Mọt sách
2024-09-17 15:39:33
Hạ Vũ quá toả sáng, toả sáng đến mức anh được mọi người ví như là con của trời.
Còn cô thì sao? Ngữ Tịch đương nhiên biết rõ bản thân mình không có gì cả, tất cả của cô đều thua anh. Hơn nữa Ngữ Tịch vẫn rất tự ti, cô biết nhà mình nghèo, cũng biết rõ một đứa điếc như mình không nên mơ mộng cao đến anh.
Nói không rung động là nói dối nhưng tình cảm đó chưa đủ lớn để Ngữ Tịch chấp nhận đánh đổi, bản thân cô cũng không phải mê muội đến mức không nhận thức rõ vấn đề chêch lệch giữa cô và Hạ Vũ.
Tối hôm đó, Ngữ Tịch ở trong phòng làm bài tập môn lí, Mẫn Hoa cầm theo ly sữa gõ cửa phòng cô bước vào: “ Tịch Tịch uống sữa đi con."
Nghe Mẫn Hoa nói, cô buông bút xuống nhận lấy ly sữa của bà: “ Con cảm ơn a."
Mẫn Hoa nhìn cô cười: “ Ừ, cứ vừa uống vừa học đi.
Mẫn Hoa ra ngoài, Ngữ Tịch lại cầm bút lên giải nốt bài tập cho ngày mai, điện thoại cô bên cạnh liền rung lên thông báo có người gửi tin nhắn đến.
Sợ ảnh hưởng việc học, cô liền tắt thông báo, đợi khi học xong mới trả lời.
Khoảng hơn mười giờ tối, Ngữ Tịch mới thu dọn sách vở, cầm điện thoại lên trả lời. Thấy trên tên màn hình là Hạ Vũ nhắn: “ Đang làm gì?
Ngữ Tịch mím môi, gõ lại vài chữ trả lời anh: “ Vừa học bài xong."
Người kết bạn với Ngữ Tịch không nhiều, nhưng ảnh đại diện của ai cũng rực rỡ nhìn vào là dễ dàng biết đều là nữ, chỉ có Hạ Vũ là khác, ảnh đại diện của anh rất đơn giản, là con chó của Hạ Vũ nuôi.
Trả lời Hạ Vũ xong, Ngữ Tịch bỏ điện thoại lên giường, cô đi đánh răng rửa mặt, lúc quay lại cũng tầm mười phút sau, lúc này Hạ Vũ cũng vừa lúc nhắn.
Hạ Vũ bên kia nhìn dòng tin nhắn của Ngữ Tịch, môi anh nhếch lên khó hiểu, lần nào ở với cô không học bài thì cũng là chép bài, ngay cả về nhà rồi cũng chỉ tập trung vào học. Chính là biểu hiện của một học sinh ngoan toàn diện.
Nếu là người khác, với tính cách này của cô đã phát chán lên rồi, nhưng Hạ Vũ không thấy vậy, anh bỏ máy game xuống nhanh chóng nhắn lại: “ Mọt sách, ngoài học ra cậu không có hoạt động khác? “
Dù hai người kết bạn với nhau cũng khá lâu rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhắn tin, mà không nghĩ lại là Hạ Vũ chủ động nhắn tin trước với mình.
Ngữ Tịch trèo lên giường, bắt đầu nghiêm túc nhắn lại: “ Tôi chỉ muốn đạt kết quả cao. “
‘Không phải cứ học là sẽ đạt kết quả cao. “
“ Tôi biết, nhưng tôi không giỏi sẵn chỉ có thể lấy siêng năng bù lại. “ - Nếu cô cũng giỏi như Hạ Vũ, cũng sẽ không điên cuồng học đến vậy.
“ Mai đi sớm mang vở của cậu cho tôi mượn chép. “ - Hạ Vũ liền nhắn chuyện
khác.
Cậu giỏi như vậy lấy vở tôi làm gì? Hơn nữa cậu không làm giáo viên cũng sẽ không nói gì cậu. “ - Chỉ cần Hạ Vũ không gây ảnh hưởng đến buổi học, giáo viên tất nhiên cũng sẽ không động đến cậu.
‘Mọt sách, cậu một lúc nói càng nhiều. Ngày mai cứ đi sớm mang vở cho tôi.
Lần nào cũng vậy, lời đề nghị của Ngữ Tịch đều bị Hạ Vũ gạc sang một bên, cô thấy vậy cũng không nói nữa chỉ nhắn lại vài câu kết thúc cuộc nói chuyện:
“Được ngày mai tôi sẽ đi sớm, bây giờ tôi phải đi ngủ rồi. “
Sáng hôm sau, Ngữ Tịch là người đến lớp đầu tiên, thấy Hạ Vũ vẫn chưa đến cô ngồi vào chỗ của mình, lấy sách vở ra xem lại bài.
