Chương 47
Ôn Trà
2024-07-24 13:01:47
Ding dong, đïện thoại của Điền Tâm hiện ra một tin nhắn, "Tới văn phòng anh."
Hai mắt Điền Tâm sáng lên, “Không được không được, tớ có việc rồi, phải chạy nhanh đi.” Nói xong vội vàng thu dọn sách vở đuổi theo người đàn ông.
“Này Làm sao lại chạy nhanh như vậy ” Thẩm Thiên Kỳ vẻ mặt tiếc nuối.
Ngô Mặc Mặc không nhìn được nữa, “Nè tớ đã nói với cậu rồi, não của cậu chính là có vấn đề.” Vừa nói, tặc lưỡi một tiếng ghét bỏ, bước ra khỏi lớp học, để lại Thẩm Thiên Kỳ vẻ mặt ngây ngốc.
Ôn Tuyển Nho gửi tin nhắn cho Điền Tâm, một tay cầm sách đứng trước bồn hoa chờ cô.
Điền Tâm từ xa nhìn thấy bóng lưng cao lớn và hiên ngang của Ôn Tuyển Nho đứng dựa vào bồn hoa, hai tay nhỏ hiện ra đường gân xanh mờ nhạt ôm lấy từ sau lưng, từ phía sau nở một nụ cười quyến rũ, “Chào Đây là anh chàng đẹp trai nào vậy, nhìn thôi đã khiến em chảy nước miếng rồi.”
Điền Tâm ở bên cạn thò đầu nhỏ ra, dùng đôi mắt hạnh mỉm cười nhìn chằm chú anh, mắt chớp chớp .
Ôn Tuyển Nho nhìn cô gái nhỏ từ phía sau mình nhảy ra, cất đïện thoại đi, liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ tươi tắn trước mặt, sau đó thu hồi ánh mắt, tɾong cổ họng phát ra một tiếng hừ nhẹ nhàng, không để ý đến dáng vẻ cười hì hì của cô gái nhỏ, ngay lập tức đi thẳng về phía trước.
Điền Tâm nhịn không được cười khúc khích, người đàn ông này đúng thật là đang tức giận, chạy nhanh đuổi theo phía sau, kéo ống tay áo sơ mi của người đàn ông, “Hu hu, thầy không thể ý đến em, em đau lòng quá đi.”
Ôn Tuyển Nho không nói nên lời nhìn thoáng qua trừng mắt với cô một cái, Điền Tâm giả vờ bị dọa sợ, lôi kéo anh nói, “Ơ kìa anh Ôn đẹp trai, anh hung dữ quá, em rấtsợ, muốn hôn mới tốt hơn.”
Điền Tâm vui đùa ồn ào với Ôn Tuyển Nho suốt dọc đường đi vào tɾong văn phòng, Ôn Tuyển Nho được Điền Tâm làm nũng đến tâm cũng mềm nhũn tan chảy ra, nhưng vẫn giả vờ tức giận.
Ôn Tuyển Nho khóa cửa lại, một tay ôm eo nhỏ áp Điền Tâm dựa vào tường, tay còn lại chống lên tường, bản tay to đặt lên eo di chuyển lên xuống, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Điền Tâm.
Ôn Tuyển Nho mím môi, nhìn Điền Tâm, không nói lời nào.
Điền Tâm bị một loạt động tác áp tường bá đạo của Ôn Tuyển Nho làm cho tim đập nhanh mặt đỏ, đột nhiên cảm thấy thầy Ôn cao lớn đẹp trai tràn đầy sự nam tính hơn mười phần.
Ôn Tuyển Nho nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Điền Tâm, khuôn mặt anh tuấn tiến lại gần, anh dùng chiếc mũi cao thẳng của mình kề sát vào đầu mũi nhỏ nhắn tinh xảo của cô.
Điền Tâm thấy khuôn mặt đẹp trai đang phóng to trước mặt, đỏ mặt nhắm mắt lại, miệng nhỏ hơi chu lên, chờ đợi đôi môi mỏng của người đàn ông hôn xuống.
Qua vài giây, không cảm nhận được động tác tiếp theo của Ôn Tuyển Nho, chóp mũi bất ngờ bị nhéo nhẹ, “A Anh làm gì vậy ” Điền Tâm không vui nhăn cái mũi nhỏ lại.
Ôn Tuyển Nho giương môi, “Nghĩ cái gì đó.”
Điền Tâm nhìn ánh mắt trêu chọc của Ôn Tuyển Nho, đỏ mặt, dùng bàn tay nhỏ chống đẩy lòng ngực trước mặt, “Hừ, tránh ra ”
Ôn Tuyển Nho khẽ phát ra âm thanh cười nho nhỏ, ôm lấy Điền Tâm càng thêm chặt hơn, môi mỏng dùng sắc lấp kín cái miệng nhỏ nhắn của cô, môi răng hai người trao đổi nước bọt với nhau, chiếc lưỡi to lớn của Ôn Tuyển Nho thâm nhập vào tɾong, không buông tha một ngóc ngách nào, nếm hơi thở ngọt ngào của Điền Tâm.
