên sách vở ở bục giảng từng chút lại từng chút gõ thành nhịp, cổ họng co giật, giọng điệu lạnh nhạt “Tốt, chú ý nghe giảng, đừng làm ảnh hưởng đến việc học tập của bạn học bên cạn.”
Điền Tâm chột dạ nhìn Ôn Tuyển Nho đứng trên bục giảng, Ôn Tuyển Nho khẽ liếc nhìn cô một cái, tɾong mắt hiện lên một chút oán hận.
Thẩm Thiên Kỳ giống như một người ngoài cuộc, chỉ cho rằng giáo viên đang đơn thuần gọi trả lời câu hỏi mà thôi.
Mà Ngô Mặc Mặc ngồi bên cạn xem kịch liền hiểu ra không ít, trộm cười nhỏ giọng nói, “Ôi cục cưng nhỏ nha, người đàn ông của cậu là đang ghen rồi, chờ chút nữa có phải là kéo nhau lên trên giường từ từ dỗ dành không đây?”
Khuôn mặt nhỏ của Điền Tâm đỏ lên, "Đừng nói bậy..."
Tiết học dài đằng đẵng rốt cuộc cũng kết thúc, tiếng chuông tan học vang lên, Ôn Tuyển Nho lập tức cầm lấy sách giáo khoa rời khỏi lớp học.
Các bạn học bắt đầu thu dọn sách vở, Thẩm Thiên Kỳ vẫn chưa từ bỏ ý định lại lần nữa hỏi tiếp, "Điền Tâm, nhanh trả lời tớ, giữa trưa chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm hay không?"
Có phải là cô gái nhỏ đang bí mật giấu mình cùng Thẩm Thiên Kỳ đi học sau lưng mình? Khó trách lúc nãy đột nhiên nói không thể đi văn phòng đợi anh, hoá ra là để đi cùng với cậu
Ôn Tuyển Nho càng nghĩ càng tức giận, lại, giọng điệu giảng bài không còn ôn hoà như trước.
Điền Tâm nghe được bạn học phía sau nhỏ giọng thì thầm, "Hôm nay thầy Ôn không vui thì phải?"
"Có lẽ là vậy, thầy Ôn không phải nổi tiếng dịu dàng sao? Tại sao hôm nay nhìn thấy lại lạnh lùng như vậy?”
Điền Tâm giật mình, tɾong lòng thầm kêu không ổn, thầy nhất định đã hiểu lầm, cho rằng mình cố ý đến đâu để đi học cùng Thẩm Thiên Kỳ, ai, chờ lát nữa tan học phải nhanh đi kiếm anh dỗ dành mới được….
Nhưng Thẩm Thiên Kỳ ngồi ở bên cạn lại không an phận, còn cố ý đùa giỡn với Điền Tâm, giật lấy cuốn sổ của Điền Tâm, nhìn cô cười hì hì.
Điền Tâm cau mày trừng mắt, nghiêng đầu nhỏ giọng nói, “Mau đưa nó lại cho tớ.”
Thẩm Thiên Kỳ nở nụ cười xấu xa, ghé sát bên tai Điền Tâm, nhỏ giọng nói “Giữa trưa cùng đi ăn cơm với tớ? Được không? Hả?”
Không thấy Điền Tâm đáp lại, Thẩm Thiên Kỳ không vui, dựa gần Điền Tâm hơn, “Được không…. ”
“Bạn học Thẩm Thiên Kỳ ” Ôn Tuyển Nho lạnh lùng nhìn cậu, giọng nói trầm thấp giống như ngày thường không nghe ra cảm xúc, “Làm phiền trả lời một chút về vấn đề tôi vừa đưa ra.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Thiên Kỳ kinh ngạc tɾong giây lát, đứng dậy thẳng tắp, nhìn vẻ mặt bình thản cùng ánh mắt lạnh lùng của Ôn Tuyển Nho, tɾong nháy mắt cả người đều trở nên căng thẳng.
Tâm trạng ngày hôm nay của thầy Ôn có lẽ thật sự không tốt lắm, khí thế quá lớn, làm người khác ở tɾong sợ hãi đến hoảng, đáng tiếc hơn là nãy giờ Thẩm Thiên Kỳ căn bản không nghe vào một câu hỏi nào.
Điền Tâm không đành lòng nhìn cậu như vậy, nhỏ giọng nói đáp án cho Thẩm Thiên Kỳ, Thẩm Thiên Kỳ nghe thấy ngay lập tức trả lời được.
Ôn Tuyển Nho nhíu chặt mày, sắc mặt càng thêm khó coi, ngón tay đặt trên sách vở ở bục giảng từng chút lại từng chút gõ thành nhịp, cổ họng co giật, giọng điệu lạnh nhạt “Tốt, chú ý nghe giảng, đừng làm ảnh hưởng đến việc học tập của bạn học bên cạn.”
Điền Tâm chột dạ nhìn Ôn Tuyển Nho đứng trên bục giảng, Ôn Tuyển Nho khẽ liếc nhìn cô một cái, tɾong mắt hiện lên một chút oán hận.
Thẩm Thiên Kỳ giống như một người ngoài cuộc, chỉ cho rằng giáo viên đang đơn thuần gọi trả lời câu hỏi mà thôi.
Mà Ngô Mặc Mặc ngồi bên cạn xem kịch liền hiểu ra không ít, trộm cười nhỏ giọng nói, “Ôi cục cưng nhỏ nha, người đàn ông của cậu là đang ghen rồi, chờ chút nữa có phải là kéo nhau lên trên giường từ từ dỗ dành không đây?”
Khuôn mặt nhỏ của Điền Tâm đỏ lên, "Đừng nói bậy..."
Tiết học dài đằng đẵng rốt cuộc cũng kết thúc, tiếng chuông tan học vang lên, Ôn Tuyển Nho lập tức cầm lấy sách giáo khoa rời khỏi lớp học.
Các bạn học bắt đầu thu dọn sách vở, Thẩm Thiên Kỳ vẫn chưa từ bỏ ý định lại lần nữa hỏi tiếp, "Điền Tâm, nhanh trả lời tớ, giữa trưa chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro