Thợ Săn Tại Dị Giới
Đánh giá:
8.0
/10 từ 2 lượt
Đọc truyện Thợ Săn Tại Dị Giới ra chương mới nhất Chương 77, 78, 79 - DocTruyen.Pro. Hãy đón đọc truyện dị giới hấp dẫn Thợ Săn Tại Dị Giới của tác giả Vô Danh Thị:
Những tiếng xôn xao của đám bạn học đó Vũ không hề nghe thấy, vì Vũ lúc này đang chạy đuổi theo Tiểu Nguyệt. Cũng không biết chạy như thế nào, lại chạy đến một đoạn đường vắng tanh, bốn bên cây cỏ cao phủ cả đầu người, mà xung quanh đều là những bức tường cũ kỹ, loang lỗ màu của thời gian. Vũ đang thắc mắc muốn lên tiếng hỏi thăm, Tiểu Nguyệt lúc này mới quay đầu lại nhìn Vũ cười, nụ cười vô cùng khả ái: “Chủ nhân, ngươi nhanh tới đây đi!”
Vũ nhìn thấy trong ánh mắt của Tiểu Nguyệt lúc này sâu không thấy đáy. Bên trong dường như là một cái hố đen khổng lồ, muốn hút cả linh hồn của Vũ vào bên trong. Cậu ta hốt hoảng giật mình tỉnh lại, chỉ thấy Tiểu Nguyệt trước mắt đã không thấy đâu nữa.
Mà cảnh vật xung quanh cũng đã hoàn toàn thay đổi. Không còn là những bức tường cũ kỹ, loang lỗ đầy vết ố của thời gian. Cũng chẳng còn những bụi cỏ dại cao phả đầu người. Phía trước mặt Vũ là khu rừng rậm nguyên sinh, với những thân cây to lớn ba bốn người ôm, thậm chí có cái thân cây còn to hơn cả phòng học hàng ngày mà Vũ vẫn ngồi học. Những tán cây nhô lên cao, phủ rợp xuống bóng mát, gần như che khuất cả bầu trời, chỉ có vài tia nắng lọt qua kẽ lá chui xuống rọi lên người Vũ.
Đang trong lúc ngẩng ngơ, trong đầu Vũ đột nhiên vang lên tiếng của Tiểu Nguyệt.
“Chào mừng chủ nhân đến với thế giới của chúng em! Xin chủ nhân xác nhận nhận chủ, để cho em hoàn thành tiến trình vận hành!”
Những tiếng xôn xao của đám bạn học đó Vũ không hề nghe thấy, vì Vũ lúc này đang chạy đuổi theo Tiểu Nguyệt. Cũng không biết chạy như thế nào, lại chạy đến một đoạn đường vắng tanh, bốn bên cây cỏ cao phủ cả đầu người, mà xung quanh đều là những bức tường cũ kỹ, loang lỗ màu của thời gian. Vũ đang thắc mắc muốn lên tiếng hỏi thăm, Tiểu Nguyệt lúc này mới quay đầu lại nhìn Vũ cười, nụ cười vô cùng khả ái: “Chủ nhân, ngươi nhanh tới đây đi!”
Vũ nhìn thấy trong ánh mắt của Tiểu Nguyệt lúc này sâu không thấy đáy. Bên trong dường như là một cái hố đen khổng lồ, muốn hút cả linh hồn của Vũ vào bên trong. Cậu ta hốt hoảng giật mình tỉnh lại, chỉ thấy Tiểu Nguyệt trước mắt đã không thấy đâu nữa.
Mà cảnh vật xung quanh cũng đã hoàn toàn thay đổi. Không còn là những bức tường cũ kỹ, loang lỗ đầy vết ố của thời gian. Cũng chẳng còn những bụi cỏ dại cao phả đầu người. Phía trước mặt Vũ là khu rừng rậm nguyên sinh, với những thân cây to lớn ba bốn người ôm, thậm chí có cái thân cây còn to hơn cả phòng học hàng ngày mà Vũ vẫn ngồi học. Những tán cây nhô lên cao, phủ rợp xuống bóng mát, gần như che khuất cả bầu trời, chỉ có vài tia nắng lọt qua kẽ lá chui xuống rọi lên người Vũ.
Đang trong lúc ngẩng ngơ, trong đầu Vũ đột nhiên vang lên tiếng của Tiểu Nguyệt.
“Chào mừng chủ nhân đến với thế giới của chúng em! Xin chủ nhân xác nhận nhận chủ, để cho em hoàn thành tiến trình vận hành!”