Hạ Vũ vừa tới liênd thấy Ngữ Tịch đã cắm mặt vào sách vở, anh lại gần kéo cổ áo cô xa cuốn vở ra, từ tốn nói: “ Một ngày không học cậu chịu không được? “
Ngữ Tịch liền lấy tay đang nắm cổ áo mình ra: “ Hạ Vũ cậu buông tay! “
Hạ Vũ cũng không làm khó Ngữ Tịch, cô vừa kêu buông anh liền lập tức buông ra. Không về chỗ của mình, Hạ Vũ kéo ghế của bạn cùng bàn Ngữ Tịch ra ngồi xuống: “ Vở bài tập đâu? “
Ngữ Tịch bĩu môi, lấy vở bài tập đưa cho anh: “ Tôi không chắc mình làm đúng đâu.”
Hạ Vũ cũng không quan tâm, anh lấy từ trong cặp ra hộp sữa dâu nói: “ Uống sữa đi. “
Ngữ Tịch cũng rất ngoan ngoãn nhận lấy, một bên cô uống sữa, một bên vẫn tập trung nhìn Hạ Vũ chép bài.
Mở vở bài tập của Ngữ Tịch ra, bài tập được cô làm đầy đủ không sót bài nào, bài nào cũng được trình bày tỉ mỉ, ghi chú rõ ràng, chữ của cô cũng rất đẹp vừa đều lại vừa thẳng tắp. Nhìn dòng chữ của Ngữ Tịch cũng cảm thấy mềm mại như tính cách của cô vậy.
Xem qua các bài giải của Ngữ Tịch, điểm chung đều là áp dụng toàn công thức phức tạp của giáo viên đưa cho. Nếu không phải cô đủ kiên trì sợ là đưa cho người khác giải họ cũng bỏ ngang giữa chừng.
Hạ Vũ nhìn cô, nói ra điểm chưa tốt của bài này. Ngữ Tịch nghe vậy, tự cô cũng thấy giống anh: “ Còn có công thức khác để áp dụng sao? “
Câu hỏi của Ngữ Tịch khiến Hạ Vũ rất vui, anh chỉ đợi cô nói câu này: “ Còn, nếu muốn biết chiều nay qua nhà tôi, tôi có thể chỉ cho cậu. “
Còn cô thì sao? Ngữ Tịch đương nhiên biết rõ bản thân mình không có gì cả, tất cả của cô đều thua anh. Hơn nữa Ngữ Tịch vẫn rất tự ti, cô biết nhà mình nghèo, cũng biết rõ một đứa điếc như mình không nên mơ mộng cao đến anh.
Nói không rung động là nói dối nhưng tình cảm đó chưa đủ lớn để Ngữ Tịch chấp nhận đánh đổi, bản thân cô cũng không phải mê muội đến mức không nhận thức rõ vấn đề chêch lệch giữa cô và Hạ Vũ.
Tối hôm đó, Ngữ Tịch ở trong phòng làm bài tập môn lí, Mẫn Hoa cầm theo ly sữa gõ cửa phòng cô bước vào: “ Tịch Tịch uống sữa đi con."
Nghe Mẫn Hoa nói, cô buông bút xuống nhận lấy ly sữa của bà: “ Con cảm ơn a."
Mẫn Hoa nhìn cô cười: “ Ừ, cứ vừa uống vừa học đi.
Mẫn Hoa ra ngoài, Ngữ Tịch lại cầm bút lên giải nốt bài tập cho ngày mai, điện thoại cô bên cạnh liền rung lên thông báo có người gửi tin nhắn đến.
Sợ ảnh hưởng việc học, cô liền tắt thông báo, đợi khi học xong mới trả lời.
Khoảng hơn mười giờ tối, Ngữ Tịch mới thu dọn sách vở, cầm điện thoại lên trả lời. Thấy trên tên màn hình là Hạ Vũ nhắn: “ Đang làm gì?
Ngữ Tịch mím môi, gõ lại vài chữ trả lời anh: “ Vừa học bài xong."
Người kết bạn với Ngữ Tịch không nhiều, nhưng ảnh đại diện của ai cũng rực rỡ nhìn vào là dễ dàng biết đều là nữ, chỉ có Hạ Vũ là khác, ảnh đại diện của anh rất đơn giản, là con chó của Hạ Vũ nuôi.