Hai mắt Điền Tâm sáng lên, “Không được không được, tớ có việc rồi, phải chạy nhanh đi.” Nói xong vội vàng thu dọn sách vở đuổi theo người đàn ông.
“Này Làm sao lại chạy nhanh như vậy ” Thẩm Thiên Kỳ vẻ mặt tiếc nuối.
Ngô Mặc Mặc không nhìn được nữa, “Nè tớ đã nói với cậu rồi, não của cậu chính là có vấn đề.” Vừa nói, tặc lưỡi một tiếng ghét bỏ, bước ra khỏi lớp học, để lại Thẩm Thiên Kỳ vẻ mặt ngây ngốc.
Ôn Tuyển Nho gửi tin nhắn cho Điền Tâm, một tay cầm sách đứng trước bồn hoa chờ cô.
Điền Tâm từ xa nhìn thấy bóng lưng cao lớn và hiên ngang của Ôn Tuyển Nho đứng dựa vào bồn hoa, hai tay nhỏ hiện ra đường gân xanh mờ nhạt ôm lấy từ sau lưng, từ phía sau nở một nụ cười quyến rũ, “Chào Đây là anh chàng đẹp trai nào vậy, nhìn thôi đã khiến em chảy nước miếng rồi.”
Điền Tâm ở bên cạn thò đầu nhỏ ra, dùng đôi mắt hạnh mỉm cười nhìn chằm chú anh, mắt chớp chớp .
Ôn Tuyển Nho nhìn cô gái nhỏ từ phía sau mình nhảy ra, cất đïện thoại đi, liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ tươi tắn trước mặt, sau đó thu hồi ánh mắt, tɾong cổ họng phát ra một tiếng hừ nhẹ nhàng, không để ý đến dáng vẻ cười hì hì của cô gái nhỏ, ngay lập tức đi thẳng về phía trước.
Điền Tâm nhịn không được cười khúc khích, người đàn ông này đúng thật là đang tức giận, chạy nhanh đuổi theo phía sau, kéo ống tay áo sơ mi của người đàn ông, “Hu hu, thầy không thể ý đến em, em đau lòng quá đi.”
Ôn Tuyển Nho không nói nên lời nhìn thoáng qua trừng mắt với cô một cái, Điền Tâm giả vờ bị dọa sợ, lôi kéo anh nói, “Ơ kìa anh Ôn đẹp trai, anh hung dữ quá, em rấtsợ, muốn hôn mới tốt hơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điền Tâm vui đùa ồn ào với Ôn Tuyển Nho suốt dọc đường đi vào tɾong văn phòng, Ôn Tuyển Nho được Điền Tâm làm nũng đến tâm cũng mềm nhũn tan chảy ra, nhưng vẫn giả vờ tức giận.
Ôn Tuyển Nho khóa cửa lại, một tay ôm eo nhỏ áp Điền Tâm dựa vào tường, tay còn lại chống lên tường, bản tay to đặt lên eo di chuyển lên xuống, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Điền Tâm.
Ôn Tuyển Nho mím môi, nhìn Điền Tâm, không nói lời nào.
Điền Tâm bị một loạt động tác áp tường bá đạo của Ôn Tuyển Nho làm cho tim đập nhanh mặt đỏ, đột nhiên cảm thấy thầy Ôn cao lớn đẹp trai tràn đầy sự nam tính hơn mười phần.
Ôn Tuyển Nho nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Điền Tâm, khuôn mặt anh tuấn tiến lại gần, anh dùng chiếc mũi cao thẳng của mình kề sát vào đầu mũi nhỏ nhắn tinh xảo của cô.
Điền Tâm thấy khuôn mặt đẹp trai đang phóng to trước mặt, đỏ mặt nhắm mắt lại, miệng nhỏ hơi chu lên, chờ đợi đôi môi mỏng của người đàn ông hôn xuống.
Qua vài giây, không cảm nhận được động tác tiếp theo của Ôn Tuyển Nho, chóp mũi bất ngờ bị nhéo nhẹ, “A Anh làm gì vậy ” Điền Tâm không vui nhăn cái mũi nhỏ lại.
Ôn Tuyển Nho giương môi, “Nghĩ cái gì đó.”
Điền Tâm nhìn ánh mắt trêu chọc của Ôn Tuyển Nho, đỏ mặt, dùng bàn tay nhỏ chống đẩy lòng ngực trước mặt, “Hừ, tránh ra ”
Ôn Tuyển Nho khẽ phát ra âm thanh cười nho nhỏ, ôm lấy Điền Tâm càng thêm chặt hơn, môi mỏng dùng sắc lấp kín cái miệng nhỏ nhắn của cô, môi răng hai người trao đổi nước bọt với nhau, chiếc lưỡi to lớn của Ôn Tuyển Nho thâm nhập vào tɾong, không buông tha một ngóc ngách nào, nếm hơi thở ngọt ngào của Điền Tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro