Thời Đại Cấm
Đánh giá:
7.3
/10 từ 5 lượt
Đọc truyện Thời Đại Cấm ra chương mới nhất Chương 146, 147, 148 - DocTruyen.Pro. Giới thiệu truyện tiên hiệp thú vị Thời Đại Cấm của tác giả Jimmybuck252004:
Thời khắc cuối cùng của thời đại cấm
————————————————————— Giữa một khoảng không bất tận, một tên mặc áo blouse đứng đấy, bất động. Trên người của hắn, vô số các vết thương chồng chất đang hở ra, nhưng hắn đều không quan tâm đến, chỉ nhìn vào một cánh cửa khổng lồ trước mặt lộ ra vẻ hoài niệm.
“ Vậy tất cả đã kết thúc, ta cũng nên chuẩn bị nghỉ ngơi rồi. Thiên tộc, ta biết một ngày các ngươi sẽ phá vỡ được phong ấn, nhưng đó sẽ là chuyện của rất lâu sau này, đến tận nơi tận cùng của thời gian, nên cứ chịu ở trong đấy đi.”
Dứt lời, thấy hắn phất tay một cái, cả không gian tưởng chừng như vô tận không tồn tại bất cứ thứ gì chợt loé lên, vô vàn ánh văn Đại đạo lại được lập lại, vô tận nhưng vị diện và vũ trụ lại được sinh ra; các vụ nổ cấp vũ trụ, đa vũ trụ, đa nguyên vũ trụ liên tục nổ ra, sinh cơ lại xuất hiện một cách rực rõ giữa các chốn hoang vu này; các sinh vật đầu tiên, đủ mọi loại dạng sống xuất hiện. Chỉ thấy hắn thở dài:
“Vậy chắc cũng đủ rồi nhỉ? Thật đáng tiếc là không được gặp nàng lần cuối, nhưng cũng đã đến lúc rồi! Chiến dịch khởi động!”
Nói xong, cả người hắn tan ra thành vô số luồng sáng, tan ra khắp tất cả các hiện thực, các chiều không gian. Chỗ hắn vừa đứng, nơi đó chỉ còn lại một cánh cửa đang dần chìm sâu vào trong nơi tận cùng của tất cả, và một chiếc thẻ tên.
Trên chiếc thẻ có một cái tên bị xoá mờ, không ai đọc được cùng một cái danh hiệu: “ Nhà khoa học cấp 10”.
Cả một thời đại đã biến mất cùng với cánh cửa đó.
Thời khắc cuối cùng của thời đại cấm
————————————————————— Giữa một khoảng không bất tận, một tên mặc áo blouse đứng đấy, bất động. Trên người của hắn, vô số các vết thương chồng chất đang hở ra, nhưng hắn đều không quan tâm đến, chỉ nhìn vào một cánh cửa khổng lồ trước mặt lộ ra vẻ hoài niệm.
“ Vậy tất cả đã kết thúc, ta cũng nên chuẩn bị nghỉ ngơi rồi. Thiên tộc, ta biết một ngày các ngươi sẽ phá vỡ được phong ấn, nhưng đó sẽ là chuyện của rất lâu sau này, đến tận nơi tận cùng của thời gian, nên cứ chịu ở trong đấy đi.”
Dứt lời, thấy hắn phất tay một cái, cả không gian tưởng chừng như vô tận không tồn tại bất cứ thứ gì chợt loé lên, vô vàn ánh văn Đại đạo lại được lập lại, vô tận nhưng vị diện và vũ trụ lại được sinh ra; các vụ nổ cấp vũ trụ, đa vũ trụ, đa nguyên vũ trụ liên tục nổ ra, sinh cơ lại xuất hiện một cách rực rõ giữa các chốn hoang vu này; các sinh vật đầu tiên, đủ mọi loại dạng sống xuất hiện. Chỉ thấy hắn thở dài:
“Vậy chắc cũng đủ rồi nhỉ? Thật đáng tiếc là không được gặp nàng lần cuối, nhưng cũng đã đến lúc rồi! Chiến dịch khởi động!”
Nói xong, cả người hắn tan ra thành vô số luồng sáng, tan ra khắp tất cả các hiện thực, các chiều không gian. Chỗ hắn vừa đứng, nơi đó chỉ còn lại một cánh cửa đang dần chìm sâu vào trong nơi tận cùng của tất cả, và một chiếc thẻ tên.
Trên chiếc thẻ có một cái tên bị xoá mờ, không ai đọc được cùng một cái danh hiệu: “ Nhà khoa học cấp 10”.
Cả một thời đại đã biến mất cùng với cánh cửa đó.