Trả lời Hạ Vũ xong, Ngữ Tịch bỏ điện thoại lên giường, cô đi đánh răng rửa mặt, lúc quay lại cũng tầm mười phút sau, lúc này Hạ Vũ cũng vừa lúc nhắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Vũ bên kia nhìn dòng tin nhắn của Ngữ Tịch, môi anh nhếch lên khó hiểu, lần nào ở với cô không học bài thì cũng là chép bài, ngay cả về nhà rồi cũng chỉ tập trung vào học. Chính là biểu hiện của một học sinh ngoan toàn diện.
Nếu là người khác, với tính cách này của cô đã phát chán lên rồi, nhưng Hạ Vũ không thấy vậy, anh bỏ máy game xuống nhanh chóng nhắn lại: “ Mọt sách, ngoài học ra cậu không có hoạt động khác? “
Dù hai người kết bạn với nhau cũng khá lâu rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhắn tin, mà không nghĩ lại là Hạ Vũ chủ động nhắn tin trước với mình.
Ngữ Tịch trèo lên giường, bắt đầu nghiêm túc nhắn lại: “ Tôi chỉ muốn đạt kết quả cao. “
‘Không phải cứ học là sẽ đạt kết quả cao. “
“ Tôi biết, nhưng tôi không giỏi sẵn chỉ có thể lấy siêng năng bù lại. “ - Nếu cô cũng giỏi như Hạ Vũ, cũng sẽ không điên cuồng học đến vậy.
“ Mai đi sớm mang vở của cậu cho tôi mượn chép. “ - Hạ Vũ liền nhắn chuyện
khác.
Cậu giỏi như vậy lấy vở tôi làm gì? Hơn nữa cậu không làm giáo viên cũng sẽ không nói gì cậu. “ - Chỉ cần Hạ Vũ không gây ảnh hưởng đến buổi học, giáo viên tất nhiên cũng sẽ không động đến cậu.
‘Mọt sách, cậu một lúc nói càng nhiều. Ngày mai cứ đi sớm mang vở cho tôi.
Lần nào cũng vậy, lời đề nghị của Ngữ Tịch đều bị Hạ Vũ gạc sang một bên, cô thấy vậy cũng không nói nữa chỉ nhắn lại vài câu kết thúc cuộc nói chuyện:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được ngày mai tôi sẽ đi sớm, bây giờ tôi phải đi ngủ rồi. “
Sáng hôm sau, Ngữ Tịch là người đến lớp đầu tiên, thấy Hạ Vũ vẫn chưa đến cô ngồi vào chỗ của mình, lấy sách vở ra xem lại bài.
Hạ Vũ vừa tới liênd thấy Ngữ Tịch đã cắm mặt vào sách vở, anh lại gần kéo cổ áo cô xa cuốn vở ra, từ tốn nói: “ Một ngày không học cậu chịu không được? “
Ngữ Tịch liền lấy tay đang nắm cổ áo mình ra: “ Hạ Vũ cậu buông tay! “
Hạ Vũ cũng không làm khó Ngữ Tịch, cô vừa kêu buông anh liền lập tức buông ra. Không về chỗ của mình, Hạ Vũ kéo ghế của bạn cùng bàn Ngữ Tịch ra ngồi xuống: “ Vở bài tập đâu? “
Ngữ Tịch bĩu môi, lấy vở bài tập đưa cho anh: “ Tôi không chắc mình làm đúng đâu.”
Hạ Vũ cũng không quan tâm, anh lấy từ trong cặp ra hộp sữa dâu nói: “ Uống sữa đi. “
Ngữ Tịch cũng rất ngoan ngoãn nhận lấy, một bên cô uống sữa, một bên vẫn tập trung nhìn Hạ Vũ chép bài.
Mở vở bài tập của Ngữ Tịch ra, bài tập được cô làm đầy đủ không sót bài nào, bài nào cũng được trình bày tỉ mỉ, ghi chú rõ ràng, chữ của cô cũng rất đẹp vừa đều lại vừa thẳng tắp. Nhìn dòng chữ của Ngữ Tịch cũng cảm thấy mềm mại như tính cách của cô vậy.
Xem qua các bài giải của Ngữ Tịch, điểm chung đều là áp dụng toàn công thức phức tạp của giáo viên đưa cho. Nếu không phải cô đủ kiên trì sợ là đưa cho người khác giải họ cũng bỏ ngang giữa chừng.
Hạ Vũ nhìn cô, nói ra điểm chưa tốt của bài này. Ngữ Tịch nghe vậy, tự cô cũng thấy giống anh: “ Còn có công thức khác để áp dụng sao? “
Câu hỏi của Ngữ Tịch khiến Hạ Vũ rất vui, anh chỉ đợi cô nói câu này: “ Còn, nếu muốn biết chiều nay qua nhà tôi, tôi có thể chỉ cho cậu. “
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro